Đệ Nhất Lang Vương

Chương 517: Chương 517: Năm phút giải quyết trận chiến (1)




Từ khi lên bờ và bắt đầu phản kích.

Không có quá nhiều thời gian dành cho Vu Kiệt.

Nếu như chỉ có một mình anh, Vu Kiệt có thể nắm chắc phần thắng.

Nhanh chóng giải quyết tay súng bắn tỉa gần nhất, Vu Kiệt lấy dao găm kề lên cổ kẻ đứng quan sát còn sống, lưỡi dao chỉ cách động mạch một làn da mỏng, chỉ cần ấn nhẹ xuống, lại là một sinh mệnh lướt qua cõi đời này trong giây lát.

Đương nhiên Vu Kiệt sẽ không thương hại gì một kẻ địch trên chiến trường.

Anh nhíu mày nhìn chằm chằm tên quan sát: “Các người có tổng cộng bao nhiêu tên?”

“Nói!”

Vu Kiệt không muốn trả lời một câu hỏi vô nghĩa nào, anh nắm chặt con dao đâm mạnh xuống, lưỡi dao nhanh chóng ghim vào lòng bàn tay tên quan sát, cảm giác đau đớn và sợ hãi lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ cả người tên sát thủ.

Hít một hơi thật sâu.

Tay quan sát sợ chết!

Hắn vội vàng trả lời: “Ba mươi người”.

Sự ép buộc đau khổ và đau đớn này khiến tay quan sát sợ hãi.

Vu Kiệt nheo mắt lại, sau đó lướt nhẹ cổ tay, lưỡi dao nhanh chóng cứa qua da và cắt vỡ động mạch, máu tươi chảy dọc theo vết thương, như dòng suối nhỏ tí tách xuống đất.

Giải quyết xong.

Trên những người này có không biết bao nhiêu mạng người vô tội.

Sau đó, anh lau sạch sẽ máu tươi trên dao găm, biết rõ vị trí của mình đã lộ nên Vu Kiệt không hề dừng lại quá lâu, ánh mắt anh đảo sang bờ bên kia và phát hiện hai mươi chiến sĩ Long Tiễn đã thành công thoát khỏi nguy hiểm và tìm được vị trí ẩn nấp để bắt đầu tác chiến, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Rè rè rè…”

Đầu tiên là những âm thanh rè rè của dòng điện.

Ở một nơi khác, một chiến sĩ tên Lý Phong vội vàng dò hỏi: “Lang Vương… Lang Vương… Nghe rõ trả lời!”

Vu Kiệt: “Anh em đã an toàn hết chưa?”

Vu Kiệt gật đầu: “Không sao cả, chuẩn bị bắt đầu chiến đấu, đối phương không phải là lính đánh thuê bình thường, lên tinh thần hết cho tôi”.

Với sự phán đoán và cách sắp xếp vị trí bắn tỉa của đám người đó thì Vu Kiệt đoán chắc đây là một tổ chức tiếng tăm lâu đời.

Lý Phong: “Rõ, Lang Vương, khi chúng ta lên bờ đã nắm bắt được tất cả các vị trí bắn tỉa qua âm thanh nổ súng, xin được hành động”.

Hành động…

Không phải anh không tin tưởng hai mươi chiến sĩ Long Tiễn.

Mà là trong tình huống chưa nắm được sức mạnh thật sự và bối cảnh của đối phương thì tùy tiện ra lệnh cho họ hành động rất có thể sẽ tạo thành kết cục không thể vãn hồi được, anh phải nghĩ cho tất cả mọi người.

Dường như Lý Phong đang nghĩ đến điều gì đó: “Lang Vương, đừng nói là anh muốn tự hành động một mình nhé!”

Vu Kiệt: “Tôi vừa mới giải quyết xong hai người, để bảo đảm an toàn, mọi người tạm ẩn nấp đã”.

Nhưng Lý Phong lại thấy không thoải mái: “Lang Vương, tôi vẫn muốn thay mặt các anh em xin chỉ thị hành động”.

“Tại sao?”

“Một chiến sĩ chân chính chỉ có thể trưởng thành trong lễ rửa tội bằng máu tươi, hai mươi người chúng tôi không muốn làm bình hoa trong nhà kính, chúng tôi muốn chiến đấu, muốn trở nên mạnh mẽ, muốn trở thành kẻ mạnh thật sự, bảo vệ mái ấm của mình”.

“Nếu anh chỉ cho phép chúng tôi ẩn nấp thì chúng tôi không thể làm được, Lang Vương, mong anh hãy cho phép chúng tôi hành động”.

“Lang Vương”.

“Xin anh”.

Lý Phong vừa mới nói xong thì các chiến sĩ còn lại cũng nói vào bộ đàm.

Bọn họ muốn chiến đấu.

Chiến sĩ.

Đó là những người trời sinh ra để chiến đấu.

Cảm nhận được sự kiên quyết trong giọng nói của bọn họ, Vu Kiệt im lặng một lát rồi nói: “Được, thế thì hành động đi! Nhớ là nhất định phải chú ý an toàn, gặp nguy hiểm thì không cần phải cố gắng cứng đối cứng”.

“Rõ!”

Cuộc chiến bắt đầu.

Long Tiễn là tổ chức hàng đầu Hoa Hạ, thể hiện được tài năng của mình ở một nơi như thế thì chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường.

Giờ phút này.

Đối mặt với chiến đấu dã ngoại hoàn toàn không có một tiếng động nào, ngoài sự nghiêm túc và vẻ mặt nặng nề, trong lòng họ lại chan chứa cảm giác vinh dự và xúc động.

Năm năm trước Lang Vương đã dẫn dắt Lang Nha trở thành niềm kiêu hãnh của cả Long Tiễn.

Chém hết những kẻ xâm lấn.

Hộ tống những nhân vật tai to mặt lớn.

Mỗi lần Long Tiễn tổ chức thách đấu, dường như người của Lang Nha luôn chiếm giữ mười vị trí đầu tiên.

Người khiến bọn họ sùng bái hơn nữa…

Anh là kẻ đã một mình một ngựa vượt biên để báo thù cho anh em của mình, chém chết hết ba mươi người.

Thời gian trôi qua năm năm, bọn họ là thế hệ sau kế thừa tinh thần của Lang Nha đóng đô ở biên cương, được kề vai sát cánh với vị anh hùng này, đó là vinh quang cực kì lớn!

Sau đó…

Kiểm tra an toàn.

“Rõ!”

Một phút sau, tiếng trả lời vang lên.

“Không có vấn đề!”

“Được”.

Lý Phong bắt đầu chia nhóm, hai mươi người chia thành mười nhóm nhỏ.

Sau khi hoàn thành, giọng anh ta trở nên nặng nề: “Anh em, chúng ta hành động theo thứ tự đã chia sẵn, nhớ kỹ, đây là lần đầu tiên chúng ta chiến đấu ngoài biên giới, chỉ cho phép thành công, không cho thất bại, tôi không cho phép bất kì người nào bị thương, thứ chúng ta đang mang trên vai là tinh thần của Lang Nha, là thể diện của Long Tiễn, là hi vọng của tổ quốc!”

“Không được buông tha…”

Anh ta giơ nắm đấm lên với mười chín chiến sĩ.

Lý Phong: “Xuất phát!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.