Tìm người.
Điều tra sự thật.
Hai chuyện cũng phải có một kết quả.
Không tìm thấy nhân viên giám sát sân bay khả nghi, xung quanh máy bay cũng không có người khả nghi, như vậy thì nhân viên công tác trên máy bay sẽ trở thành đối tượng tình nghi lớn nhất, mà đúng vào lúc đó lại có một nhân viên phục vụ rời khỏi máy bay, bây giờ lại truyền đến tin tử vong.
Như vậy, mạch suy nghĩ cũng rất rõ ràng, ai là người gọi điện cho nhân viên phục vụ này bảo cô ta rời di, thiết lập trạng thái tự do không người lái trên máy bay, như vậy ai sẽ là người khả nghi nhất!
Đáp án chỉ có một.
Là quản gia của gia tộc Rothschild.
Lão Ưng rời di. Sau khi nhận được mệnh lệnh, bằng tốc độ nhanh nhất anh ta điều động nhân sự Mật Điệp Tư chạy đến Lập Kiên, đồng thời cũng đưa tin tức liên quan cho tổ chức Đệ Nhất.
Mà sau khi anh ta rời đi, trong mắt của ông cụ Lý toát ra một sát ý tràn ngập máu tanh.
Sát ý này vô cùng nồng đậm, nhiệt độ bên trong phòng nháy mắt hạ xuống rất nhiều.
Ông cụ Lý: “Cảm ơn câu trả lời của cô, tôi sẽ tìm được nguyên nhân thật sự máy bay xảy ra tai nạn lần này, bắt lấy hung thủ đứng đằng sau, vậy còn, vấn đề thứ hai thì sao?”
“Cô có thấy nó nhảy ra khỏi máy bay không?”
Ái Phương nhíu mày.
Cô cụp mắt, hồi tưởng lại hiện trường xảy ra vụ tai nạn, lập tức trở nên trầm mặc, cũng không biết qua bao lâu, trên mặt của cô hiện lên một tia hoảng sợ.
Đột nhiên.
Hai mắt cô mở lớn: “Sét... sét…”
“Cô nói cái gì?”, tim của ông cụ Lý bỗng nảy lên một cái.
Cổ tay Ái Phương run rẩy, khóe miệng cũng phát run theo, cô nhìn về phía ông cụ Lý, nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi... tôi không thấy, nhưng… nhưng mà tôi thấy được những người khác nhảy xuống theo tôi”.
“Ở trên máy bay, với tư cách là một tiếp viên hàng không, để tiếp thêm dũng khí cho các cô ấy, tôi là người nhảy dù đầu tiên, sau đó tôi thành công thoát khỏi nguy hiểm, vượt qua động cơ máy bay, sau đó mở dù nhảy ra, tôi liền thấy tất cả những người phía sau cũng nhảy xuống theo tôi”.
“Mỗi người bọn họ đều rất hoàn hảo tránh thoát khỏi nguy hiểm bị cuốn vào động cơ máy bay, một người, hai người, ba người, bốn người, ngoài anh Vu ra thì trên máy bay tổng cộng có mười người, tính cả tôi thì là mười một. Lúc tôi nhìn thấy mười chiếc dù nhảy đã mở ra thành công, tôi liền biết đã đến lượt anh Vu rồi”.
Có thể khi đó tôi đã bay rất thấp rất thấp, đã sắp hạ cánh khẩn cấp, hơn nữa máy bay bay xa, cho nên tôi cũng không thấy rõ tình hình cụ thể, chỉ nhìn thấy... Lúc người thứ mười một vừa mở dù nhảy ra, bay xa khỏi máy bay… Đột nhiên bị một tia sét trên trời đánh xuống xẻ thành hai”.
“Tia... tia sét đó…”
Bên tai giống như vẫn còn văng vẳng tiếng sét vang rền.
Ánh mắt của cô dần dần bắt đầu trở nên sợ hãi.
Con ngươi co lại thành một chấm nhỏ, in hằn hình ảnh kinh hoàng đó.
Giọng nói của cô trở nên kích động: “Đó… đó là tia sét kinh khủng nhất mà tôi từng thấy từ lúc sinh ra cho đến nay, là màu tím, một màu tím rất kinh khủng, sau... sau đó…”
“Máy bay tăng tốc rơi xuống, mãi đến khi chìm vào đáy biển, một cơn sóng dữ nổi lên. Sau... sau đó còn chưa đợi tôi kịp phản ứng lại, một tia sét nữa lại xuất hiện ở hướng tia sét đầu tiên đánh xuống, lại giáng xuống, mãi đến tận mặt biển”.
“Giống... giống như muốn đánh chết ai đó…”
“Đó là một tia sét màu đỏ xanh, âm thanh rất vang dội, như có hàng vạn người đang đánh trống ở trên bầu trời, bầu trời như thể bị xé toạc ra, thật sự rất kinh khủng, vô cùng khủng khiếp…”
“Tôi tưởng rằng chỉ là hiện tượng tự nhiên, nhưng... nhưng hình như không hề đơn giản như vậy, lúc tia sét kia chuẩn bị đánh xuống mặt biển lại dừng ở giữa không trung, như thể bị vật gì đó chặn lại…”
“Còn chưa kéo dài được bao lâu, tôi lại nhìn thấy trên bầu trời có rất nhiều tia chớp lóe lên trong đám mây đen, giống như lưới điện, lại cùng một lúc có mười mấy tia sét đồng thời đánh xuống hướng đó, cuối cùng... cuối cùng…”
Nghe thấy lời cô nói, trái tim của ông cụ Lý như bị một đôi bàn tay to lớn bóp chặt, hô hấp cũng bắt đầu trở nên đau đớn.
“Cuối cùng thì thế nào?”, ông cụ Lý lo lắng hỏi.
Ánh mắt của Ái Phương căng thẳng: “Cuối cùng... một trận sóng lớn... mặt biển chấn động... Tôi chỉ nhìn thấy sóng nước trên mặt biển dường như chia thành hai nửa, cái đó... đó là cảnh tượng kinh hoàng nhất mà tôi từng thấy từ trước cho đến giờ, cho dù có là công nghệ kỹ thuật điện ảnh hiện nay cũng không làm được, quá kinh khủng, qúa khủng khiếp…”
Rầm!
Giống như có năm tia sét đánh thẳng vào đầu, hai mắt ông cụ Lý đờ đẫn chết sững tại chỗ.
“Tiểu...Tiểu Kiệt?”
“Cốc cốc cốc…”
Đúng lúc này, ngoài cửa, viện trưởng bệnh viện Luân Thành vội vàng gõ cửa phòng.
“Cụ Lý, cụ Lý, tôi có thể vào trong không? Có tin tức, có tin tức, hành động cứu viện ở bên kia có tin tức”.
Có tin tức! Ông cụ Lý lập tức từ trong trạng thái khiếp sợ có phản ứng lại.
“Mau vào, mau vào đi”.
“Vâng”.
Viện trưởng vội vàng đẩy cả phòng ra: “Cụ Lý, mau xem truyền hình trực tiếp”.
Dứt lời, ông ta cầm lấy điều khiển TV trên mặt bàn, bật kênh truyền hình phát sóng trực tiếp các hoạt động cứu viện lên.
Phải biết, lực lượng tham gia hành động cứu viện lần này vô cùng kinh khủng, ngay cả Long Đầu thương hội bí ẩn nhất, kinh khủng nhất trên thế giới cũng mang theo mười công ty kỳ lân* lớn lọt top 30 thế giới nhập cuộc, điều này đã gây ra chú ý và động tĩnh lớn ở Luân Thành.
(Công ty kỳ lân: một thuật ngữ trong cộng đồng đầu tư, thường được dùng để chỉ các công ty được thành lập không quá mười năm, có giá trị hơn một tỷ đô la Mỹ).
Cho nên, vì để giữ lại hảo cảm đầu tư của mấy ông lớn này, cổng thông tin Luân Thành mở ra một kênh mới, dùng cái này coi như là lưu niệm.
Chỉ là Luân Thành không ngờ được rằng là kênh này vừa mới mở ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay độ hot phát sóng trực tiếp đã vượt qua tất cả các kênh tổng hợp khác.
Mà mới vừa nãy hành động cứu viện truyền đến một tin tức mới.
Hai mắt của ông cụ Lý tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào TV.
Chỉ thấy phóng viên tin tức bên trong đang đứng trên một con tàu.
Vùng biển xung quanh, đều là các tàu thuyền cứu hộ và đủ loại tàu cứu viện đang điên cuồng tìm kiếm.
Trên bầu trời dày đặc trực thăng, tối hôm qua trời tối quá không nhìn thấy rõ, nhưng bây giờ nhìn thấy, trực tiếp chấn động tất cả khán giả đang xem truyền hình trực tiếp.
Chỉ lấy số lượng trực thăng và tàu cộng lại cũng đủ trang bị cho mấy… sư đoàn!
Rốt cuộc thì đã điều động... bao nhiêu người?
Không có ai biết cả.
Nhưng.
Quan trọng là bây giờ trên màn hình phát sóng trực tiếp xuất hiện mười cái cáng cứu thương.
Phóng viên cầm microphone: “Tin tức tốt, tin tức tốt, mới vừa rồi trực thăng của chúng tôi đã lấy người sống sót hôm qua làm trung tâm, bắt đầu tìm kiếm quy mô lớn theo hướng máy bay bay, cuối cùng sau sáu tiếng, vừa tìm được mười người còn sống sót, trước mắt, tình trạng của bọn họ rất tốt, ngoại trừ xuất hiện tình trạng giống như người sống sót đầu tiên ra thì tất cả đều bình thường”.
“...”, phóng viên tiếp tục đưa thông tin về những tin tức liên quan.
Mà hai mắt của ông cụ Lý lại dán chặt vài mười cái cáng cứu thương kia.
“Đây không phải…”
“Cái này cũng không phải…”
“Cậu ta không phải, cô ta cũng không phải…”
“Đều không phải!”
Ái Phương nuốt một ngụm nước bọt: “Anh Vu... không có anh Vu, không tìm được sao... Anh Vu không có trong số đó, không... không thể nào!”
“Nếu như ngay cả người nhảy dù thứ mười một cũng đã tìm được rồi, chắc chắn cũng có thể tìm thấy anh Vu ở khu vực xung quanh, sao... tại sao lại không tìm thấy?”
Không tìm thấy.
Người trên mười cái cáng cứu thương không có một ai... là Vu Kiệt.
Trong phút chốc viện trưởng há hốc miệng, nụ cười lúc đầu trực tiếp biến mất.
Hơn nữa, còn chưa kịp đợi ông ta có phản ứng lại.
Toàn thân ông cụ Lý run lên, sắc mặt đỏ bừng giống như trào máu, huyết áp tăng cao, sau đó.
“Phì phò” một tiếng.
Ông cụ Lý lâm vào hôn mê, cơ thể ngã về phía sau.
Xoạt!
Vu Kiệt.
Cháu ở đâu?
...
“Khụ khụ!”
…