Đệ Nhất Lang Vương

Chương 258: Chương 258: Hiệu ứng đám đông




Ban nãy thì cun cút rời đi, bây giờ lại hống hách quay lại, còn nói những giọng như này!

Mục Tiểu Vũ nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Dương Lan.

Ăn trộm ư?

Mày mới ăn trộm ý!

Đây có khác nào sỉ nhục nhân cách của cô bé!

“Dương Lan! Mày không nói thì người ta bảo mày câm à? Tao có mở khóa vân tay hay không thì liên quan méo gì đến mày”, Mục Tiểu Vũ chau mày, tức giận hỏi.

“Không liên quan gì, vậy thì mày mở đi. Đâu phải tao ép mày mở, nhân viên muốn nhập thông tin mà, lẽ nào mày không biết sao?”

“Hơn nữa! Chẳng phải xe này là của mày sao? Hay là hàng fake, vì vậy không có vân tay mở khóa. Đúng không, Mục Tiểu Vũ?”

“Vớ vẩn!”, Mục Tiểu Vũ có chút sốt sắng, nói: “Xe của mày mới không có vân tay mở khóa thôi”.

Xe Ferrari một trăm triệu tệ lại không có vân tay mở khóa, đúng là nực cười?

Đây là siêu xe mà bác ba Lý Hòa nhờ mối quan hệ của mình đặt mua trước khi Ferrari vừa công bố? Có thể là giả sao?



Trong lúc cô bé vừa nói xong thì đột nhiên ngây người ra, có cảm giác bị gài bẫy rồi.

Tiếp đó, Dương Lan nói: “Mọi người nghe thấy rồi nhé! Cô Mục đây bây giờ sẽ thể hiện cho chúng ta xem vân tay mở khóa mà chỉ siêu xe cấp Đế Vương mới có”.

“Hoan hô, hoan hô…”, lời nói vừa dứt, tiếng hoan hô đột nhiên vang lên trong nhóm người, tất cả đều như bùng nổ.

Trên mặt ai nấy đều vô cùng hưng phấn, dường như đang chúc mừng một chuyện vui nhất hôm nay.

Chưa nói đến việc siêu xe cấp Đế Vương này là bản giới hạn trên thế giới. Kể cả có thì trong nước cũng không có mấy cậu chủ hào môn có thực lực bỏ ra trăm triệu tệ mua con siêu xe như này.

Vì vậy, đối với những người trẻ yêu xe như tính mạng trong câu lạc bộ siêu xe này, có thể nhìn thấy xe cấp Đế Vương là một may mắn. Lại còn tận mắt nhìn thấy kỹ thuật của xe cấp Đế Vương thì là duyên phận.

“Cô Mục giỏi quá!”

“Hoan hô! Cô Mục thể hiện cho chúng tôi xem với, mau lên”.

“Xe màu tuyết đấy! Đời tôi chỉ cần cho nhìn thấy kỹ thuật cao của siêu xe này thì tôi chết cũng không có gì hối tiếc nữa”.

“…”, cùng với tiếng bàn luận rôm rả, lúc này cảm xúc của mọi người cũng phấn khích cực độ.

Còn Mục Tiểu Vũ thì rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Cô bé trừng mắt nhìn Dương Lan, lúc này mới hiểu cô ta đang bẫy mình.

“Mục Tiểu Vũ! Mày còn đợi gì thế? Tao đang đợi để chụp ảnh gửi lên nhóm đấy”, Dương Lan dường như đang khoe khoang thành quả thắng lợi sắp tới của mình, cố ý lấy điện thoại ra lắc lắc trước mặt mình.

“Mày…”, Mục Tiểu Vũ cạn lời.

Nhân viên đột nhiên thúc giục: “Cô Mục! Mong cô nhanh lên chút, thời gian lễ hội sắp bắt đầu rồi”.

“Tôi…”, Mục Tiểu Vũ ngây người ra.

Nhanh kiểu gì đây? Cô chỉ hy vọng Vu Kiệt mau đến.

Và vì nhân viên thúc giục nên tiếng hoan hô tại đây càng rầm rộ hơn.

Áp lực của đám đông!

Áp lực bởi sự khinh bỉ và chế giễu của Dương Lan!

Áp lực của nhân viên!

Cô bé không thể ngờ lái siêu xe đến đây tham gia lễ hội siêu xe lần đầu trong đời lại gặp phải chuyện này!

Phải làm sao bây giờ?

Phải làm sao?

“Cô Mục! Cô vẫn đang do dự gì thế?”

“Tôi… Tôi…”.

Không còn cách nào khác rồi! Mục Tiểu Vũ đành phải đi đến trước cửa xe chỗ vị trí lái.

“Mục Tiểu Vũ! Tao đã chụp ảnh rồi. Chỉ cần mày dùng vân tay mở khóa thì tao bảo đảm lát nữa sẽ xin lỗi mày trên nhóm bạn bè. Mục Tiểu Vũ! Cố lên”, Dương Lan cố ý nói.

Mục Tiểu Vũ giơ tay lên, động tác chậm rãi, dường như đang đợi gì đó. Thời gian và quá trình này giống như đón tết vậy, hồi hộp vô cùng. Không bao lâu, ngón tay cô bé đặt vào chỗ vân tay mở khóa.

Sắc mặt vô cùng khó coi!

Cùng với cảm xúc bất an, cô bé ấn ngón tay lên cửa xe.

“Ting!”

“Xin lỗi, vân tay mở khóa không thành công, xin mời thoát. Nếu không thì chế độ khóa xe sẽ tự động được kích hoạt”.

Xoẹt!

Nhất thời, không khí ở đây yên tĩnh lạ thường.

Vân tay mở khóa… Không thành công…

Không thành công?

Làm sao có thể?

Sao có thể thế được?

Mục Tiểu Vũ nhắm mắt lại, toi đời rồi!

Đúng lúc này, Dương Lan ấn nút trên màn hình, quay video thành công. Một giây sau, cô ta ôm bụng cười lớn.

“Ha ha.. Vân tay mở khóa thất bại, thất bại rồi à. Mục Tiểu Vũ! Quả nhiên xe này không phải của mày, mày trộm thôi”.

“Ăn trộm ư?”, trong không khí yên lặng, tất cả những người vốn hưng phấn, giờ lại chấn động.

“Là trộm à? Không phải chứ! Sao lại là trộm được?”

“Không phải là trộm đấy chứ? Nếu xe này là của cô ấy thì sao không nhập vân tay được?”

“Đúng thế! Chẳng trách ban nãy cứ chần chừ, cảm giác xe không phải của cô ta rồi?”

“…”, Mục Tiểu Vũ sốt sắng, phản bác: “Không phải trộm, là xe tao mượn của anh họ tao”, Mục Tiểu Vũ hét về phía Dương Lan.

Dương Lan cười lạnh một tiếng, nhún vai với vẻ mặt khinh bỉ, nói: “Thôi đi! Tìm cớ thì có ai không tìm được chứ? Mục Tiểu Vũ! Gia cảnh của mày lẽ nào tao không biết sao? Đi học thì ngồi xe bus rồi chuyển tàu điện ngầm rồi lại ngồi xe bus, vậy mà có thể mua được xe thể thao sao?”

“À không, là anh họ mày mua được siêu xe? Mày nghèo thế, vậy thì anh họ giàu thế nào được?”

“Hơn nữa! Kể cả anh họ mày có thì liệu có cho mày mượn không? Xe một trăm triệu để cho con ngốc như mày lái hỏng thì sao?”

Nghe hai người nói chuyện thì thái độ của tất cả mọi người đều thay đổi.

“Mày… Mày…”, Mục Tiểu Vũ định giải thích nhưng lời nói đến miệng, nghĩ tới giáo huấn của gia đình nên lại không dám nói.

Cảm giác uất ức!

Cảm giác không vui!

Người khác giẫm lên đầu mình, sỉ nhục mình, rõ ràng mình có thể hạ gục họ nhưng vì giáo huấn của gia đình nên lúc này không thể làm gì được!

“Mày cái gì mà mày? Tức chết rồi đúng không? Ha ha…”, Dương Lan lại cười chế giễu, sau đó nói với nhân viên: “Theo như quy tắc trong câu lạc bộ siêu xe, một khi phát hiện có người ăn trộm xe đến tham gia câu lạc bộ thì phải chặn xe lại, báo cảnh sát. Vì vậy… Còn đợi gì nữa”.

Nhân viên gật đầu, nói: “Cô Dương nói đúng lắm ạ”.

Nói xong, anh ta đi về phía bảo vệ ở bên ngoài bãi đỗ xe, khoát tay nói: “Người đâu! Bắt cô ta lại”.

“Vâng!”

“Các người muốn làm gì? Dựa vào đâu mà bắt tôi?”, Mục Tiểu Vũ căng thẳng, đâu có dám dừng ở đây mà vội lấy chìa khóa định mở cửa xe ngồi vào. Nhưng lúc cô bé vừa rút chìa khóa ra thì một chai bia đập đến.

“Bịch!”

“A…”, cảm giác đau đớn, chai bia đập lên cánh tay Mục Tiểu Vũ, chìa khóa rơi xuống đất.

Vương Đào buông cánh tay ra, lạnh lùng nói: “Một kẻ trộm mà còn muốn chạy?”

Hắn ta nói xong rồi kéo một thân hình to béo đi về phía xe màu tuyết rồi đi đến trước mặt Mục Tiểu Vũ.

“Anh… Anh muốn làm gì?”, nhìn cơ thể vai u thịt bắp, Mục Tiểu Vũ thay đổi biểu cảm.

“Làm gì ư?”, Vương Đào nhấc chân rồi đá về bụng Mục Tiểu Vũ.

Không cần nhiều lời! Bụp một cái!

Mục Tiểu Vũ bị đá nên đau đớn, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Không làm gì cả! Chỉ muốn dạy dỗ kẻ ăn trộm thôi. Cô ăn trộm mà còn giả bộ với cục cưng của tôi làm gì?”

“Tiện nhân!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.