Cận chiến và bắn tỉa là hai cách tác chiến hoàn toàn khác nhau.
Một bên cần chú trọng sự kiên nhẫn và khả năng quan sát, cùng với khả năng kiểm soát tình huống và thời gian.
Một bên quan trọng tốc độ phản ứng, yêu cầu người lính phải nhanh chóng cân nhắc chiêu thức để đối phó với kẻ địch sao cho một kích trí mạng, nó không chỉ đòi hỏi người chiến sĩ khả năng kiểm soát tình huống cực mạnh mà còn phải nhuần nhuyễn tất cả các chiêu thức có thể giết người.
Kỹ xảo giết người được khắc ghi vào trong xương cốt đó là thứ Vu Kiệt chưa bao giờ quên.
Lưỡi dao găm cắt ngang qua cổ La Sát, máu tươi rơi xuống mặt đất.
“Lão tam!”
“Lão tam!”
Ba người khác đều trợn tròn mắt, Lỗ Phi Nhã lùi về sau từng bước, ánh mắt không thể tin nổi.
“Bộp!”
Một tiếng vang nhỏ, thi thể của La Sát bị ném xuống mặt đất, bị nhiệt độ lạnh như băng bao phủ, máu tươi đọng lại trong gân mạch.
“Tên khốn kiếp!”
Nhìn thấy người anh em bao năm của mình bị giết, kẻ cầm đầu của năm tên La Sát với danh hiệu là sát thủ Thanh Long không thể nhịn được nữa, lập tức xông lên.
Vu Kiệt nhanh chóng rút dao găm về.
Anh giữ bình tĩnh, trước mặt vẫn còn ba tên La Sát cùng với nhân tố không xác định là Lỗ Phi Nhã, đối mặt ba tên sát thủ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú trong giới, anh phải duy trì sự cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Nhìn thấy Thanh Long cầm dao găm lao tới, Vu Kiệt đi về phía trước.
Con dao Lang Vương vẫn còn nhuộm máu tươi như đang phát ra tiếng sói tru, xé gió lao đi.
Không ngờ đúng lúc này, hai tên La Sát khác lập tức rút khẩu súng lục ra nhắm ngay đầu anh.
“Đi chết đi!”
“Thứ kiến hôi”.
Xoẹt!
Sắc mặt Vu Kiệt trở nên căng thẳng.
“Đoàng đoàng!”
Hai tiếng súng vang lên, viên đạn lao tới trong nháy mắt.
Vu Kiệt lập tức dừng thế tấn công lại, nắm chặt dao găm, điều chỉnh lại hơi thở để tập trung tìm đến vị trí viên đạn, sau đó dùng sức ở eo, đạp chân xoay một vòng trên không.
Viên đạn xẹt qua góc áo anh, cực đẹp lướt qua người Thanh Long.
“Cơ hội tốt”.
Tạo khoảng trống để tránh viên đạn khiến cả người Vu Kiệt lơ lửng trên không.
Sinh hoạt trong sự giết chóc một khoảng thời gian dài giúp mỗi một tên La Sát ở đây rèn luyện được khả năng nắm bắt được thời cơ rất tốt.
Bấy giờ đối phương muốn đánh trả lại là chuyện rất khó!
Bây giờ không lên thì chờ đến khi nào?
Ánh mắt Thanh Long trở nên sắc bén, chân sau đạp mạnh để lao tới Vu Kiệt như một con báo.
Nguy hiểm nhanh chóng ập đến.
Lỗ Phi Nhã nhếch môi cười, như thể cô ta đã nhìn thấy cảnh tượng ngực Vu Kiệt bị con dao đâm xuyên qua vậy: “Chết đi!”
“Bộp!”
Tiếng va chạm chợt vang lên.
Nhanh chóng phá vỡ tất cả mọi cười trên môi mọi người… Trong sự bàng hoàng.
Mặt bốn người họ cứng đờ.
Khi bọn họ tưởng rằng một đòn tấn công của Thanh Long là đủ để tạo thành vết thương trí mạng cho Vu Kiệt.
Thì không ngờ Vu Kiệt lại thực hiện một động tác cực kì khó khăn trong không trung, tay phải anh ném con dao đi, tay trái lại thuận thế tiếp được, mượn lực rơi xuống để giơ nó lên, dùng lực ở eo để đối đầu với Thanh Long!
Hai lực chạm vào nhau.
Tia lửa bắn ra giữa hai lưỡi dao.
Vu Kiệt đáp xuống đất.
Hai tên La Sát còn lại thấy thế lập tức bóp cò súng sau lưng anh.
“Đoàng đoàng!”
Nổ súng.
Lại là hai viên đạn.
Lần này Vu Kiệt đã biết được hành động của bọn họ từ trước nên anh nghiêng người sang hướng khác để né tránh.
“Lại còn định chạy ư?”
“Không có cửa đâu!”
Thanh Long sải bước đi tới.
Thế công cực kỳ sắc bén, không muốn cho Vu Kiệt cơ hội để thở dốc.
Trong tình huống này, Vu Kiệt biết rõ mình đang chìm vào nguy hiểm.
Một kẻ mạnh như võ giả, trước khi Phong Thánh, đối mặt một viên đạn thì có thể né tránh được nhưng đối mặt với một sát thủ có tài ngắm bắn chuẩn, được huấn luyện nghiêm khắc và sở hữu kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì liên tục dùng khí để tránh đạn chỉ tổ tiêu hao khí lực của mình mà thôi.
Trên chiến trường, với một chiến sĩ mà nói thì việc đó chẳng khác gì tìm đường chết!
Anh không sốt ruột phản công, mà là trực tiếp chuyển dời mục tiêu sang Lỗ Phi Nhã.
Đánh giặc phải bắt vua trước, đây là đạo lý mà một đứa trẻ cũng biết từ xưa đến nay.
“Không ổn rồi”.
Thanh Long thấy thế thì lập tức biết mình phải làm gì, gã ta xem con dao găm như phi đao, ném về phía lưng Vu Kiệt.
“Cô chủ, mau né đi!”
Thanh Long hét lên.
Lỗ Phi Nhã lập tức lùi về sau, vẻ mặt cực kì kích động, trông cái kiểu hung hãn như sài lang hổ báo của Vu Kiệt khiến cô ta cảm thấy hoảng hốt.
Trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh.
Hôm qua trong khe núi Tuyết, một mình Vu Kiệt chiến đấu với những tên lính đánh thuê đó.
Cái tên Lang Vương đó không phải là danh hão.
Khi đang kích động thì Lỗ Phi Nhã bị một viên đá làm sẩy chân, ngã xuống đất.
Tiêu rồi!
“Cô chủ”.
Thanh Long sợ hãi.
Vu Kiệt vẫn điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
Cảm nhận được sát ý của con dao đang lao tới từ phía sau, Vu Kiệt nghiêng đầu đi.
Phi đao xẹt ngang qua tai anh!
“Cái gì?”
“Sao lại như thế được?”
Thấy cảnh tượng đó, mặt mũi Thanh Long xám xịt như tro tàn.
Bản thân gã ta là một sát thủ nổi tiếng nên tất nhiên phải có bản lĩnh độc nhất vô nhị.
Thủ đoạn giết người của Thanh Long chính là phi đao, dù có là chiến sĩ mạnh mẽ nhất thì đối mặt với phi đao của gã ta cũng không thể tránh thoát được.
Nên biết rằng…
Khoảng cách đó gần như thế.
Tốc độ phi đao bay ra nhanh không khác gì một viên đạn.
Người đó lại có thể dễ dàng tránh thoát mà hoàn toàn không cần quay đầu lại nhìn ư?
Tại sao?
Tại sao!
Tên đó… Lại lợi hại như vậy?
Phi đao đã thất bại.
Hai tên La Sát còn lại vội vàng giơ khẩu súng trong tay lên nhắm vào Vu Kiệt.
“Chính là lúc này!”
Chưa bao giờ khiến cho mọi người phải thất vọng, anh hùng của Hoa Hạ.
Trong vài phút chiến đấu ngắn ngủi, anh đã giải quyết hết ba tên La Sát.
Cộng thêm một tên chết trong tuyết, tổng cộng bốn tên.
Xoẹt!
Âm thanh vang lên!
Thanh Long… Ngu người rồi!
Gã ta còn chưa kịp phản ứng thì họng súng tối đen như mực đã ngắm thẳng vào đầu.
Vu Kiệt: “Có cần đánh nữa không?”
- ---------------------------