Không đồng ý!
Là một loại thái độ!
Dùng tiền để nói chuyện?
Xin lỗi.
Nếu như mạng người có thể dùng tiền để cân nhắc giá trị và tư cách tồn tại, vậy thì cái gọi là tốt đẹp trên thế giới này chẳng qua cũng chỉ là hư hão do kim tiền chồng chất lên nhau mà thôi.
Đây không phải là thế giới mà Vu Kiệt đã thấy, anh cũng không cho rằng một tỷ ít ỏi này có thể mua được một mạng người.
Trong mắt anh, giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên!
Sau khi cánh cửa bị đạp tung ra, thân hình của Lý Đại Năng xuất hiện trước cửa, vững chãi như núi Thái Sơn, khí thế tựa như một con trâu điên tăng vọt lên trong tích tắc.
Lúc này, Trần Dung đang ngồi trên gác lửng, sắc mặt căng thẳng nháy mắt biến mất.
Không cần một tỷ?
Ngu ngốc!
Nhưng vậy cũng tốt, đã từ chối hai phương án trước rồi, vậy đối với hắn mà nói, phương án thứ ba là phương án có lợi nhất cho bọn hắn.
Nghe thấy câu trả lời cuối cùng của Vu Kiệt, sắc mặt Lưu Thanh đang bị dẵm dưới chân đột nhiên thay đổi nói: “Anh Vu, anh chắc chắn chưa?”
“Chắc chắn“.
“Cho nên“.
Vu Kiệt dừng lại một chút, mũi chân khẽ hất lên trước một chút, đá văng chiếc tai nghe bluetooth trong tai của Lưu Thanh ra.
Tiếp theo, anh nhìn chiếc tai nghe, bước lên một bước, mạnh mẽ dẵm nát chiếc tai nghe.
“Răng rắc!”
Chiếc tai nghe vỡ vụn.
Một tràng âm thanh nhiễu sóng chói tai lập tức vang lên trong tai Trần Dung.
“Két két két...”
“Mẹ kiếp!”
Trần Dung bị một phen ù tai, trợn trừng mắt, ném chiếc tai nghe xuống đất, sau đó đứng lên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vu Kiệt xuyên qua cửa sổ trên gác lửng.
“Vu...Kiệt!”, hắn nghiến răng nghiến lợi, cảm giác bị sỉ nhục mãnh liệt quấn lấy tâm trí hắn.
Hơn nữa...
Đúng lúc hắn đang nhìn chằm chằm Vu Kiệt, Vu Kiệt chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.
“...”
Trần Dung bỗng dưng co rút lại, trong lòng nghe như có tiếng rơi rớt lộp bộp.
Cảm giác này giống như bị dã thú trong rừng rậm nhắm đến vậy.
Cũng giống như trái tim bị một bàn tay to đột nhiên bóp chặt lấy.
“Trốn trốn tránh tránh? Còn chưa xuống đây sao?”, Vu Kiệt trầm giọng lên tiếng, âm thanh vang vọng khắp cả căn phòng.
Chẳng bao lâu, Trần Dung tự hiểu có trốn thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, hắn đi xuống dưới lầu, sau khi đi được vài bước đã xuất hiện trước mặt Vu Kiệt.
“Không hổ là Tôn thái tử của nhà họ Lý, chút khả năng tinh tường này đã khiến tôi khâm phục không thôi, lợi hại đó”, nói rồi, hắn vừa vỗ tay vừa từ trên lầu đi xuống.
Đi theo đằng sau hắn còn có một người thanh niên tóc ngắn, mặc bộ đồ luyện võ màu trắng, thân hình cường tráng, hơi thở vững như núi.
“Loài hay ấn nấp ở trên gác xép như vậy đều là rắn chuột kiến bọ mà thôi, từ lúc tôi bước chân vào đây, anh đã luôn ngồi ở đó, là không thể gặp mặt, hay là không dám, mà nhất định phải tới bây giờ mới chịu xuất hiện?”
Một câu nói, tài năng bộc lộ.
Trần Dung nghe vậy, khóe mắt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo.
Rắn chuột kiến bọ?
Đây là đang châm chọc hắn trông không giống người sao?
Ha!
“Anh Vu, tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe đâu”, Trần Dung quái gở mở miệng nói, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sô-pha gần nhất, nhìn Lý Đại Năng đang đi từ ngoài cửa vào đứng cạnh Vu Kiệt.
“Người anh em này nếu như tôi đoán không nhầm thì chính là người bạn đã giúp anh Vu tối qua đúng không!”
“Mày cũng biết sao?”, Lý Đại Năng hừ nhẹ một tiếng, lửa giận đã bốc hỏa lên đầu rồi.
“Vì để giải quyết chuyện này mà tôi cũng tốn không ít tâm huyết đi điều tra, hôm nay đến đây là để giải quyết vấn đề. Vừa nãy thư ký của tôi đã nói ra hai phương án rồi, tôi thấy các anh thật sự có thể cân nhắc cẩn thận đó“.
“Một tỷ, cũng chẳng phải là một con số nhỏ, cả đời một người bình thường nghèo khổ có lẽ cũng không kiếm nổi con số lẻ đâu, anh có thể suy nghĩ cho kỹ“.
“Hơn nữa, chẳng phải đứa con đó của anh còn chưa được ra đời sao? Vì một đứa bé đến mặt mũi trông thế nào cũng không biết mà từ bỏ đi tài sản một tỷ, việc này thật không đáng chút nào, anh nghĩ sao?”
Trần Dung không nhanh không chậm, bình tĩnh thản nhiên nói.
Sau khi nói xong còn lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng màu tím đen, đặt trên mặt bàn, thành khẩn nói: “Thành ý của tôi, ông trời có thể chứng giám, nếu như anh đồng ý, bên trong chiếc thẻ này có một tỷ, giờ anh có thể cầm lấy, suy nghĩ một chút đi, anh nói xem...”
“Suy nghĩ cái con mẹ mày!”
Chưa đợi cho Trần Dung nói hết câu, Lý Đại Năng liền xù lông nhím lên, ngắt ngang lời nói
Soạt.
Nụ cười của Trần Dung cứng đờ, nhìn Vu Kiệt nói: “Anh Vu, anh là người thông minh, anh nghĩ sao?
“Tôi đã nói rồi, không đồng ý!”
“Vậy thì hôm nay không giải quyết được chuyện này rồi sao?”, Trần Dung đặt ly rượu xuống, vuốt ve bàn tay của mình.
“Không!”, Vu Kiệt lắc đầu nói: “Cách giải quyết rất đơn giản, để bạn của tôi đánh anh, đánh đến khi nào thấy sảng khoái, đánh đến khi nào trút hết được giận dữ, tốt nhất là đánh đến chết mới dừng thì coi như chuyện này đã xong. Nếu như anh không đồng ý vậy thì tôi chỉ đành đánh cho anh nhập viện trước, nửa sống nửa chết, sau đó về chuyện tối hôm qua thì sẽ mời người có liên quan tham gia điều tra, để đòi lại công đạo cho đứa bé đã chết trong bụng“.
“Một mạng đổi một mạng“.
“Anh nghĩ sao?”
“Anh...”
Trần Dung giận dữ không nói nên lời.
Im lặng chốc lát, hắn bật cười chế nhạo nói: “Tôi thấy, đây không phải là một cách giải quyết hay lắm, có điều anh Vu à, tôi còn có phương án thứ ba nữa, là cách giải quyết rất tốt cho cả hai bên, anh có muốn nghe không?”
“Nói“.
Ha!
Vu Kiệt lạnh lùng đáp: “Người tối qua mày phái đến có từng để lại một con đường sống cho bạn tao không? Mày còn mặt mũi nói những lời như vậy à?”
Trần Dung giở thói vô lại nói: “Khi đứng trước sống chết thì thể diện chẳng có chút giá trị gì cả, nói thật với anh Vu vậy! Anh họ Mục Thanh của tôi đây chính là thiên chi kiêu tử của thế gia võ cổ nhà họ Mục, một nhánh của Thừa Nam Quyền, năm nay hai mươi lăm tuổi, đã học võ được hai mươi năm, đến nay đã là ám kình cấp ba, một quyền có thể đánh bại trăm người, không tả hết bằng lời được“.
“Tấm thân xương cốt này của anh mà chịu một quyền của anh họ tôi thì e là ngay đến mạng cũng không giữ được mất, cho nên cho các người chút thời gian để suy nghĩ, không nhiều đâu“.
“Cuối cùng hỏi lại các anh một lần nữa, đồng ý hay là không đồng ý? Một tỷ?”, Trần Dung lạnh lùng hỏi.
Không có chút do dự!
Không có chút cân nhắc nào!
Không có chút chậm trễ nào!
“Một tỷ?”
Vu Kiệt ngước ánh mắt lạnh lẽo lên hỏi: “Ám kình cấp ba?”
“Lợi hại lắm sao?”
“Vậy để tao xem xem, quyền của mày có thể mạnh đến đâu?”
Nói xong, anh di chuyển nhoáng một cái, nắm quyền tùy thân xuất ra, tựa như cây cung giương lên tại chỗ.
Vu Kiệt...hành động rồi!
- ---------------------------