Đệ Nhất Lang Vương

Chương 286: Chương 286: Vương Vận sắp gặp vận đen!




Sức mạnh---- tràn đầy!

Người của Long Tiễn chưa bao giờ thiếu sự tự tin, thực lực của họ bày ra đó, bất kỳ loại đe dọa nào trong mắt họ cũng đều giống như tiếng gào thét của bọn tiểu nhân độc ác đối với kẻ mạnh.

Thật vô dụng và đáng buồn biết bao.

Năm mươi binh lính chuẩn bị đi biên giới làm nhiệm vụ bảo vệ tổ quốc, nhưng lại nghe theo một mệnh lệnh và bước xuống trực thăng, chia làm hai đi thẳng đến thủ đô và Giang Thành, lúc này đứng nghiêm ở trước cửa.

Vương Vận thấy người dẫn đầu không coi mệnh lệnh của hắn ta ra gì, trong lòng lửa giận bừng bừng như lửa đốt.

Khóe mắt hắn ta... hơi giật!

Cơ mặt cũng vặn vẹo.

Hắn ta khinh thường nói: “Có dám động vào không? Hừ... anh tưởng rằng... các người là cái thá gì, tôi không tin ở thủ đô này còn có tổ chức nào có địa vị cao hơn tổ tác chiến!”

“Có bản lĩnh thì các người ở đây chờ tôi, đừng có chạy!”, Vương Vận hung hăng hét lên.

Lần đầu tiên trong đời bị người khác chĩa súng vào đầu, mấu chốt chính là kẻ khiến hắn ta mất mặt trước mọi người lại trốn thoát dưới sự uy hiếp của một nhóm tội phạm!

Hắn ta...

Không cam tâm!

Đối mặt với tiếng gầm rú cuồng loạn của Vương Vận, người lính dẫn đầu vẫn không hề lộ vẻ dao động.

Anh ta xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn 50 binh lính hét lớn: “Tất cả chú ý, nghiêm!”

Soạt soạt!

Tiếng giày da quân dụng giẫm lên sàn nhà vang lên như tiếng trống.

Trên khóe miệng của người lính dẫn đầu cong lên thành một nụ cười, nhưng chỉ một giây sau, vẻ mặt của anh ta lập tức nghiêm túc, thần sắc tràn đấy ý chí chiến đấu, anh ta ngẩng cổ nói lớn: “Nghe nói, có người muốn uy hiếp chúng ta, hỏi chúng ta có bản lĩnh hay không, các anh em, trả lời bọn họ!”

Lời vừa dứt, 50 binh lính tinh anh của Long Tiễn đã hét lớn!

“Có!”

“Có!”

“Có!”

Ngay khi âm thanh phát ra, tất cả những người có mặt trên khán đài đều hơi giật mình và sửng sốt.

Vương Vận càng lo lắng và bực bội hơn, đây chẳng phải là đang khiêu khích hắn ta sao, căn bản không coi hắn ra gì.

Tiếp đó...

Người lính dẫn đầu lắc lắc cổ và nói: “Vậy thì chúng ta, có nên chạy không?”

“Không chạy!”

“Không chạy!”

“Không chạy!”

“...”

Vẫn là khí thế như cũ!

Sắc mặt Vương Vận bắt đầu trở nên âm trầm!

“Không chạy thì làm gì?”, anh ta lại hỏi tiếp!

50 người lính trả lời!

“Để bọn họ xem xem, ai dám động thủ!”

“Để bọn họ xem xem, ai dám động thủ!”

“Để bọn họ xem xem, ai dám động thủ!”

“...”

Chỉ vài câu nói, những người này dường như đã trở thành trung tâm của toàn bộ phòng tập quyền anh dưới lòng đất của Long Môn.

Vương Vận tức đến nỗi toàn thân run rẩy!

Đây là... hoàn toàn không coi hắn ta ra gì!

Con mẹ nó!

Một lũ khốn nạn!

Một đám côn đồ không biết trời cao đất dày là gì.

“Đây chính là các người... tự chuốc lấy đấy nhé!”

Nói xong, hắn ta lập tức lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số.

“Tút tút tút...”

Vài phút sau, chuông điện thoại biến mất và cuộc gọi được kết nối.

Một giọng nói truyền từ đầu bên kia đến!

“Tổ tác chiến số 1 của thủ đô!”

“Tôi, Vương Vận!”

Ngay câu đầu tiên, Vương Vận đã trực tiếp nói ra tên mình.

Ngay khi lời này nói ra, sắc mặt của người nghe điện thoại đột nhiên thay đổi, vô cùng kinh ngạc, Vương Vận... không phải là đội trưởng nổi tiếng của tổ 2 sao?

“Vương... tổ trưởng Vương... tổ trưởng của chúng tôi không có ở đây!”, điện thoại viên tưởng rằng Vương Vận tìm tổ trưởng tổ 1, vội vã nói.

Một giây sau, Vương Vận trầm giọng nói với vẻ mặt âm trầm: “Tôi không phải tìm tổ trưởng của các người, lập tức điều 100 chiến sĩ từ đội 1 đến Long Môn, ở đây có một nhóm người phạm pháp được trang bị vũ trang và vũ khí hạng nặng, trong mười phút, lập tức bao vây nơi đây cho tôi!”

“Cái gì?”

Nhân viên nghe điện thoại kinh ngạc!

Một nhóm người... vũ khí hạng nặng... ngoài vòng pháp luật?

Đây... đây...

“Tổ trưởng Vương, cái này...”

“Còn ngây ra đấy làm gì? Lập tức điều người, bây giờ tôi gửi ảnh của bọn chúng cho cô, đợi bọn họ chạy mất rồi, lập tức huy động toàn bộ camera giám giát 360 độ không có điểm mù trong thành phố để theo dõi tung tích của họ!”

“Nếu như muộn một bước, đám tội phạm này sẽ lao ra đường, hậu quả là gì, có lẽ cô rất rõ rồi!”

“Hậu quả...”

Nghe thấy giọng điệu lo lắng của Vương Vận, nhân viên trực điện thoại lập tức nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề!

“Tôi... tôi biết rồi, tổ trưởng Vương, tôi sẽ đi làm ngay!”

Nói xong, điện thoại liền bị cúp.

Nhân viên nghe điện thoại vội vã hành động.

Vương Vận được một đám nhân viên bảo vệ dần lùi về một vị trí an toàn, sau đó dùng điện thoại di động chụp ảnh nhóm người Long Tiễn lại rồi gửi đi.

Ở bên cạnh, người lính dẫn đầu nghe thấy nội dung cuộc gọi của Vương Vận thì chỉ cười lạnh.

Tội phạm?

Hừ...

Nghĩ đến ông Lưu đang lúc này đang ngồi trong tứ hợp viện nhà họ Lý...

Lại nghĩ đến ông chủ Tần đang ở sân bay của căn cứ, đứng trước chiếc máy bay vận tải mới nhất hiện nay...

Nếu nói 50 chiến binh trước mặt này là tội phạm... vậy thì, các người là cái thá gì?

Chỉ là...

Vị họ Vu đó đã đi rồi!

Anh ta có thể đoán được!

Người được một trong 5 mãnh hổ là ông Lưu và người đứng đầu Long Tiễn- Tần Bưu đồng thời coi trọng, không ngần ngại lùi lại nhiệm vụ ở biên giới, có khả năng bị luận tội, ngoài người đó ra...

Còn có thể là ai?

Người đó...

Trong một trận 5 năm trước, đã gây chấn động giới lính đánh thuê thế giới, làm nên tên tuổi của vị thần chiến tranh với sự gan dạ của mình- Lang Vương.

Nhìn về cửa sau hướng mà Vu Kiệt vừa đi, ánh mắt của người lính dẫn đầu cũng trở nên cung kính hơn.

“Năm năm trước, anh ấy đã một mình chống lại dư luận, để cứu lấy danh tiếng của Lang Nha, giết chết đám tạp chủng ấy, kết quả phải ngồi tù!”

“Mà hôm nay anh ấy lại một mình, đối mặt với kẻ thù mà chúng ta không thể đối mặt, Lang Vương...”

“Năm năm trước, chúng tôi không thể ở bên cạnh giúp anh che mưa ngăn gió, nhưng hôm nay, chúng tôi rất vinh dự có thể giúp anh mở ra con đường phía trước, người anh hùng của Đệ Nhất kia, anh yên tâm đi báo thù cho ông ấy, còn đám người Long Môn lấy gia đình anh ra uy hiếm, sớm đã rất tồi tệ rồi!”

“Sau ngày hôm nay--- Long Môn sẽ bị xóa sổ khỏi thủ đô!”

“Nhưng trước đó, tôi cũng muốn những tên sâu mọt đóng quân ở thủ đô này phải biến mất!”

Thì thầm vài câu, người lính dẫn đầu quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Vận, sau đó lấy điện thoại trong tay ra.

“Tút tút...”

“Tôi, Kiếm Trùng của Long Tiễn, giúp tôi chuyển một câu đến ông chủ Tần và lão Lưu!”

“Tổ tác chiến đã vi phạm nội quy, gây trở ngại nghiêm trọng đến việc chúng tôi thực hiện nhiệm vụ!”

“Kiến nghị... bắt ngay lập tức!”

...

...

Ở một bên khác, sau khi nhân viên nghe điện thoại cúp máy thì nhận được bức ảnh do Vương Vận gửi tới, cô ta lập tức đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Cô ta bước đi vội vàng, sắc mặt đại biến, không dám lãng phí một chút thời gian nào.

Nhưng mà...

Ngay sau khi cô ta vừa lao ra khỏi cửa, một người đàn ông với phong thái phi thường lẫm liệt đi tới trước mặt cô ta, hai người đột ngột va vào nhau.

Nhân viên trực điện thoại ngã xuống đất.

Bức ảnh được phóng to trong điện thoại cũng rơi xuống.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên thay đổi rõ rệt, nhanh chóng dùng tay cầm lấy chiếc điện thoại.

Hình ảnh của 50 binh lĩnh Long Tiễn trong trang phục chiến đấu lập tức đập vào mắt ông ta.

Lông mày của người này nhíu chặt, đồng tử đột nhiên co rút lại, hít một hơi lạnh...

“Long... Long Tiễn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.