Nói chuyện đủ nhiều rồi.
Mục đích cũng đủ rõ rồi.
Ý tứ cũng đủ thẳng thắn rồi.
Nhưng đối phương vẫn u mê không tỉnh ngộ.
Dưới tình trạng này, nói thêm bất cứ câu nào cũng đều chỉ là lời nói thừa lãng phí sức lực mà thôi.
Hành động mới là câu trả lời có trọng lượng nhất!
Nam Quyền nhà họ Mục, Vu Kiệt chưa nghe qua cái tên gia tộc này. Mấy năm trước, sau khi nhập ngũ bái lạy nhận hai vị Y Thánh và Võ Thánh làm sự phụ, trong mắt Vu Kiệt chỉ có hai vị sư phụ này và bản thân anh. Điều mà anh muốn làm đó là vượt mọi chông gai, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn.
Năm năm gian khổ ở Lang Nha, anh không ngừng thực hiện nhiệm vụ, chiêu thức giết người trong khói lửa chiến tranh đã được dày công tôi luyện, khuỷu tay, cánh tay, đầu gối đều là vũ khí giết người sắc bén.
Nam Quyền?
Anh chưa từng thấy.
Cũng không có hứng thú muốn thấy.
Nhưng bây giờ đã nói rõ ràng rồi, vậy thì để xem nắm đấm của ai mạnh hơn.
Tại khoảnh khắc Vu Kiệt hành động, Trần Dung lập tức rời khỏi sô-pha, liếc mắt ra hiệu cho Mục Thanh.
Ngay sau đó, Mục Thanh dậm một chân xuống đất, ám kình chảy trong gân mạch giống như thủy triều phá vỡ chướng ngại vật, nhanh chóng lan truyền tới tất cả các dây thần kinh trong cơ thể.
Kèm theo một tiếng gầm giận dữ.
“Thằng khốn, ngông cuồng sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy“.
Sau đó, hắn nhảy vọt lên, gót chân dùng lực nghênh đón nắm đấm của Vu Kiệt.
Quay đầu lại nhìn chỉ thấy nơi một chân hắn va chạm đã hình thành nên vết nứt giống như mạng nhện.
Nam Quyền của nhà họ Mục khá nổi tiếng trong giới võ cổ, cùng với gia tộc trứ danh với Bắc Thoái ở phương Bắc được đặt song song cạnh nhau xưng là Nam Quyền Bắc Thoái!
Cái gọi là Nam Quyền nói một cách cụ thể thì chính là dựa vào độ chuẩn và hung bạo để phát huy lực sát thương.
Tốc độ trong Nam Quyền cũng không quá cần thiết, từng chiêu thức của nó thực ra rất đơn giản, lấy khuỷu tay làm gốc, cánh tay làm đường, năm ngón tay làm quyền, rồi phát lực, từ gốc qua đường rồi phát ra từ năm ngón tay.
Cho nên, mỗi quyền của Nam Quyền đều hàm chứa lực sát thương không gì sánh kịp, đã từng có vị tông sư trong nước thử nghiệm qua rồi.
Với một tiểu kình giả đỉnh phong có thể dùng Nam Quyền để đánh chết một người!
Một ám kình giả đỉnh phong có thể dùng Nam Quyền khiến kẻ địch tan xương nát thịt!
Hóa kình giả đỉnh phong thì có thể dùng Nam Quyền để vận quyền khí, chỉ cần dùng quyền khí đã có thể khiến người cách xa bị nội thương rồi!
Nhưng như vậy cũng không thể tránh khỏi có khuyết điểm.
Chiêu thức đơn giản lỗ mãng sẽ vĩnh viễn không đọ được với tốc độ.
Cho nên đến đời nhà họ Mục đã cải tiến Nam Quyền thêm một bước nữa, sửa cách thức vận lực ban đầu thành dựa vào thắt lưng làm gốc, chân, cánh tay và khuỷu tay làm đường đi, phát lực ba phía, phối hợp với bộ pháp cải tiến đã hoàn toàn có thể bù đắp được khuyết điểm tốc độ.
Mục Thanh là người kế thừa Nam Quyền sau khi đã cải tiến của nhà họ Mục, trở thành thiên chi kiêu tử xuất sắc nhất.
Trong vài bước đã đến trước mặt Vu Kiệt.
Mục Thanh hoàn toàn không coi người được gọi là Tôn thái tử của nhà họ Lý trước mặt này ra gì, chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật mới được nhận trở về gia tộc mà thôi, nghe nói trong hai mươi lăm năm nay vẫn luôn sống tại nông thôn, là một tên nông dân chính hiệu.
“Thằng oắt con, thật sự cho rằng bản thân trở về gia tộc thì sẽ trở thành công tử của xã hội thượng lưu, muốn làm gì thì làm nấy sao?”
“Ồn ào!”, Vu Kiệt sắc mặt vẫn không thay đổi, đối diện với Mục Thanh, nắm chặt nắm đấm, đột nhiên đấm về phía bên hông.
“Muốn chết”, Mục Thanh hừ lạnh một tiếng, bước chân lên, giữa chừng cơ thể khom xuống, giống như cây cung, ánh mắt nhìn vào bụng Vu Kiệt, nắm chặt nắm đấm, hóp bụng phát lực, tung ra!
“Có rồi“.
“Vậy sao?”
Tốc độ nắm đấm đó không chậm.
Nhưng.
Cũng chỉ vỏn vẻn giới hạn ở mức không chậm mà thôi.
So với tốc độ như đạn bắn trên trên chiến trường của Vu Kiệt thì vẫn còn kém rất nhiều, rất xa!”
Đúng lúc Mục Thanh tưởng rằng nắm đấm của mình sắp chạm được đến người Vu Kiệt khiến anh một quyền ắt chết.
Thì phần eo của Vu Kiệt phát lực, chân sau đá về phía trước, nhân lúc Mục Thanh khom người đã khoát một chân lên vai trái của hắn, lăng không xoay người.
Sớm đã cảm ngộ được con đường nhân sinh từ cấp bảy ám kình, Vu Kiệt đã thành công đột phá nút cổ chai để bước đến hóa kình, đem kình lực bao phủ toàn thân, có thể hoàn toàn phát kình lực ra ngoài, cảm nhận được tất cả các động tĩnh xung quanh trong phạm vi mười mét.
Lần thất bại này.
Mục Thanh trợn trừng mắt.
“Nhanh quá“.
Đây mà là một tên nông dân sao?
Là giả!
Chưa đợi cho hắn phản ứng lại, một quyền sắc bén mạnh mẽ từ phía sau lao đến.
“Không hay“.
Hắn ý thức được sự khinh địch của mình nên lập tức lùi về phía sau.
“Oắt con, mày cũng là một cổ võ giả sao?”
Hắn nhíu mày căng thẳng chất vấn, nhảy lên xoay người lại, lùi về sau mười mét.
Tại sao, tại sao hắn lại không nhìn thấu được cảnh giới của Vu Kiệt.
Rõ ràng anh đứng ở đó không hề có một chút khí tức nào của võ giả!
Trần Dung trốn một bên cũng thất sắc khiếp sợ.
Tên Tôn thái tử của nhà họ Lý này thế mà cũng là một...võ giả!
Chuyện này...sao có thể?
Vu Kiệt thản nhiên nói: “Nếu như không phải thì e là vừa nãy tao đã chết dưới tay mày rồi!”
“Chẳng trách, mày chỉ dẫn theo một người mà dám đến đây nộp mạng”, Mục Thanh xoa xoa nắm đấm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Vấn đề mày nên quan tâm lẽ nào không phải mày hiện tại đã phạm phải điều cấm kỵ rồi sao?”, ánh mắt Vu Kiệt lạnh lùng nói.
“Cấm kỵ?”, Mục Thanh giật mình.
Giống như Long Môn ở thủ đô.
Vu Kiệt nghiêm nghị lạnh lùng nói: “Phàm là người trong giới võ thuật thì tuyệt đối không được dùng kình lực để ra tay với người bình thường, nếu như kẻ nào làm trái, thì phế bỏ tu vi, chặt đứt gân mạch, trục xuất khỏi võ giới, mày, hình như đã phạm phải rồi!”
Nói rồi, anh nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra một tia sát khí, giả dụ hôm nay anh chỉ một người bình thường thì e là một quyền vừa nãy đã lấy mạng của anh rồi.
Còn tên khốn đã làm trái với điều cấm vẫn sẽ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật mà tiếp tục làm việc ác.
“Ầm!”
Tiếng nền nhà vỡ vụn vang lên trong không trung.
Mục Thanh lao nhanh tới, bước chân linh hoạt hơn vừa nãy rất nhiều, một quyền này rất thẳng!
Giống như một con đường lớn thông thẳng lên trời, nháy mắt đã đến trước mặt Vu Kiệt.
Quyền phong vù vù rung động, giống như một lưỡi đao vậy.
“Chết đi“.
Nhắm tới mặt của Vu Kiệt mà...đấm.
Nhưng...
Nắm đấm đó còn cách mắt của Vu Kiệt chừng mười li.
Bàn tay của Vu Kiệt như một cái lồng, trực tiếp đưa lên.
“Ba!”
Không hề tốn chút sức lực!
Nhẹ nhàng!
Chuẩn xác!
Tóm chặt lấy cổ tay của hắn.
Đánh gãy!
Đánh gãy!
Đánh gãy!
Khóe miệng anh khẽ cong lên.
Lãnh đạm điềm nhiên nói:
“Chỉ?”
“Có?”
“Thế này thôi sao?”
- ---------------------------