Mạc Vãn Phong đã đến.
Không chỉ mình ông ta, mà còn có toàn bộ chiến sĩ của tổ chức Đệ Nhất.
Tất cả đều đã đến.
Máy bay trực thăng.
Máy bay chiến đấu.
Vũ khí hạng nặng.
Chỉ cần là vũ khí có lực sát thương lớn thuộc quyền điều khiển của tổ chức Đệ Nhất thì đều được điều đến đây, triển khai hành động bao vây chùa Hàn Sơn.
Mục đích chỉ có một…
Uy hiếp!
Bọn họ đến chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với chùa Hàn Sơn.
Ngay lúc này, sau khi nhìn thấy ba chiếc máy bay chiến đấu trên bầu trời, toàn bộ cường giả phong Thánh của Giang Hồ Truyền Thừa không khỏi cau mày, nhất là khi nghe thấy giọng của Mạc Vãn Phong, bọn họ đều sững sờ.
Không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, Mạc Vãn Phong đã sải bước rời khỏi đường lên núi, tiến đến bên cạnh mấy người Diệp Lâm.
Sự xuất hiện của ông ta dường như là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại khiến cho trận chiến vốn sắp diễn ra buộc phải tạm thời đình chỉ, dù sao phía trên đầu đang bị uy hiếp, dù có là cường giả phong Thánh thì đám người này cũng không dám xem nhẹ!
Phải biết, đó chính là lực lượng đại biểu cho quốc gia.
Dù bọn họ có đủ bản lĩnh để thoát khỏi một ít “uy hiếp” ngày hôm nay một cách an toàn, nhưng tiếp sau đó e là sẽ phải đối mặt với bế tắc khi phải chính thức vạch mặt với quốc gia, đứng ở thế đối lập, hậu quả như vậy quả thật khó có ai gánh nổi.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên: “Nhóc con, đã đến chậm!”
“Cảnh tượng tốt đẹp như vậy mà cậu không thấy được!”
Mạc Vãn Phong mỉm cười, vô cùng cung kính chắp tay, cúi chào Diệp Lâm: “Đã lâu không gặp, ông Diệp, dù tôi không tận mắt nhìn thấy được cảnh tượng tốt đẹp kia, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được, cũng không tính là đến chậm, tôi cảm thấy, đúng lúc mới là tốt!”
Nói đến đây, Mạc Vãn Phong thoáng dừng lại vài giây, sau đó nói tiếp: “Ông Diệp, kế tiếp chính là giải quyết hậu quả, việc này cứ để tôi làm cho!”
“Ừm!”, Diệp Lâm không chút do dự, khẽ gật đầu.
Năm vị cường giả phong Thánh của Quốc Phái tránh ra, nhường đường cho Mạc Vãn Phong, xem như cho ông ta đủ thể diện.
Mạc Vãn Phong đi ngang qua Vu Kiệt, liếc nhìn anh một cái, sau đó tiến lên trước, một mình đứng chắn trước mọi người.
Vẻ mặt không hề có một chút sợ hãi nào.
Ông ta hất cầm, khí thế của người đứng ở vị thế cao hơn phút chốc tăng vọt, thân là thủ lĩnh tổ chức Đệ Nhất, khí thế của ông ta quả thật không hề thua kém chút nào so với khí thế của tất cả cường giả phong Thánh thuộc Giang Hồ Truyền Thừa cộng lại.
Một giây sau.
Ông ta ném cái loa trong tay, lạnh giọng nói: “Lão hòa thượng, thu tay lại!”
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây là chuyện của võ giới, thế tục không có tư cách nhúng tay vào, quy tắc đã sớm được đặt ra từ thế kỷ trước rồi, sao nào, cậu muốn phá lệ?”
Hiển nhiên, Mạc Vãn Phong đã sớm nghĩ đến lý do thoái thác này.
Ông ta vươn thẳng vai, sau đó giang tay ra, điệu bộ dường như là đã sớm có chuẩn bị.
Ngay lập tức, ông ta lấy ra một phần tài liệu.
Đó là văn bản thể hiện hai mươi lời khai tạo thành chứng cứ rõ ràng, chưa kể, bên cạnh đó còn có một đĩa CD.
Mỗi một chữ, mỗi một câu, ngay cả dấu câu cũng đều được thẩm tra nghiêm ngặt.
Kế đó, ông ta vung tay lên, thẳng tay ném phần tài liệu này đến trước mặt lão hòa thượng.
Dưới cơn mưa, lão hòa thượng vung tay, tiếp được tập tài liệu, giở ra xem.
Chỉ nhìn lướt qua một lượt, khuôn mặt vốn đã u ám của ông ta càng thêm khó coi đến cực điểm.
Đồng tử thoáng co rút lại, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Ông ta lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Mạc Vãn Phong.
“Bọn họ đã khai rồi à?”
Mạc Vãn Phong gật đầu: “Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm, quy định mà tổ tiên từng đặt ra ở thế kỷ trước quả thực đúng như vậy”.
“Thế tục không có tư cách nhúng tay vào việc của võ giới, điều này đúng, nhưng trong quy định cũng không nói rằng võ giới có thể tùy tiện nhúng tay vào việc của thế tục”.
“Đám người Giang Hồ Truyền Thừa các người tự chủ chương hợp tác với người của thế tục, lợi dụng cách của thế tục để hoàn thành mục đích của mình, người lên tiếng nhắm mắt cho qua, không có thời gian để kiểm soát, không có nghĩa là các người có thể được một tấc lại muốn tiến một thước”.
“Từ lúc chùa Hàn Sơn các người cùng các thế lực khác thuộc Giang Hồ Truyền Thừa tìm kiếm lực lượng ở thế tục mưu đồ chống lại Gia Tộc Truyền Thừa, người lên tiếng đã thông báo cho tổ chức Đệ Nhất biết, chúng tôi đã theo dõi sít sao hành động của các người. Nói không ngoa, khi các người cùng một số gia tộc hạng hai kia đạt được thỏa thuận, việc làm của những gia tộc kia đều không thoát khỏi tầm mắt của tổ chức Đệ Nhất, ngay cả một con ruồi cũng không lọt!”
“Lão hòa thượng ơi là lão hòa thượng, ông trăm tính ngàn tính, tưởng rằng sử dụng lực lượng thế tục là có thể thật sự che giấu được hành vi giết người của chùa Hàn Sơn à? Phá hủy camera? Giết chết nhân chứng? Vận dụng nguồn lực của thế tục để phong tỏa bệnh viện, ông thực sự cho rằng không ai biết thủ đoạn của mình sao?”
Từng câu hỏi giống như từng thanh kiếm đâm vào tim lão hòa thượng.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán ông ta.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, nhìn thẳng vào Mạc Vãn Phong: “Nói hết đi!”
Mạc Vãn Phong cũng không ra vẻ, tiếp tục nói: “Thật ra cũng chẳng còn gì để nói, khi những chứng cứ này được đưa ra ánh sáng, ông nên hiểu được kết cục của chùa Hàn Sơn sẽ không mấy tốt đẹp đâu!”
“Bất kể là dựa trên pháp luật của thế tục, hay cấm kị của võ giới, chùa Hàn Sơn các người cũng khó thoát khỏi tội giết người ở bệnh viện, đây không còn là chuyện của võ giới, không liên quan đến thế tục nữa!”
“Từng chuyện, từng chuyện liên kết chặt chẽ với nhau, tất cả đều được phơi bày ra ánh sáng, nếu nói xa hơn nữa thì… ông thật sự cho rằng ba mươi lăm năm trước, chuyện ông cưỡng bức… gái nhà lành trong thôn làng dưới núi… không có ai biết sao?”
“Trong lãnh thổ Hoa Hạ, mỗi một sự kiện đều không thoát khỏi tầm mắt của tổ chức Đệ Nhất, ông sai vô cùng!”
“Sai đến mức trái với lẽ thường!”
“Ngay sau khi tin tức ông bắt cô bé Dương Cẩm Tú kia lan ra ngoài, tổ chức Đệ Nhất đã triển khai hành động, điều tra toàn bộ các thế lực có liên quan đến chùa Hàn Sơn tại Ninh Thành, tất cả các tầng lớp, từ thượng lưu đến bình dân, toàn bộ dấu vết còn sót lại được thu thập, tổng kết để tra ra chân tướng, chùa Hàn Sơn các người đã phạm phải trọng tội”.
“Ông cho rằng chỉ cần ông một mình xuống núi, giết chết ông cụ nhà họ Lý là có thể bình an vô sự, thoát khỏi sự uy hiếp của thế tục à? Ông thực sự cho rằng Quốc Phái sẽ không vận dụng lực lượng vì một gia tộc, không dám trở mặt với Giang Hồ Truyền Thừa à?”
“Chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
Ngay lúc này, lão hòa thượng đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
Ông ta hỏi ngược lại: “Một tên tôn thái tử ở thủ đô mà thôi, cùng lắm chỉ là thế hệ thứ hai, ỷ vào quyền thế của gia tộc mà ngông cuồng, nói gì đi nữa, quốc gia cũng sẽ không vì nhân vật như vậy mà trở mặt với Giang Hồ Truyền Thừa!”
“Tiểu tăng cảm thấy rất kỳ quái, người lên tiếng đã có thể nhường nhịn chùa Hàn Sơn nhiều năm như vậy, vì sao lần này lại nhịn không được”.
Nói xong, lão hòa thượng duỗi tay ra, chỉ vào Vu Kiệt.
“Chùa Hàn Sơn đã làm gì sai?”
“Theo như lời tiên đoán của Phật tổ, kẻ này chính là yêu nghiệt, giết hắn là thay trời hành đạo, có gì sai chứ?”
“Võ Thánh ra mặt thay hắn ta, tôi còn có thể hiểu được, nhưng cậu… Vì sao chứ?”
Càng nói, giọng của lão hòa thượng càng lộ vẻ tức giận cùng khó hiểu: “Cậu là người của tổ chức Đệ Nhất, cậu đại diện cho quốc gia, còn hắn ta cùng lắm chỉ là một cậu ấm mà thôi!”
“Tổ chức Đệ Nhất các người, ngay cả Quốc Phái, cũng điều động lực lượng ra mặt thay tên nhóc này à?”
“Vì sao chứ?”
“Vì sao chứ?”
“Vì sao chứ?”
“Chẳng lẽ bởi vì ông cụ Lý kia là lão anh hùng sao?”
“Chúng tôi đã từng giết con dâu của nhà họ Lý, vì sao lúc đó tổ chức Đệ Nhất không ra tay, quốc gia không giúp đỡ, Quốc Phái cũng không đề cập đến?”
“Vì sao chứ? Vì sao đến tên nhóc này, các người lại đồng loạt phát điên, thay hắn ra mặt?”
“Nói cho tiểu tăng biết… Vì sao?”
Mạc Vãn Phong híp mắt, bước lên trước một bước, siết chặt nắm đấm, lớn tiếng rống:
“Bởi vì!”
“Vu Kiệt chính là anh hùng ở biên giới Hoa Hạ!”
“Lão hòa thượng, ông hãy nghe cho kỹ đây, cậu ta là Vu Kiệt, cậu ta còn có một biệt danh khác, đó chính là Lang Vương – lưỡi dao sắc bén của Tổ quốc!”
“Năm năm trước, cậu ta đã dùng mạng của mình, trả một cái giá cực kỳ thê thảm để bảo vệ biên giới, vượt biên giết chết 30 tay súng bắn tỉa Địa Ma, giữ gìn tôn nghiêm của đất nước, báo thù cho… những linh hồn đã chết oan!”
“Thậm chí, vì để quốc gia không phải gánh chịu áp lực từ quốc tế, cậu ta đã bằng lòng gánh vác tất cả, chấp nhận ngồi tù năm năm, rời khỏi Lang Nha, không oán trách nửa lời!” . truyện tiên hiệp hay
“Năm năm sau, cậu ta ra tù, vì người từng là đồng đội của mình, vì những anh hùng của tổ quốc, mà một mình rời xa quê hương, đưa thi thể của những anh hùng về cố hương, suýt nữa chết nơi đất khách quê người!”
“Ông cho rằng cậu ta chỉ là một tên tôn thái tử ở thủ đô thôi à?”
“Ông cho rằng cậu ta chỉ là một cậu ấm?”
“Ông cho rằng… ông cho rằng mình đúng à?”
“Ông đây nói cho ông biết, cậu ta là… quốc bảo!”
“Đây là lời của ông Lưu!”
“Là lời của hơn một ngàn chiến sĩ Long Tiễn!”
“Cậu ta chính là người mà tổ chức Đệ Nhất đã hứa sẽ bảo vệ!”
“Ông đây không quan tâm cậu ta có phải là yêu nghiệt như lời tiên đoán của Phật tổ hay không, nếu ông dám làm khó dễ cậu ta, hiện tại, ông đây sẽ ra lệnh cho toàn bộ thành viên lên núi, nổ súng… giết chết ông!”
“Con lừa trọc, nói cho… ông đây nghe xem!”
“A!”
…