Đệ Nhất Lang Vương

Chương 270: Chương 270: Người thân mất tích




Sắc trời tối dần, hiện tại cách thời gian hẹn định là ba ngày chỉ còn lại nửa ngày, ngồi ở trong sân tứ hợp viện của nhà họ Lý, vẻ mặt Vu Kiệt âm u nhìn một góc trời, khóe mắt ngấn lệ!

Anh nheo mắt lại, bàn đá trước mặt trải đầy những thông tin do Mật Tư Điệp điều tra về Long Môn chỉ trong vài giờ.

Anh không hề đọc chúng, Trịnh Long ở phía sau thỉnh thoảng nhận được một loạt tin tức mới từ người của Mật Tư Điệp.

Về phần tên đầu sỏ độc ác đã giết chết ông cụ Hoàng!

Đến nay một chút tin tức cũng không có!

“Anh Kiệt, suốt một ngày anh chưa ăn gì rồi, hay là tôi bảo nhà bếp nấu cho anh một bát mì nhé?”

Từ sau khi tổ chức Đệ Nhất trở lại cho đến nay, một giọt nước Vu Kiệt cũng không uống, cứ luôn ngồi ở đây, khiến Trịnh Long rất lo lắng.

Nghe anh ta nói như vậy, Vu Kiệt lắc đầu nói: “Đã tìm thấy chưa? Tung tích của kẻ rời đi từ Long Môn?”

“Xin lỗi...anh Kiệt...”

Một câu xin lỗi vừa đủ để trả lời câu hỏi của anh.

Chưa tìm thấy!

“Chưa tìm thấy sao...”, Vu Kiệt lẩm bẩm, siết chặt nắm đấm!

Anh ngẩng đầu lên, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một tia suy nghĩ kỳ lạ.

Một loại suy nghĩ bỗng nhiên không giải thích được.

Một loại kế hoạch hoàn hảo không có chút khuyết điểm, tự dưng xuất hiện một kẽ hở.

Anh từ từ quay lại nhìn về phía Trịnh Long.

Hỏi: “Cậu có cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ không?”

“Anh Kiệt?”

Mặt Trịnh Long đầy vẻ nghi hoặc: “Kỳ lạ? Chỗ nào...kỳ lạ?”

“Tin tức hành tung của ông cụ Hoàng bị bại lộ, theo lý mà nói, thân là ẩn sĩ mang danh hiệu Thiên Tử đứng đầu tổ chức Đệ Nhất hai mươi năm, ẩn nấp nhiều năm như vậy đều không chút sơ hở, sao lần này bị người khác...tìm thấy...trừ khi...”

Những lời còn lại, Vu Kiệt ngập ngừng nghẹn lại, không nói ra hết.

“Anh Kiệt, ý của anh là...”

“Có người đã tiết lộ tất cả hành tung của tôi ở Lập Kiên vào ngày hôm đó!”

“...”

Xoẹt!

Trong nháy mắt, lời này vừa nói ra, bầu không khí lúc đó lập tức trở nên trầm xuống.

Có đôi lúc, đáng sợ nhất không phải là kẻ địch!

Và nguy hiểm nhất cũng hoàn toàn không phải là kẻ thù trước mặt!

Mà là...kẻ trốn ngay sau lưng mình!

Trịnh Long lập tức ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nếu thật sự có kẻ đã tiết lộ tất cả hành tung của Vu Kiệt ở Lập Kiên vào hôm đó, rồi thông qua manh mối của Vu Kiệt giúp đối phương có thể tìm thấy vị trí của ông cụ Hoàng và tổ chức Đệ Nhất, vậy thì...từ góc độ nào đó mà nói kẻ đó chính là kẻ bán nước!

Anh ta bỗng nhấc điện thoại lên: “Anh Kiệt, tôi biết rồi, tôi lập tức sai người điều tra chuyện này!”

“Ừ!”

Mức độ nghiêm trọng của sự việc luôn vượt xa so với vẻ bề ngoài của nó.

Bất kể là Mật Tư Điệp, tổ chức Đệ Nhất hay là Tần Bưu và Lưu Mặc Sinh đích thân đến bờ sông nghênh đón Vu Kiệt vào ngày hôm đó đi chăng nữa, đều sẽ không thể chịu đựng được cảm giác có kẻ phản bội sau lưng mình!

Nhất định phải đe dọa, phải bóp chết ngay trong nhà giam!

Nhưng...

Chính ngay lúc Trịnh Long chuẩn bị gọi điện thoại thì điện thoại trong túi của Vu Kiệt đột nhiên reo lên.

Vu Kiệt cau mày, lấy điện thoại ra đặt ở trước mặt mình.

Là anh cả...

Anh nhấn nút nghe điện thoại: “Alo? Anh cả!”

“Cậu...cậu út...”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên truyền đến giọng nói hoảng sợ của Vu Sơn, cùng với tiếng xe báo động inh ỏi của cảnh sát và tiếng đi lại ầm ầm của một nhóm nhân viên mặc đồng phục đen.

Vừa nghe thấy giọng nói của Vu Sơn, tim của Vu Kiệt đột nhiên đập thình thịch!

Giống như xảy ra một chuyện...không ngờ!

Vu Kiệt lập tức đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cậu...cậu út...Nhã Nhã...cùng với chị dâu cậu...mất...mất tích rồi...”

“Mất tích rồi?”, Sắc mặt Vu Kiệt trở nên nghiêm trọng.

Nhã Nhã...mất tích rồi!

Cả...Cao Vũ Xương nữa!

“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”, Vu Kiệt vội vàng hỏi.

“Anh...anh không biết...lúc sáng chị dâu cậu còn nấu bữa sáng cho anh, chơi cùng Nhã Nhã rất vui vẻ. Anh ở tập đoàn bận rộn suốt một ngày trở về nhà, vừa bước vào cửa thì phát hiện toàn bộ đồ đạc trong nhà đều bị đập phá hết rồi...anh tìm rất lâu...cũng không tìm thấy bọn họ...”

“Sau đó...sau đó anh nhìn thấy trên sàn nhà có để lại một tờ giấy dính vài vệt máu, anh liền nhặt lên xem...trên đó viết hai chữ...anh...anh liền báo...cảnh sát, kết quả là ông Trương đích thân dẫn người đến rồi!”

“Ông...ông ấy nhìn thấy tên trên tờ giấy liền nói bản thân không xử lý được chuyện này, bảo anh gọi điện thoại cho cậu, cậu út...bây...bây giờ phải làm thế nào chứ...cậu nói Nhã Nhã và chị dâu cậu có phải đã bị bắt cóc rồi không?”

“Bắt cóc...”

Vu Kiệt sửng sốt, giây tiếp theo, trong lòng anh nảy ra một sự phỏng đoán!

Hai chữ đó...

Dính vệt máu...

“Hai chữ gì?”, Vu Kiệt vội vàng hỏi.

“Chữ?”

Vu Sơn nhanh chóng thò tay vào túi móc ra tờ giấy đó rồi đặt ngay trước mặt.

“Tìm thấy rồi...tìm thấy rồi...”, Vu Sơn vuốt phẳng tờ giấy.

“Là gì?”

“Long...Long Môn!”

“...”, Vu Kiệt!

Long Môn!

Lại là Long Môn!

Điện thoại nhẹ nhàng từ đầu ngón tay Vu Kiệt rơi xuống, “độp” một tiếng đã nằm trên mặt đất.

Lại là... người của Long Môn!

Lần thứ nhất, người của Long Môn làm càn làm bậy, ở nghĩa trang Đào Hương Giang Sơn đánh Trịnh Long một cách tàn nhẫn rồi vứt anh ta ở bên đường.

Lần thứ hai, người của Long Môn ở nơi tiếp đón khách khứa, đã giết hại lão tiền bối ông cụ Hoàng của tổ chức Đệ Nhất!

Lần thứ ba, người của Long Môn...xông vào nhà của anh cả anh bắt cóc vợ con của anh ta!

Một lần, hai lần, rồi lại ba lần...

Ánh mắt Vu Kiệt vô cùng tức giận, “rầm”, một tiếng đạp mạnh vang lên, chỉ nhìn thấy sàn nhà dưới chân anh bỗng nhiên bị một luồng kình lực nghiền nát.

Bốn vết nứt tách ra giống như mạng nhện, in hằn trên sàn nhà, sâu vô cùng!

“Cậu...cậu út, cậu có nghe thấy không? Cậu út, bây giờ rốt cuộc phải làm thế nào, có phải Vũ Xương đã gây thù với người nào rồi không, cậu út...cậu út...”

“Anh Kiệt...”, cảm nhận được sự tức giận phát ra từ xung quanh người của Vu Kiệt, Trịnh Long vô cùng lo lắng.

Nhưng rất nhanh, Vu Kiệt đã khống chế lại được cảm xúc của mình.

Anh cúi người nhặt điện thoại lên, đặt ở bên tai, trả lời: “Anh, em nghe thấy rồi, em sẽ lập tức phái người đi đón anh đến thủ đô ngay, chuyện của chị dâu và Nhã Nhã, em sẽ xử lý đến cùng, em bảo đảm với anh, tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải chịu bất kỳ tổn thương nào!”

“Thật sao...”

“Được, được!”, Vu Sơn liên tục gật đầu nói: “Nghe được lời của em thì anh yên tâm rồi, anh...lập tức thu dọn hành lý đi thủ đô...cậu út...vậy anh tắt máy đây!”

“Vâng”.

“Bộp!”

Điện thoại vừa cúp, không lâu sau Vu Sơn liền trực tiếp chạy đến sân bay, gấp đến nỗi hành lý cũng không kịp thu xếp!

Còn Vu Kiệt sau khi cúp máy thì liền cất điện thoại vào túi, anh không muốn đợi nữa, phải lập tức đến Long Môn!

Làm hại đến người trong gia đình!

Chuyện giang hồ, thì trên giang hồ giải quyết, đụng đến người thân của đối phương, muốn chết!

Anh muốn khiến đám người xem thường quy tắc trong giới võ đạo này biết rằng, thế nào là quy tắc!

Tương lai không lâu sau, hết thảy Long Môn, thậm chí khắp cả thủ đô đều chứng kiến được sức mạnh thật sự Vu Kiệt!

Bọn họ cũng không ngờ rằng, người có danh tiếng chấn động vùng biên giới năm năm trước, Lang Vương khiến bọn lính đánh thuê hoảng sợ đã quay lại rồi!

Nhưng...

Đúng ngay lúc anh vừa chuẩn bị bước đi.

Thì điện thoại...lại lần nữa reo rên

“Tích tích tích...”

Vu Kiệt cau mày nhấn nút nghe điện thoại: “Alo?”

“Xin chào, Vu Kiệt!”, đầu bên kia một giọng nói có chút nữ tính vang lên.

Là giọng nói của người lạ.

Cho nên...

“Long Môn phải không?”

“Ây dô, đoán cũng chuẩn thật đấy!”, Thanh Long khinh thường cười.

Làm hại đến người nhà, Long Môn, vi phạm quy tắc rồi!”

“Vi phạm quy tắc?”, vẻ mặt Thanh Long không chút quan tâm

Vi phạm quy tắc thì sao chứ? Mày có chứng cứ không?”, hắn ta dừng một lúc lại nói: “Gọi điện thoại cho mày, cũng không phải là muốn làm quen với mày, nói thẳng vấn đề đi! Ba giờ chiều mai, phòng tập quyền anh ở tầng hầm của Long Môn, một trận sống chết!”

“Tao vì lấy lại thể diện cho Long Môn, nếu mày thắng thì chị dâu và cháu gái của mày tự nhiên sẽ an toàn về nhà. Còn nếu mày thua, vậy thì xin lỗi nhé, trước đại sảnh của Long Môn ở tầng hầm, tao sẽ đích thân mai táng chúng mày, Vu Kiệt, mày dám đến không?”

“Cho nên, đây chính là lời giải thích của Long Môn giành cho tao?”

“Phải thì làm sao, không phải thì thế nào?”, Thanh Long hỏi ngược lại.

Nghe vậy, Trịnh Long bỗng giật mình.

“Anh Kiệt...không...”, anh ta trợn tròn hai mắt, vội vàng ngăn cản Vu Kiệt.

Nhưng không ngờ...

Không kịp nữa rồi!

Sát khí trong mắt Vu Kiệt bùng lên, giọng nói mạnh mẽ giống như núi Thái Sơn, lạnh lùng đáp: “Nếu như là lời giải thích, vậy thì tất cả người của Long Môn nhớ đi rửa sạch cổ hết đi, đợi tao đến chém!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.