Đệ Nhất Lang Vương

Chương 538: Chương 538: Người hồi hộp




Bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô, đêm nay, vị lão anh hùng của thế kỷ trước, Lưu Mặc Sinh, đã nhảy lầu tại đây.

Ở một khía cạnh nào đó, cái chết của ông ta mang đến ảnh hưởng cực lớn cho bệnh viện.

Không tốt.

Cũng không xấu.

Nhưng kể từ lúc thi thể của ông Lưu được đưa đi, tâm trạng của toàn thể nhân viên trong bệnh viện đều rất uể oải, không có tâm trí làm việc, lúc nào đầu óc cũng căng thẳng, nhìn chằm chằm sân thượng, e sợ lại có một bệnh nhân nhảy lầu, tạo thành một cơn ác mộng khác.

Sau khi tan ca, về đến nhà, bọn họ cũng thấp thỏm không yên, cảm thấy rất bất an, sợ rằng bản thân là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông Lưu, bọn họ sợ sáng mai, vừa tỉnh dậy, sẽ phải đối mặt với đủ loại chất vấn.

Đương nhiên…

Trong toàn thể nhân viên của bệnh viện Quân Khu 4 thủ đô, người chịu áp lực lớn nhất chính là viện trưởng Vương Lỗi.

Đã 12 giờ đêm, Vương Lỗi vẫn chưa về. Ông ta mặc một bộ đồ kiểu dáng Tôn Trung Sơn, ngồi trong phòng làm việc, cái gạt tàn trên bàn đã chồng chất đầy đầu lọc, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá.

Trong bóng tối, trước mặt Vương Lỗi chỉ có một ngọn đèn yếu ớt.

Sắc mặt ông ta ủ dột, trên khuôn mặt nghiêm túc tràn đầy căng thẳng.

“Tít tít…”

Tiếng chuông điện thoại reo vang phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có.

Vương Lỗi bắt máy: “Alo?”

“Ông xã!”

Đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ trung niên.

Là Lưu Mỹ, vợ của Vương Lỗi.

Bà ta vừa dứt lời, trong điện thoạt chợt vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Bố ơi, con là Đồng Đồng nè, sao bố vẫn chưa về? Đồng Đồng chờ bố về kể chuyện cho con nghe đấy! Bố không kể chuyện, Đồng Đồng không ngủ đâu!”

“Đồng Đồng…”, Vương Lỗi chớp mắt, cảm thấy mũi cay xè.

Ông cố che giấu cảm xúc nặng nề, sa sút của mình, vờ như đang rất thoải mái, cười khẽ: “Đồng Đồng ngoan, để mẹ kể chuyện cho con nghe nhé, bố còn có việc ở bệnh viện, tối nay sợ là không về được. Mấy ngày nay có nhiều việc quá!”

“À…”, Đồng Đồng cúi đầu, sau đó nói với vẻ nuối tiếc: “Vậy được rồi! Đồng Đồng sẽ ngoan ngoãn chờ bố về, bố nhất định phải về sớm đấy!”

“Ừm!”

“Được rồi, đi ngủ đi!”

Lưu Mỹ thúc giục con gái, nhưng vẫn không cúp điện thoại.

Không bao lâu sau, bà ta đã đưa Đồng Đồng về phòng ngủ, sau đó cầm điện thoại về phòng mình, vẻ mặt cũng trầm xuống.

“Anh Lỗi à…”

“Anh đây!”, Vương Lỗi thở hắt ra.

“Ở bệnh viện… chú ý sức khỏe…”

Vương Lỗi rươm rướm nước mắt: “Không sao đâu, vì cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, có mệt mỏi hơn nữa cũng không sao, không có việc gì đâu!”

“Còn nói không có việc gì!”

Vừa nghe Vương Lỗi nói như vậy, bất chợt, nước mắt Lưu Mỹ trào ra như thủy triều vỡ đê: “Em đã nghe chuyện xảy ra hôm nay ở bệnh viện, sao anh ổn được chứ… Anh đừng có chịu áp lực một mình như vậy, có chuyện gì cứ nói với em, nói ra vẫn tốt hơn là để nó đè nặng trong lòng”.

“Em biết rồi sao?”, lúc này, Vương Lỗi cũng không giả bộ nỗi nữa, giọng ông ta bỗng trở nên nặng nề, thoáng chốc như già thêm hai mươi tuổi.

“Sao không biết được chứ? Hàng xóm xung quanh chúng ta như thế nào bộ anh không biết sao? Mấy cái hộ ở gần chung cư quân nhân đồn ầm lên chuyện lão anh hùng họ Lưu kia nhảy lầu tự tử ở bệnh viện của anh, mọi người điều đổ lỗi cho bệnh viện quản lý thiếu chuyên nghiệp, mắng chửi anh, bảo rằng anh là viện trưởng mà không biết quản lý…”

“Có người còn nói họ đã viết đơn tố cáo anh, muốn lôi anh khỏi ghế viện trưởng, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Anh Lỗi, nếu anh cảm thấy uất ức, không muốn làm nữa… Vậy thì từ chức đi, quay về thị trấn, không sao đâu…”, Lưu Mỹ nói.

Mỗi một chữ, một câu đều như mũi tên cắm vào tim Vương Lỗi.

Công trạng của Lưu Mặc Sinh cao đến mức ít ai có thể đạt được, nhưng hiện tại, trong phạm vi Vương Lỗi quản lý, ông ta lại nhảy lầu tự sát, đừng nói là người khác, ngay cả Vương Lỗi cũng cảm thấy cách quản lý của mình có vấn đề.

E là phải từ chức thật rồi…

Phải làm sao bây giờ?

Vương Lỗi cũng không tham lam gì cái ghế viện trưởng này.

Thế nhưng… nếu như ông ta từ chức, thì ai sẽ trông coi cái bệnh viện này?

Đến lúc đó, dù Y Thánh có ra tay, e là cũng khó mà xoay chuyển được.

Bác sĩ nam ngẩn ra một lúc: “Vẫn chưa về, đúng vậy, tôi đã nhờ các chiến sĩ canh cổng chú ý, đến giờ vẫn chưa thấy ông cụ trở về”.

“Điện thoại của ông cụ đâu?”

“Đã gọi chưa?”

Dường như ý thức được vấn đề nghiêm trọng, bác sĩ nam liên tục lắc đầu.

Vương Lỗi giận dữ đứng bật dậy, vỗ bàn: “Còn đứng ngẩn ra đó là gì? Mau gọi điện cho ông cụ Lý, liên hệ với đội bảo vệ thủ đô, điều động camera toàn thành, tìm kiếm tung tích ông cụ”.

“Nhanh, nhanh lên, tuyệt đối không thể để ông cụ Lý xảy ra chuyện bất trắc!”

“Nhanh…”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.