Đệ Nhất Lang Vương

Chương 563: Chương 563: Ông đây tên là Diệp Lâm




Về đến nhà rồi.

Phải đi gặp ông nội thôi.

Nhưng hình như vẫn còn một vài chuyện chưa kịp hoàn thành, Vu Kiệt không biết đó là chuyện gì, bây giờ anh chỉ quan tâm đến tình hình của ông nội, ông Lưu và sư phụ mà thôi.

Bởi vì anh cũng không biết, cùng anh rời khỏi khu vực biên giới đó không chỉ có hai mươi chiến sĩ Long Tiễn, mà còn một người nữa.



“Khi Phong Thánh giả rời khỏi thế gian, trên bầu trời sẽ có một ngôi sao băng, tia sáng rực rỡ sẽ thắp sáng cả bầu trời, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, đó chính là thể diện cuối cùng đất trời dành tặng cho một người Phong Thánh, sau đó, Phong Thánh giả ra đi và trao khí của mình lại cho trời đất”.

“Lão Mặc, tôi đã nói với ông những lời này mấy lần rồi, ông nhớ cho kỹ, nếu ông đi mấy ngày rồi mà vẫn không có tí thể diện nào thì hẳn là ông sẽ mất mặt lắm”.

“Nhớ ngày đó nhé, hồi chúng ta Phong Thánh đã lừa ông trời mấy cái lôi kiếp, đùa giỡn với ông ta như một con khỉ, già rồi già rồi, lão già đó cũng là một con heo thù dai, nhưng dù có thù dai đến mức nào thì vẫn là một con heo, chết rồi cả con heo cũng không chịu cho ông thể diện, tôi cũng chẳng muốn sống làm gì nữa”.

“Tối hôm qua cái đốm sáng đó bay nhanh quá, cảm giác, cũng không giống ông lắm, nó còn chẳng to bằng một con cá nhỏ, chắc không phải là ông đâu, ông là người hiền lành hành y cứu người, kiểu nào cũng phải là một ngôi sao băng lửa, cộng thêm những đốm lửa xung quanh nữa mới đúng…”

“Vả lại, nó không có ánh sáng trắng, chẳng giống tí nào ấy, ông cứ ở lại trông chừng phòng bệnh đi, đừng có ra làm màu làm cảnh gì hết, mấy cái pháp thuật vớ vẩn của ông thì cùng lắm cũng chỉ đánh được mấy con lừa ngu ngốc trên chùa Hàn Sơn thôi, lại còn là cái loại hay chạy tới chạy lui trên núi cả ngày ấy”.

“Nên nhé, ầy, thôi bỏ đi, dù sao tôi nói ông cũng chẳng thèm nghe, mà có nghe xong ông cũng chả làm, chúng ta cũng là Phong Thánh Giả, nhưng xét về khoảng đánh nhau thì ông còn chẳng lợi hại bằng một cái đầu ngón tay của tôi. Nên tôi mới bảo ấy, thằng Kiệt nó theo tôi học võ, theo ông học y”.

“Hà hà, ông lại còn không phục, với cái cảnh giới này của tôi, cả võ giới, trừ mấy lão già trốn dưới lòng đất với lão Lâm trốn tít trên núi thì tất cả mọi người dồn lại đánh vẫn không phải là đối thủ của ông đây”.

“Vì thế nhỡ đâu tôi không có ở đó mà ông bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?”

“Thôi bỏ đi, ông cứ co giò chạy trước vậy!”

“Dẫn ông già Lý chạy trước đi, chờ ông đây về…”

“Tôi mà về rồi ấy à, tôi sẽ giải quyết tên đó cho ông, bẻ gãy cổ nó, nghe rõ chưa lão Mặc!”

“Ông phải nghe lời nhé, bị bắt nạt thì chạy trước đi, đừng cố làm anh hùng…”

“…”

Gió tuyết bay tán loạn.

Bông tuyết rơi lên chiếc mũ rơm rộng vành của Diệp Lâm.

Vẻ mặt ông ta trở nên tiều tụy, bắt đầu từ khi nhìn thấy ngôi sao băng xẹt qua nơi cuối chân trời.

Con người ta già rồi.

Cũng lắm lời hơn.

Lúc gặp mặt nhau thì sợ mất mặt mất mũi này nọ, không nói nên lời.

Giờ ở xa rồi, lại nghĩ tới, lại nhớ, sợ bọn họ xảy ra vấn đề gì, chẳng thoải mái một tí nào.

Tâm trạng cực kì khó chịu.

Trời tuyết lớn, chẳng thấy một bóng người, cứ lầm bầm lầu bầu, nói xong lại muốn nói nhiều hơn nữa.

Ông ta khóc rồi.

Diệp Lâm thực sự rất sợ một ngày tất cả những ông bạn già bên cạnh mình sẽ đi mất.

“Xoẹt”, một tiếng.

Hóa thành sao băng, vỗ mông phát sáng lên, rồi biến mất.

Thật sự rất sợ.

Ông ta đi trên mặt tuyết, hướng về phía khe núi, dấu chân để lại trên đường đi bị gió tuyết lớn bao trùm.

Con người ấy à.

Sống quá mệt mỏi.

Ông ta phải đi để bảo vệ đồ nhi của mình.

Để bản thân được vui vẻ.

Hệt như viết một quyển tiểu thuyết vậy, viết tới viết lui, tiền thì nhiều đó, người hâm mộ cũng nhiều đó, nhưng viết đến cuối cùng, tất cả mọi thứ đều có cả, rồi lại phát hiện mình chẳng thể thở nổi, viết đến nỗi buồn nôn, cũng hết cách, đành phải viết những thứ mình thích, không không ngâm nước, không kéo dài tình tiết lê thê, ai mà biết được tình tiết sau đó sẽ kịch tính và hấp dẫn đến mức nào, chờ rồi lại chờ, cũng sẽ đến lúc trở nên trâu bò thôi.

Cũng giống như lời thoại của một ngôi sao trong phim: Họ cười ta quá khùng quá điên, ta lại cười người chẳng hay biết gì.

Một người, một tác phẩm, một sự kiện, thời gian mãi mãi là người kiểm chứng chân thành nhất.

Vì thế, Diệp Lâm đợi năm năm.

Ông ta đợi Vu Kiệt.

“Ông bảo tôi phải bảo vệ Vu Kiệt, ông nào biết rằng thật ra thằng bé đã có đủ bản lĩnh để tự mình sinh tồn”.

“Báo cáo, lúc nãy rada phát hiện một chiếc máy bay trực thăng có ký hiệu của Hoa Hạ đã rời khỏi khe núi Tuyết, đã đi rất xa nơi này”.

“Cái gì? Người đã bỏ trốn ư?”

“Tất cả người của Thiên Thần Điện đều chết hết rồi hả?”

“Báo cáo, phát hiện một ông già trên sườn dốc”.

“…”

Sau đó, rất nhiều ánh mắt, gần mấy ngàn người đều nhìn về phía Diệp Lâm.

Mọi người… Đều giơ súng lên.

Nhắm vào ông ta!

Diệp Lâm ngẩng đầu, ánh mắt như vị vua bễ nghễ thiên hạ, lướt nhìn đám người đó, như một lũ kiến!

Ông ta lại cong môi lên, là nụ cười khinh thường nhất: “Lão Mặc à, tôi nhớ ông có nói là mấy lão già như chúng ta còn sống cũng chỉ để làm chút chuyện cho thế hệ trẻ!”

“Ông đi rồi… Tôi cũng chỉ còn một người thân là thằng Kiệt!”

“Thì ra thế giới này, có nhiều người muốn lấy đầu thằng nhỏ như thế!”

“Thế thì…”

Diệp Lâm lấy chiếc túi xuống, sấm sét cuồn cuộn lại nổi lên: “Giết hết!”

Chờ!

Đợi!

Chờ đến hết tuổi xuân, chờ thêm năm năm nữa, chờ đến khi người đi trà lạnh mới chờ tới lúc mục tiêu đến đây.

Lại không ngờ, cuối cùng lại đợi được một người…

Diệp Lâm: Tới rất đúng lúc, đang lo không có chỗ trút giận, giết hết các người, về nhà… Tính sổ!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.