Bắt đầu tiếp tục hành trình.
Từ chỗ này đến trại Tuyết còn hơn 2900km nữa, nếu đi ô tô thì mất khoảng hai ngày hai đêm, nhưng mà không thể nghỉ ngơi giữa chừng.
Nếu đi qua một số quốc gia nghèo bằng đường thủy theo như kế hoạch ban đầu rồi cuối cùng đến trại Tuyết, không kể thời gian có thể xảy ra trận chiến, thì quãng đường đó đã dài gấp đôi thời gian lái xe rồi.
Bởi vì vừa rồi trong khu rừng nguyên sinh đã xảy ra một trận đấu như vậy cho nên một khi chiến trường bị những tên lính đánh thuê còn lại phát hiện thì bọn chúng nhất định sẽ chú ý đến đường thủy.
Đối với đoàn người Vu Kiệt mà nói, con đường tiếp theo không hề dễ dàng chút nào.
Sau khi rời khỏi nơi bị tập kích bất ngờ 30km, mười chín người Vu Kiệt nghỉ ngơi tại chỗ, Lý Phong chỉ vào bản đồ nói.
“Lang Vương, phía trước không xa có thị trấn của một quốc gia nghèo, xung quanh cũng không có nhiều người canh giữ, nếu như chúng ta có thể trực tiếp lái xe đi vào, có lẽ sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian”.
Đối với Vu Kiệt, tiết kiệm thời gian là vô cùng quan trọng.
Không ai có thể đảm bảo sau khi đến trại Tuyết liền có thể tìm thấy được Tâm Liên trong thời gian quy định hay không.
Ai cũng không đảm bảo được!
Vu Kiệt trầm ngâm suy nghĩ: “Nếu như mọi người là lính đánh thuê, sau khi phát hiện ra mục tiêu và xảy ra giao đấu ở rừng nguyên sinh thì tiếp theo đó mọi người sẽ làm gì?”
“Hả?”
Lý Phong hơi ngây người: “Lang Vương, ý của anh là, vừa nãy chúng ta đã xảy ra giao đấu ở đó sẽ bị người khác phát hiện?”
“Ừm”.
“Nhất định rồi, vì vậy chúng ta nên đứng trên lập trường của đối phương để suy nghĩ”.
Lý Phong suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn những người chiến sĩ khác.
Gặp chuyện thì cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, đây mới gọi là đồng đội.
Một người chiến sĩ nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ phái người tiến hành điều tra và theo dõi chặt chẽ các tuyến đường thủy ở những nơi cần thiết trên con đường đó”.
“Ừm, nghe có vẻ hợp lý đấy”.
“Đúng, đúng, tôi cũng nghĩ vậy”.
“Tôi cũng vậy”.
Nhiều chiến sĩ liên tục gật đầu đồng ý với suy nghĩ này, dù sao cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, nhất định phải tìm ra cách giải quyết.
Vu Kiệt không phủ định: “Cậu thì sao?”
Anh nhìn về phía người không nói gì, Trương Thanh.
Sau khi trải qua nỗi đau buồn vì sự hy sinh của đồng đội Trương Tiểu Ngưu, khuôn mặt của Trương Thanh rõ ràng đã trưởng thành hơn nhiều so với lúc trước, cậu ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ dựa trên phỏng đoán mà anh Lưu vừa nói, có lẽ bọn chúng sẽ đặt bẫy ở những nơi mà chúng ta nhất định sẽ đi qua gần trại Tuyết“.
“Mọi người thấy thế nào”.
Nói đến đó, Trương Thanh chỉ vào phạm vi từ đây đến trại Tuyết trên bản đồ rồi lại nói tiếp: “Từ chỗ chúng ta đến trại Tuyết xa như vậy, khoảng cách quá rộng lớn, vô cùng phức tạp, hầu như có rất nhiều con đường có thể đi”.
“Đầu tiên, nếu như tôi là một lính đánh, tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí sức lực để lựa chọn con đường nào đó mà mai phục. Từ góc độ tỷ suất có lợi mà nói, điều này rất không đáng, không chỉ lãng phí thời gian và sức lực mà còn có thể sẽ bỏ lỡ mục tiêu, để các nhóm lính thuê khác chiếm được tỷ lệ thành công cao hơn“.
“Mọi người biết đấy, lần này những nhóm lính đánh thuê đến đây đều không phải là cùng một tổ chức, ai cũng có những mưu mô tính toán riêng. Vì lợi ích của bản thân thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy cả. Hơn nữa chúng ta vừa tiêu diệt một nhóm lính đánh thuê. Sau khi sức mạnh được thể hiện, đối với bọn họ mà nói đó là một sự uy hiếp. Không ai có thể đảm bảo được chiến thắng. Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ đặt bẫy ở giữa đường”.
“Trong trường hợp này, để không có sơ hở, chúng ta sẽ chọn nơi mà mục tiêu phải đi ngang qua trại Tuyết, bởi vì đó chính là con đường mà mục tiêu nhất định phải đi qua!”
“Ừm…”
Trương Thanh nói xong, đưa mắt nhìn các đồng đội của mình.
Ngay sau đó.
“Bộp…”
“Bộp…”
“Bộp…”
Tiếng vỗ tay lộp độp vang lên.
“Nói hay lắm”.
“Phân tích hợp lý quá, Trương Thanh, bình thường cậu im lặng không nói, lúc quan trọng lại lợi hại như vậy, tư duy logic thật đấy”.
“Đúng vậy”.
Trương Thanh chỉ cười, không nói thêm gì cả.
Lý Phong cũng gật đầu: “Lang Vương, suy nghĩ của tôi và cậu ấy giống nhau, trong tình huống hiện tại, nếu như chúng tôi là một nhóm lính thuê, dựa trên phân tích lợi ích và thời gian, đặt bẫy nơi mục tiêu phải đi qua là phương pháp ít rủi ro và chắc chắn nhất. Mặc dù đến lúc đó có thể sẽ có nguy cơ tranh giành mục tiêu với các nhóm lính đánh thuê khác, nhưng chỉ cần bố trí mai phục trước ở nơi mục tiêu nhất định phải đi qua, loại nguy cơ này căn bản không đáng là gì”.
“Trở lại lập trường bản thân mà nói, cũng chính là tình hình hiện tại, ngoại trừ nguy hiểm ở đoạn đường sắp đến gần trại Tuyết thì những đoạn đường còn lại chúng ta cứ mạnh dạn mà đi”.
“Đúng”.
“Đúng”.
“Không sai”.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
Ai nấy đều phân tích rất có lý, nhưng Vu Kiệt luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh dám chắc rằng khi giao chiến ở lối ra của khu rừng nguyên sinh, tiếng súng chắc chắn đã kinh động đến các nhóm lính đánh thuê khác, theo tư duy logic thông thường, một khi tìm ra tung tích của mục tiêu thì bọn chúng nhất định đã đi theo rồi, cho dù có quyết định trở lại gần trại Tuyết giống như suy đoán lúc nãy thì cũng có thể đi trước một quãng đường.
Nhưng hiện tại…
Vu Kiệt quét mắt nhìn một lượt khu rừng rậm rạp kia.
Trước mặt có một con đường thẳng tắp, hai bên là rừng cây.
Không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Anh cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Luôn dự cảm có gì đó vượt ra khỏi phạm vi suy nghĩ của anh.
Chắc chắn có một số nhân tố nào đó mà anh chưa nghĩ ra.
“Lang Vương, anh quyết định đi!”
Vu Kiệt suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Vậy thì cứ thế đi! Tất cả mọi người chuẩn bị hành động, phải tiến vào quốc gia nghèo kia nhanh nhất có thể, đừng làm kinh động đến chính phủ nước đó, tìm được xe thì lập tức xuất phát”.
“Vâng!”
Về thủ đô.
Để đi đến trước mặt đám người quyền cao chức trọng không có bạn bè tri kỷ kia, đập bàn!
Vì đồng nghiệp cũ!
Ông ta phải liều thôi!
- ---------------------------