Đế Thiếu Trong Lòng Sủng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 440: Chương 440: Cảm giác của Tần Mạc




Beta:Sửu nhi

Bất quá, cùng Vân Hổ nói xong, Phó Cửu càng thêm xác định một việc.

Đó là không thể ở dưới mí mắt đại thần tiến hành công kích internet được!!!

Cô hiện tại sở dĩ không có bị vạch trần, hoàn toán là bởi vì phía đại thần cũng không có quá chú ý đến cô.

Ngay cả Vân Hổ, người không thích cùng người khác nói chuyện, trong mắt chỉ có Lâm Phong, cũng phát giác được cô cùng trước kia không giống nhau.

Đại thần bên kia chắc chắn cũng phát hiện được chút gì đó....

Phó Cửu ánh mắt nhìn xuống, quả nhiên không thể dùng thủ đoạn đi điều tra tin tức của đại thần.

Ngủ đi...

Phó Cửu cứ như vậy nói cho chính mình nghe.

Đại thần hẳn chỉ là tức giận cô thông báo cho đối thủ đi.

Chờ ngày mai xử xong cái tên Lăng khiếu kia, liền có thể chứng minh chính mình trong sạch.

Ít nhất cô cũng có thể nói rằng cô không cong....

Cùng là phương Bắc, Lâm thành sương mù so với Giang thành cũng không ít.

Tần Mạc đứng trong phòng, giơ tay kéo cổ áo.Vươn tay cầm ly rượu lại nhìn ngoài cửa sổ sát đất, dòng người đi lại tấp nập, lần đầu tiên phát hiện cửa sổ sát đất là như vậy.

Trống không làm người ta cảm thấy nhàm chán.

Nhàm chán?

Nếu là hắn trước kia tuyệt đối không có cái cảm giác này.

Nhưng hiện tại chính là cảm thấy bên cạnh có chút tịch mịch,vắng vẻ.

. Đại khái là bên cạnh thiếu bóng dáng thiếu niên để giáo huấn đi.

Tần Mạc nghiêng đầu điểm một cây, ngón tay liền giơ lên, cũng không có chạm vào cái gì.

Bất luận là ai hiện tại nhìn tới bộ dạng của hắn, đều sẽ cảm thấy nam nhân này đầy khí phách.

Chỉ là hắn chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay bất động, có một loại cô đơn nói không nên lời.

Tần Mạc duỗi tay, ném thuốc lá đi.

Đi tới mép giường, lỡ đãng đụng tới túi quần có một cái khẩu trang, ánh mắt ngưng lại.

Khẩu trang kia không thể nói bao nhiêu đặc biệt.

Thực bình thường, một màu đen, không có một cái hoa văn gì.

Chính là như vậy, vẫn làm con ngươi của Tần Mạc ấm áp một chút.

Tên kia cũng không phải hoàn toàn không có lương tâm.

Rõ ràng là một bộ dạng lười biếng, không thèm quan tâm ai, lại làm cho người ta thấy thực thoải mái. Còn có bộ dạng lúc buồn bực, đầu gục xuống, mấy chụm tóc màu bạc dựng lên, tên kia là chính mình cũng không phát hiện ra.

Tên kia....Thời điểm Tần Mạc phát hiện ra trong đầu chính mình không ngừng hiện ra khuôn mặt của thiếu niên, trái tim đột nhiên tê rần một chút, có chút cảm giác ảm đạm.

Đến khi điện thoại reo lên, hẳn mới tỉnh lại. Trên màn hình hiện ra một dãy số quen thuộc. Tần Mạc đưa đến bên tai nghe:” Uy”.

“Con trai.” Tâm tình của người bên kia quả thực rất tốt:” Ngày mai là ngày con thi đấu đúng không? Thế nào? Có muốn mẹ đây đi qua cổ vũ cho con không.”

Tần Mạc xoay người, nằm ở trên giường:” Không cần.”

Hai chữ đạm mạc, liền làm cho người gọi tới dừng lại, dựa theo tính cách con trai, lúc này khẳng định sẽ nói, Tần tiên sinh ở nơi nào kêu hắn quản mẹ cho tốt, không cần tùy tiện đến đây kéo phóng viên tới.

Nhưng hôm nay....liền an tĩnh nói một câu không cần?

Ảnh hậu ưu nhã dừng một chút, hướng tới người phía sau ra hiệu, sau đó tay nâng váy dài đi tới trước bàn hóa trang:” Con trai, con hôm nay làm sao mà thanh âm thấp như vậy?”

“Không có gì?”Tần Mạc nói xong ba chữ liền định cúp máy

.

Bên kia mỹ nhân sớm phát hiện, ngăn hắn lại:” Con như vậy khẳng định là ngủ không được, đúng không? Con bên kia như thế nào yên tĩnh như vậy? Người lúc trước nói làm gối ôm cho con ngủ đâu rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.