Hi sinh…
Viên đạn xuyên thấu quá lớp quần áo mỏng manh ghim vào da thịt, cắm sâu vào tim rồi dừng lại ở đó, vì thế trong nháy mắt… Nó đã cướp đi sinh mạng của một chiến sĩ Long Tiễn.
Chiến sĩ đó tên là Trương Tiểu Ngưu, một tay súng bắn tỉa, cũng là người trẻ tuổi nhất trong hai mươi tinh anh.
Cậu ta mang theo hi vọng của người thân trong gia đình để bước vào Long Tiễn, nói sau khi rời khỏi Long Tiễn sẽ biểu diễn cho bố và vợ một đoạn Quân Thể Quyền, mỗi ngày đều gọi điện thoại về nhà để trò chuyện với đứa nhỏ trong bụng vợ là sau này con cậu ta sẽ bảo vệ tổ quốc, bảo vệ người thân.
Ngày rồi lại ngày trôi qua.
Con người ấy mà…
Nói mất là mất.
Một giây trước khi cơ thể trở nên lạnh như băng, Trương Tiểu Ngưu vẫn còn nghĩ về việc sau này được phát tiền rồi sẽ mua cho họ những món quà gì, bây giờ ngẫm lại, hình như cũng không cần chọn, tiền trợ cấp được gửi về là đủ để gia đình họ có thể sống thật ấm no cả đời, sau này con lớn lên cần thêm chi phí thì Long Tiễn cũng sẽ gánh vác.
Nhưng…
Cậu ta vẫn muốn sống, cũng như các đồng đội cũng muốn cậu ta sống sót vậy.
“Tiểu Ngưu… Tiểu Ngưu…”
Mục tiêu viên đạn Rắn Đuôi Chuông nhắm tới chính là anh ta.
Người quan sát Trương Thanh đứng bên cạnh rơi nước mắt, anh ta kéo xác Trương Tiểu Ngưu đến một nơi an toàn nhất, nhìn dòng máu đỏ tươi liên tục chảy ra từ ngực, Trương Thanh vội vàng lấy băng vải để quấn quanh miệng vết thương Trương Tiểu Ngưu.
Anh ta muốn cầm máu.
Cầm máu!
“Trương Tiểu Ngưu, cố gắng cầm cự, không cho cậu chết, tôi không cho cậu chết, ông đây ông cho phép cậu chết!”
Trương Thanh vừa rơi nước mắt, hai tay tạo thành chữ thập đặt lên miệng vết thương Tiểu Ngưu, băng vải không thể cầm được máu thì anh ta dùng tay bịt lại, chặn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, chẳng cần phải hỉu nguyên nhân là gì, đây là nơi biên giới, không phải là đất đai của nước nhà thì không xứng được hứng lấy máu tươi của dân ta.
Nhưng…
Đôi khi sức lực của một người nhỏ bé như thế.
Không phải muốn thế nào cũng sẽ có được.
Thấy máu tươi chảy xuống ngày càng nhiều, thấy hơi thở Trương Tiểu Ngưu dần trở nên mỏng manh, Trương Thanh siết chặt nắm đấm: “Trương Tiểu Ngư, cậu sống lại cho tôi nhanh lên, cậu nói cậu muốn trở thành tay bắn tỉa mạnh nhất cơ mà?”
“Cậu nói cậu muốn trở thành anh hùng như Lang Vương cơ mà? Cậu chết rồi thì làm anh hùng quái gì, Trương Tiểu Ngưu, cậu có nghe thấy không? Cái tên ngu ngốc này cậu đừng ngủ, đừng ngủ, không được ngủ… Không được ngủ… Ngu ngốc…”
“Nghĩ về vợ cậu đi… Nghĩ về đứa con của cậu ở nhà ấy, nghĩ tới bố mẹ cậu đang mòn mõi chờ cậu ở nhà… Đứng lên… Đứng lên đi… Đứng lên đi!”
“…”
Trương Thanh liên tục gào lên, mặt đỏ như sắp hỏng đến nơi.
Thật ra anh ta hiểu.
Từ khi cầm lấy khẩu súng để bảo vệ tổ quốc này thì bọn họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ hy sinh rồi, ai cũng không ngờ rằng có một ngày đồng đội sẽ thật sự hy sinh ngay trước mặt mình.
Bọn họ là động đội.
Bọn họ là những người kề vai sát cánh.
Bọn họ còn là anh em.
Là những người anh em cũng sống chết với nhau.
“Trương Tiểu Ngưu!”
Tiếng gọi cuối cùng.
Gọi tên cậu ta.
Nếu như họ vẫn còn sống ở ngày hôm qua, Trương Thanh biết mình gọi như thế thì chắc chắn tên Trương Tiểu Ngưu ngu ngốc này sẽ trả lời lại là: “Cái tên thích đâm chọt nhà anh, ăn gì thế?”
Cơm khô!
Cơm khô đó!
Trương Thanh khóc lóc ôm lấy đầu Trương Tiểu Ngưu: “Đừng ngủ… Ngu ngốc… Cậu đừng ngủ, cậu đứng lên được không, cơm khô… Làm một chén cơm đi… Tôi không giành chân gà với cậu nữa được không… Đứng dậy… Đứng dậy đi…”
“Tôi lột tôm cho cậu… Tôi bỏ thêm thịt nướng cho cậu… Chúng ta cùng nhau ăn bánh bao to trong căn tin cho đã…”
“Tên ngu ngốc à!”
Nói xong, anh ta đứng dậy giữ chặt lấy cánh tay Trương Tiểu Ngưu, định kéo cậu ta dậy.
Chỉ là…
Người đã chết không thể sống lại được.
Không ai có thể tạo ra kỳ tích trước mặt thần chết.
Có gào rống đến lúc nào cũng vô dụng.
Bộ đàm liên tục vang lên tiếng khóc của Trương Thanh.
Các chiến sĩ Long Tiễn ở những vị trí khác… Đang cúi đầu.
Chết rồi.
Trận chiến đầu tiên, họ đã mất đi một người anh em.
Không ai lên tiếng.
Mọi người đều nhìn thấy giọt nước mắt ngân ngấn trong mắt nhau.
Bọn họ đứng thật thẳng, đứng dưới ánh mặt trời len lỏi qua từng lá cây, nhìn lên bầu trời đã bị bóng râm che khuất.
Mơ hồ.
Dần dà.
Mây đen che kín cả bầu trời, gió lớn nhanh chóng nổi lên, sắc trời thay đổi, mưa bụi lạnh như băng rơi xuống sắc bén như lưỡi dao, bao phủ cả chiến trường.
Chẳng biết tiếng khóc đã quanh quẩn bao lâu.
Vu Kiệt cầm bộ đàm, sát ý trong mắt chợt tăng vọt.
Anh đứng thẳng người hướng về phía vị trí Trương Tiểu Ngưu, nói với bộ đàm.
“Tất cả có mặt!”
Soạt soạt!
Mọi người đều nghiêm, tất cả quay về phía vị trí Trương Tiểu Ngưu ngã xuống.
“Chào!”
Động tác cực kì đều, cùng một thời gian, khác không gian, tất cả đều cúi chào người anh hùng đã ra đi ấy!
Nhưng…
Mọi thứ thế là xong ư?
Không thể để yên được!
Vượt biên và chiến đấu trong sự cô độc.
Điều đó cũng có nghĩa là chiến đấu của bọn họ không phải chịu sự ràng buộc của bất kì một điều gì.
Vu Kiệt không phải là người thích bỏ qua những nguyên tắc nhưng cũng không phải là người bị nguyên tắc trói buộc.
Anh nhớ tới trận chiến năm năm trước.
Đồng đội của anh bị giết, người dẫn đầu Long Tiễn còn lo lắng, sợ sẽ bị luật quốc tế truy cứu, lo lắng cái mốc xì, người ta giết đồng đội của mình rồi, trong tay mình lại cầm súng, không đi giết kẻ đó trả thù thì còn gì là đàn ông?
Giết người… Đền mạng!
Thiên kinh… Địa nghĩa!
Vu Kiệt: “Chiến sĩ Lý Phong!”
Ánh mắt Lý Phong trở nên lạnh lùng, nói với bộ đàm: “Có”.
Vu Kiệt: “Cầm lấy khẩu súng của các cậu, rút dao găm ra, tóm lấy hai tên lính đánh thuê đó cho tôi”.
“Tôi cho phép các cậu bắn tỉa… Mai phục!”
“Rõ!”
Mười chín chiến sĩ cùng nhận lấy mệnh lệnh.
Chẳng mấy chốc Vu Kiệt đã tìm được một đỉnh núi, nằm gục xuống, điều chỉnh góc độ khẩu súng bắn tỉa tầm cao, anh thả khí hóa kình của mình ra.
Một phút sau.
Nơi anh đang tập trung ngắm.
“Đoàng!”
Nổ súng!
…
- ---------------------------