Đệ Nhất Lang Vương

Chương 507: Chương 507: Ông cụ chuẩn bị một phần Thông Thiên đại đạo




Màn đêm buông xuống, sau khi thu xếp hành lý xong, Vu Kiệt mang theo trang bị của mình rời khỏi doanh trướng.

Một khẩu súng bắn tỉa có độ chính xác cao!

Mặc dù không phải là súng bắn tỉa hạng nặng, nhưng lực sát thương của nó không hề thua kém bất kỳ một khẩu súng bắn tỉa hàng đầu thế giới nào. Đây là loại súng mà Vu Kiệt am hiểu nhất, tốc độ nhanh, lắp đặt đơn giản, thích hợp chiến đấu ở cự ly xa.

Lần này đối mặt với sự truy kích của giới sát thủ cùng đội lính đánh thuê tinh nhuệ, đương nhiên anh phải chuẩn bị cho thật tốt.

Trong khoảng thời gian chuẩn bị, ngoại trừ vạch sẵn kế hoạch tác chiến, ứng phó với nguy hiểm có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào, Vu Kiệt còn liệt kê danh sách toàn bộ kẻ địch tham gia nhiệm vụ săn tiền thưởng lần này.

Khoảng cách từ biên cảnh đến trại Tuyết khoảng ba ngàn dặm, trên đường đi phải vượt qua một cánh rừng nguyên thủy, hai quốc gia nghèo khó, lạc hậu, bốn ngọn núi tuyết. Nếu như đi theo lộ tuyến bình thường thì bảy ngày hoàn toàn không kịp.

Cho nên, Vu Kiệt quyết định sau khi tiến vào cánh rừng nguyên thủy, một nửa lộ trình sẽ đi đường thủy. Anh sẽ tự chế bè gỗ, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuyên qua rừng rậm cùng hai quốc gia nghèo khó kia, tiến thẳng đến núi tuyết.

Dựa vào kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ bên ngoài lúc trước, Vu Kiệt đã lên sẵn kế hoạch ứng phó với những mối nguy có thể xảy ra trên suốt hành trình.

Nhiệm vụ lần này gánh trên vai sinh mệnh của ông nội, anh không cho phép bản thân thất bại.

“Đã đến giờ rồi!”

Vu Kiệt cúi đầu liếc nhìn đồng hồ quân dụng trên tay, một lần nữa thay đổi quân trang màu xanh lá, lúc này đây, dường như anh đã thật sự về với đội ngũ được phân nửa, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

“Đi thôi!”, Lưu Mặc Sinh đứng bên cạnh khẽ vỗ lên vai Vu Kiệt.

“Bảy ngày sau, hi vọng có thể nghe được tin tốt của cậu, Tiểu Kiệt!”

“Nhất định!”

Vu Kiệt tự tin nói.

Lưu Mặc Sinh nhướng mày: “Hi vọng cậu có thể hiểu được, bởi vì giới lính đánh thuê cùng sát thủ đã khóa chặt mục tiêu là cậu, cho nên bất kỳ phương tiện giao thông nào trong nước cũng sẽ bị giám sát nghiêm ngặt. Thế nên, một khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, lúc quay về, nhất định không thể đi máy bay hoặc xe lửa, ca-nô. Trước tiên phải gọi điện cho tôi, tôi sẽ liên hệ với người quen cũ nhờ giúp đỡ”.

“Biết chưa?”

“Đã biết, ông Lưu!”

“Ừm!”

Sau khi đã dặn dò cẩn thận, Lưu Mặc Sinh ngẩng đầu nhìn ra ngoài doanh trướng, hai mươi chiến sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Ánh trăng sáng rực hóa thành từng giọt sáng bạc rơi trên mặt của những chiến sĩ kia, làm bừng sáng nét mặt cương nghị cùng nghiêm túc của họ.

Bọn họ đứng vững chãi như tùng, ngồi thẳng như kim đồng hồ, đó chính là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Long Tiễn, tuy không cách nào sáng chói như Lang Nha năm đó, nhưng bọn họ vẫn rất mạnh.

“Tất cả… nghiêm!”

Soạt soạt!

Động tác dứt khoát, có lực, đều nhịp.

Dù im lặng nhưng lại tựa như sư tử, oai phong chấn nhiếp hết thảy.

Lưu Mặc Sinh chắp hai tay sau lưng: “Chắc hẳn mỗi người các cậu đều đã nhận được nội dung cụ thể về nhiệm vụ lần này!”

“Tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ nhắc cái cậu một điều. Lão anh hùng mà các cậu sắp cứu, ông ấy từng vào sinh ra tử trên chiến trường, ông ấy từng dẫn theo đội ngũ hơn ngàn chiến sĩ, huyết chiến nơi biên cảnh ở thế kỉ trước, vì hòa bình của chúng ta hôm nay mà lập nhiều chiến công to lớn”.

“Ông ấy còn sống, chính là báu vật của thủ đô. Hiện tại, ông ấy mệt mỏi, ông ấy ngã bệnh, đã đến lúc các cậu, những người thuộc thế hệ sau, bước ra bảo vệ ông ấy”.

“Nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Mỗi một người trong các cậu đều là những chiến sĩ chủ chốt của Long Tiễn, tôi không cho phép các cậu chết!”

“Tất cả đều phải còn sống… trở về!”

“Rõ!”

“Chỉ được phép thành công, không được thất bại”.

“Chỉ được phép thành công, không được thất bại”.

“Chỉ được phép thành công, không được thất bại”.

Âm thanh đinh tai nhức óc nhưng lại mang đến khí thế khiến người ta không khỏi rung động.

Khi nghe được những lời này, Vu Kiệt hít sâu một hơi, nhận lấy khẩu súng bắn tỉa thuộc về mình từ một chiến sĩ, dõi mắt nhìn về phía chân trời.

“Xuất phát!”





Mười giờ đêm, trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Quân Khu 4 tại thủ đô, từ phòng giải phẫu ra, ông cụ Lý liền được đưa đến đây.

Sở dĩ không vào phòng ICU là vì Mặc Bạch.

Có ông ta ở đây, đủ để thay thế toàn bộ dụng cụ đo lường có mức độ chính xác nhất trên thế giới.

Sau khi Vu Kiệt rời khỏi, Mặc Bạch dùng bí pháp xua tan một phần tử khí trong cơ thể ông cụ Lý. Cái giá phải trả cho việc sử dụng loại bí pháp này rất cao, đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên, trong mắt ông ta, trả giá thì trả giá, dù sao kiếp này ông ta cũng chỉ có một đệ tử duy nhất, mà đây lại là ông nội của đệ tử nhà mình.

Người sống không phải để phấn đấu vì người mà mình quan tâm hay sao?

Nếu so ra, cái giá mà ông phải trả căn bản không đáng để nhắc đến.

Ngay khi Mặc Bạch đang ngắm nhìn cảnh đêm qua ô cửa sổ, nghĩ đến việc Vu Kiệt hẳn là đã xuất phát, thì giường bệnh đột nhiên phát ra tiếng động, khiến ông ta lập tức nhíu mày.

Mặc Bạch quay lại thì thấy mí mắt của ông cụ khẽ nhúc nhích một thoáng, mấy giây sau, ông cụ đã mở mắt ra.

Bóng tối xộc thẳng vào mắt ông cụ.

“Hô…”

Cơ bắp và tĩnh mạch toàn thân cảm giác đau đớn như thủy triều ập đến, tràn ngập khắp các dây thần kinh của ông cụ.

Ông cụ Lý thở dốc từng cơn.

Mặc Bạch nhìn về phương tây: “Thằng bé đi đến một nơi rất xa để hái thuốc cho ông, tin tức này đã bị lan truyền ra ngoài!”

Ông cụ Lý: “Khổ cho cháu tôi!”

Mặc Bạch: “Có lẽ là khổ thật, nhưng trong mắt Tiểu Kiệt, ông chính là người ông tốt nhất trên đời!”

Khóe miệng ông cụ Lý nhếch lên thành một nụ cười: “Đối với tôi, thằng bé cũng là ánh sáng ấm áp nhất trên thế gian. Nó sẽ trở về, đúng không?”

Mặc Bạch: “Có lẽ ông Diệp đang âm thầm đi theo, không chết được đâu!”

“Cảm ơn, hi vọng thằng bé có thể đi hết đoạn đường này!”

Ông cụ Lý nhớ đến kế hoạch mà ông đã bàn với Mặc Bạch khi tỉnh lại vào lúc chiều: “Hi vọng cái chết của tôi… có thể thành toàn cho con đường phong Vương của Tiểu Kiệt!”

“Tôi nợ thằng bé cùng mẹ của nó hai mươi năm rồi, cũng nên như vậy!”

“Không cần!”, Mặc Bạch lạnh lùng nói.



- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.