Cùng lúc đó, bên kia Mộ Dung Ngư vừa chạy ra khỏi núi Trường Mao, suốt dọc đường không hề quay đầu nhìn lại.
Cô ta không dám dừng lại.
Nỗi sợ hãi về cái chết cứ quanh quẩn trong lòng cô ta, không tài nào xóa tan được.
Dưới ánh trăng, bóng cô ta chạy càng lúc càng nhanh, giống như có người nào đó đang đuổi theo vậy.
Nhưng…
Nếu cứ chạy thế này thì có thể chạy thoát sao?
"Bộp!" Chỉ nửa giờ sau khi cô ta rời khỏi núi Trường Mao thì bỗng có một nắm đấm mạnh mẽ giáng vào đầu Mộ Dung Ngư.
Khiến cô ta bay ra xa rồi ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta vội vàng ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn về phía trước, bỗng nhìn thấy năm nữ đệ tử của phái Nga Mi đều mặc võ phục màu trắng giống nhau, đứng cách đó mười mét thờ ơ nhìn cô ta.
"Mộ Dung Ngư, cô muốn chạy đi đâu? Làm trái mệnh lệnh của chưởng môn rồi tự ý chạy trốn, bỏ mặc liên hôn với nhà họ Thường ở Lạc Thành, hãm hại chưởng môn mang danh bất nhân bất nghĩa, lập tức đến gặp chưởng môn ngay".
Vừa dứt lời, nữ đệ tử dẫn đầu liền tiến lên túm lấy cổ áo Mộ Dung Ngư, dùng sức nhấc cô ta lên, trói lại, sau đó trực tiếp đưa đi.
"Xong đời rồi!"
Mộ Dung Ngư hoàn toàn sững sờ, cô ta không ngờ vừa tránh được một đợt sóng lớn, nhưng lại có thêm một đợt sóng khác nữa ập đến, người của phái Nga Mi…đến rồi.
…….
Bởi vì Mộ Dung Ngư và chín người khác đã chống lại hiệp ước đồng minh, làm trái với quy định liên hôn khiến nhà họ Thường, gia tộc hạng ba ở Lạc Thành rất tức giận, bóc trần chuyện này với phái Nga Mi, còn công khai chuyện này khắp võ giới, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, chuyện này đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến chưởng môn mới của phái Nga Mi.
Để khôi phục thanh danh càng sớm càng tốt và xoa dịu cơn tức giận của nhà họ Thường, vị chưởng môn mới Mộ Doãn Thiện này đã đích thân đưa người đến Lạc Thành truy bắt mười nữ đệ tử đã bỏ trốn.
Khoảng nửa giờ sau, trong phòng ở một khách sạn cao cấp nào đó tại Lạc Thành, Mộ Dung Ngư đang bị bịt mắt và trói bằng dây thừng, bỗng nhiên bị ai đó đá văng xuống đất.
"Quỳ xuống!" Một tiếng quát lớn vang lên, hai nữ đệ tử tiến lên đá vào đầu gối của Mộ Dung Ngư khiến cô ta đau đớn quỳ rạp trên mặt đất.
Phòng ốc cực kỳ cao cấp, thuộc khách sạn năm sao ở Lạc Thành.
Trên chiếc ghế sô pha trước mặt cô ta, có một người phụ nữ dáng người mảnh mai mặc một chiếc váy dài của phái Nga Mi, đi giày cao gót.
Khuôn mặt của người phụ nữ đó giống như tiên nữ, ngũ quan thanh tú, nước da trắng ngần, bất kể người đàn ông nào vừa nhìn thấy thì cũng đều phải trầm trồ khen ngợi.
Nhưng lúc này, trên mặt của vị chưởng môn mới của phái Nga Mi không hề nhìn thấy một chút nhân từ nào.
Ánh mắt Mộ Doãn Thiện lạnh lùng, nhìn chằm chằm nữ đệ tử dẫn đầu: "Tại sao chỉ có một người? Còn chín người khác đâu?"
Nữ đệ tử cầm kiếm trả lời: "Báo cáo chưởng môn, lúc tìm được Mộ Dung Ngư thì chỉ có một mình cô ta, chín người còn lại không thấy đâu cả. Bởi vì đã quá muộn, nên con đã đưa cô ta về trước”.
"Dù sao Mộ Dung Ngư cũng bỏ trốn cùng chín người khác. Nếu bắt được cô ta thì có thể tra hỏi để tìm ra tung tích của những người còn lại”.
"Cũng đúng”.
Mộ Doãn Thiện nhẹ phất tay, thái độ cao cao tại thượng chỉ về phía Mộ Dung Ngư: "Tháo khăn bịt mắt cho nó”.
"Vâng!"
Nghe vậy, Mộ Dung Ngư co người lại, còn chưa kịp phản ứng thì tấm vải che trên mắt đã được tháo ra, ánh sáng chói mắt đập vào mặt cô ta.
Trong tầm mắt, cô ta nhìn thấy những vị tiền bối quen thuộc, tâm tình Mộ Dung Ngư như được xoa dịu, cơn hoảng loạn chạy trốn ban đầu cũng lập tức bình ổn lại, sau đó không đợi Mộ Doãn Thiện chất vấn, Mộ Dung Ngư đã liên tục dập đầu lạy Mộ Doãn Thiện.
"Độp!"
"Độp!"
"Độp!"
“……”
Nhìn thấy cảnh này, những người khác trong phòng đều sửng sốt.
Mộ Doãn Thiện giật mình, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đã biết như vậy thì tại sao ngay từ đầu lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, quỳ lạy bổn tọa thì có ích gì?"
Trên trán Mộ Dung Ngư lấm tấm mồ hôi lạnh: "Không chết là được, không chết là được, chưởng môn, chỉ cần cho con một con đường sống, bảo con làm bất kể chuyện gì cũng được”.
"Tiểu Ngư không dám chạy trốn nữa, Tiểu Ngư bằng lòng gả cho người thừa kế của nhà họ Thường, nguyện phục vụ nhà họ Thường cả đời”.
"Xin chưởng môn tha mạng, tha mạng cho con!"
"Bộp!"
Ngay khi cô ta vừa nói xong, một cái tát vang dội vang lên.
Dấu bàn tay đỏ như máu lập tức in trên mặt Mộ Dung Ngư.
Vị sư tỷ đứng phía sau, khinh thường nói: "Tha mạng?"
“Cô còn mặt mũi nói những lời như vậy sao, bởi vì cô chạy trốn nên nhà họ Thường đã làm loạn khắp cả võ giới, khiến ai nấy cũng đều biết những chuyện mà chưởng môn đã làm, khiến phái Nga Mi mất sạch thể diện”.
"Tất cả đều là do cô và chín người kia, cô có tư cách gì để xin chưởng môn tha mạng?"
Mộ Doãn Thiện liếc mắt ra hiệu cho vị sư tỷ kia.
Sau đó thấp giọng nói: "Mộ Dung Ngư, bổn tọa có thể cho con thêm một cơ hội”.
"Bổn tọa thấy con là người nhỏ tuổi nhất, có lẽ con chỉ bị người ta dụ dỗ mà thôi. Chỉ cần con nói cho bổn tọa biết bọn họ đã đi đâu? Nể tình con biết sai tỉnh ngộ, có công khai báo, tha cho con lần này”.
"Nói đi!"
“Chết rồi!”, Mộ Dung Ngư đáp.
"...", Mộ Doãn Thiện.
"...", những người khác.
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa mạnh mẽ giáng vào mặt cô ta.
"To gan, Mộ Dung Ngư, chưởng môn đã cho cô một cơ hội, vậy mà cô còn muốn gỡ tội giúp đám tiện nhân kia sao, còn nói chết rồi? Sao có thể chết chứ!"
"Tôi thấy cô rõ ràng là đang lừa dối để qua ải này, đồ hèn hạ hai mặt, tôi thấy cô chán sống rồi đấy”.
Nói xong, vị sư tỷ kia liền rút kiếm ra.
Nhưng đúng lúc này, Mộ Dung Ngư vội nhắm mắt lại, sợ hãi hét lên: "Chết rồi…tôi không nói dối, bọn họ chết rồi, thật sự là đã chết rồi! Tôi tận mắt nhìn thấy!"
Xoẹt!
Trong phút chốc, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Mộ Dung Ngư nói tiếp: "Con không nói dối, xin chưởng môn hãy tin con, con thật sự không hề nói dối”.
Mộ Doãn Thiện híp mắt: "Kể lại đúng sự thật đi”.
"Vâng ạ!"
Sau đó, Mộ Dung Ngư không thể không kể lại quá trình trốn đến núi Trường Mao, sau đó gặp Vu Kiệt.
Mộ Dung Ngư không hề bỏ qua bất kỳ chi tiết nào cả.
Thuật lại vô cùng chính xác, ngay cả thời gian và hành động giết bọn họ của Vu Kiệt cũng miêu tả lại vô cùng chính xác.
Những người này nghe xong, ai nấy cũng đều trợn tròn mắt.
Tất cả đồng thời nhìn về phía Mộ Doãn Thiện.
Sắc mặt Mộ Doãn Thiện cũng trở nên u ám: "Ý của con là, tên kia biết các con là đệ tử của phái Nga Mi, nhưng lại vì một người thường mà giết các con?"
Mộ Dung Ngư liên tục gật đầu: "Vâng, vâng ạ, con dám lấy tính mạng của mình ra bảo đảm những lời con vừa nói đều là thật”.
Đây không phải là đang xem phái Nga Mi giống như một phái nhỏ bị Quốc Phái thống trị sao?
Sau khi chuyện ở chùa Hàn Sơn kết thúc, mọi người đều biết mối thù giữa Giang Hồ Truyền Thừa và Quốc Phái không thể nào chấm dứt được, tương lai nhất định sẽ có một trận chiến.
Bây giờ, một võ giả ở một nơi thậm chí không được coi là một thành phố nhỏ hạng ba, lại dám sỉ nhục phái Nga Mi như vậy?
Đây không phải là đang muốn chết sao?
Mộ Doãn Thiện lập tức ra lệnh: "Đem giấy bút đến đây, Mộ Dung Ngư, bổn tọa ra lệnh cho con vẽ lại mặt mũi của người này, nếu lộ ra một chút chi tiết nhỏ nhất, hậu quả là gì, trong lòng con tự biết rõ!"