Giết!
Không vì cái gì cả, chỉ muốn đấu tranh một chút!
Người còn sống không sảng khoái mà xả cơn giận này đi, đến khi chết vẫn giữ trong lòng thì xuống suối vàng cũng không nhắm mắt được.
Dựa vào cái gì mà nhìn thấy một ông hoà thượng quèn đến từ chùa Hàn Sơn thì phải chạy?
Đều là người, tại sao phải phân biệt mạnh yếu sang hèn?
Trong vũ trụ bao la này, sinh mệnh của bất kỳ ai cũng chỉ là một hạt bụi.
Ông cụ Lý không phục!
Nhiều năm gian khổ như vậy, đời trước đám giặc Tịch Quốc xâm chiếm đất Tổ quốc, cụ chưa từng lùi bước!
Tổ tiên của nhà họ Lý bị kẻ thù dùng dao gươm giết chết, cụ chưa từng lùi bước!
Trăm năm qua nhà họ Lý phải đối mặt với vô số thế lực thù địch, cụ cũng chưa từng lùi bước!
Dựa vào cái gì mà một lão già hói vừa đến lại phải lùi bước?
Ông cụ Lý Pháp không những không lùi mà ngược lại còn lao đến, một đôi tay khô đét giống như củi mục gắt gao cầm lấy tảng đá, chạy về phía lão hòa thượng.
Bước chân của ông cụ rất vững vàng, trong mắt không hề có ý lùi lại.
Ánh mắt kia…
Bước chân kia…
Ngay cả tiếng thở hổn hển cũng thể hiện cho một loại tinh thần...không lùi bước!
Không bao giờ lùi bước!
“Đâm đầu vào chỗ chết!”
Lão hòa thượng có ba ngón tay bị chặt đứt, máu tươi theo đường vân trong lòng bàn tay nhuộm đỏ áo cà sa, ông ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lên trên người ông cụ Lý, lập tức điều động toàn bộ kình lực trong cơ thể, dùng Kim Phật Pháp Tướng ở trước mặt vô hình biến thành ngàn tay công kích về phía ông cụ Lý!
“Không xong rồi!”
Vốn dĩ là vẫn còn trong thế giằng co, hai bên đều cầm cự trong trạng thái cân bằng, không ai có thể phá vỡ thủ đoạn công kích của đối phương, chỉ có thể tiếp tục cầm cự, liều xem tu vi của ai vững chắc hơn!
Nhưng ông cụ Lý vừa đánh ra một chiêu này thì lão hòa thượng trực tiếp đem những đợt tấn công đánh ngược lên người ông cụ, trực tiếp làm rối loạn cân bằng vốn có, nhìn thấy Kim Phật Pháp Tướng kia đang tấn công về phía ông cụ Lý, Mặc Bạch không chút do dự.
Ông ta biến đổi thuật ấn, hét lên một tiếng: “Chắn!”.
Đổi công thành thủ.
Từng luồng khí kình giống như từng đợt sóng lớn lập tức lao đến trước người ông cụ Lý.
“Ầm ầm!”
Cùng lúc đó một tiếng sấm vang lên từ phía chân trời.
Phật tượng cùng thuật lá chắn va chạm vào nhau.
Núi biển rung chuyển, chấn động cả trời đất.
Nhưng vì có Mặc Bạch bảo vệ nên ông cụ Lý không hề bị chấn động lớn này ảnh hưởng.
Lão hòa thượng híp mắt: “Ông vốn có thể nhân cơ hội này giết tôi!”
Mặc Bạch: “Mạng của ông, không xứng để đổi mạng của ông cụ này”.
Mặc Bạch đương nhiêu hiểu rõ lão già hói này đột nhiên đổi chiêu là vì cái gì.
Mục đích của ông ta đến đây là giết ông cụ Lý!
Giết được ông cụ, nhà họ Lý sẽ sụp đổ!
Nhà họ Lý sụp đổ rồi, các thế lực khác trong giới thế tục sẽ vùng lên cắn nuốt nhà họ Lý, đến lúc đó chùa Hàn Sơn ở trong giới thế tục này sẽ không còn áp lực nữa, nhằm vào hành động của Vu Kiệt cũng có thể thuận lợi tiến hành.
Với nguồn lợi ích lâu dài này, dùng tính mạng của bản thân để đổi, hiển nhiên là một giao dịch vô cùng tốt!
Nhưng…
Mặc Bạch không hề muốn cho ông ta cơ hội này.
Trong khi nói chuyện, ông cụ Lý cuối cùng cũng đến trước mặt lão hòa thượng.
Ánh mắt lão hòa thượng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta lạnh lùng: “Đồ sâu bọ, sao ông dám…”
“Rầm!”
Không đợi ông ta nói xong, một cục gạch đã hung hăng đập thẳng vào đầu ông ta.
Âm thanh vô cùng vang dội.
Giống như sấm chớp đánh xuyên cả bầu trời.
Khiến người ta vô cùng hoảng sợ.
Ông cụ Lý dùng lực mà đập cục gạch đó lên đầu lão hòa thượng.
Động tác đơn giản dứt khoát cực kỳ giống với bộ dáng đánh nhau đầu đường, nhưng bên trong đó hình như có ẩn hiện bóng dáng của ai đó, suy ngẫm kỹ lại, thì ra là động tác đánh nhau đó lại là động tác di truyền!
Lão tổ của nhà họ Lý từng dùng gạch để khai sáng thời đại thuộc về nhà họ Lý.
Thời xưa, ông nội của ông cụ Lý trước khi chết đã từng cho một ông già ở nha môn một cục gạch, để đòi lại công bằng cho con trai.
Hôm nay ông cụ Lý lại dùng một cục gạch để làm một chuyện mà người thường không thể nào làm được, dùng thân thể của người thường mà đánh người phong thánh một đòn mạnh mẽ, xưa nay chưa từng có ai dám làm như vậy!
Mà cháu trai của ông cụ Lý, là con dao sắc bén của quốc gia, lúc còn trẻ đã từng một mình cầm gạch xông vào phòng học cấp ba, tìm một đám học sinh xấu còn cao hơn bản thân một cái đầu, đập mỗi người một phát, mục đích chỉ vì muốn giúp anh trai Vu Sơn hả giận!
Di truyền!
Đều là di truyền!
Công phu có cao đến đâu, cũng phải sợ dao phay.
Chênh lệch quá lớn, cục gạch đến góp sức!
“Rầm!”
Một phát không đủ, lại thêm một phát nữa.
Hình như ông cụ Lý vẫn cảm thấy chưa hả giận, kỳ lạ là bản thân đã đập liên tục vào lão hòa thượng, nhưng trên đầu ông ta chỉ có thêm một đoạn vết thương chứ không hề ngất xỉu.
“Không kịp rồi”.
Lão hòa thượng cười ha hả, áo cà sa trên người bị ma phong xé rách!
Một niệm thành Ma, nếu tôi thành Ma, thì đó là Ma trong Phật!
Bên tai giống như có hàng vạn âm thanh Kim Phật ngâm tụng truyền đến.
Nắm đấm kia…đến rồi!
“Bộp!”
Đánh xuyên qua lá chắn của Mặc Bạch, lao thẳng vào, tốc độ cực nhanh.
Giây tiếp theo.
“Ầm!”
Mặc Bạch…
Bị đánh lùi về sau rồi!
Bước chân chạm vào cục gạch.
Vết máu văng ra cả trăm mét, ông ta ngã lăn trên mặt đất.
Trước ngực in hằn một vết đấm đẫm máu…quần áo bị xé nát.
Sắc mặt ông cụ Lý tái mét: “Ông Mặc!”
Ánh mắt của lão hòa thượng lạnh lẽo, hai tay lại một lần nữa tạo thành hình chữ thập, xoay người: “Lão già kia…đến lượt ông rồi!”
- ---------------------------