Nội tâm Tần Mạc cự tuyệt.
Ít nhất ngay từ đầu là thế.
Chỉ là nghĩ đến đối phương đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch.
Cho nên liền như vậy đứng lên.
“Hai chân đều bước lên.” Phó Cửu quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mạc.
Tần Mạc đảo qua khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, rất non mịn, nâng ngón tay lên,búng vào trên má của Phó Cửu: “Đã biết, xoay người sang chỗ khác, nhìn phía trước đi, nếu như chạy không tốt, cả hai sẽ cùng bị tai nạn chết đó”
“Làm sao mà có chuyện đó được, tin tưởng kỹ thuật của tài xế già này đi, mang anh bay lên. “PhóCửu cười một trận, chuẩn bị xong tư thế hoạt động, lại thấy người phía chậm chạp bất động, không khỏi kêu một tiếng:” Anh Mạc? “
Tần Mạc ừ một tiếng, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng mới đưa tayđặt ở trên vai thiếu niên, hơi thở mang vị kẹo ở xung quanh càng đậm hơn, rất dễ chịu, còn mang theo một chút hơi lạnh.
Cứ như vậy một trước một sau, khoảng cách của hai người cực kỳ gần, gần đến giống như nhịp tim đập cũng có thể đồng bộ.
Trước giờ Tần Mạc đều chưa từng thân cận với ai đến như vậy, mỗi lần thiếu niên hoạt động chân trái, liền sẽ mang theo một trận gió,động tác kia quá thật cũng rất đẹp trai, xem ra sẽ không gây ra nguy hiểm lớn gì.
Chẳng qua…… Tần Mạc hạ thấp tầm mắt, nhìn vào cái xoáy trên đỉnh đầu màu bạc của thiếu niên, mày nhíu lại một chút: “Trước đây không phải nói ăn uống rất có dinh dưỡng sao? Vì sao thân thể không cao được?”
Phó Cửu nghe xong lời này, mơ hồ ừ một tiếng, thầm nghĩ thân thể không cao được là vì tất cả dinh dưỡng đều đi đến nơi khác rồi.
Tần Mạc còn tưởng rằng là do anh nói quá mức trực tiếp nên làm cho thiếu niên bị tự ti, tuy rằng thiếu niên rất tuấn tứ nhưng lại không cao, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: “Về sau nên vận động nhiều hơn, tất cả con trai đều như vậy, khi học cấp ba sẽ phát triển rất nhanh.””
Đáng tiếc nàng là con gái, Phó Cửu yên lặng bổ sung một câu, dưới chân thuần thục vòng qua con đường ngoằng ngoèo phía trước, chuyển một cái đã đến đường lớn: “Anh Mạc, giữ chặc nhé, em muốn tăng tốc. “
Thời điểm này tuy rằng không còn sớm nữa, nhưng cũng chưa tới mười giờ, trên đường vẫn còn có tuyến giao thông công cộng.
Đường phố bên kia ngoại trừ nhà cao tầng ánh đèn lộng lẫy còn có thân ảnh ở giữa đường thập phần khiến người khác chú ý kia.
Hai người xài một cái ván trượt?
Không, không đúng, phải nói là người này dùng ván trượt chở người kia?
Này rốt cuộc là chủ ý ai nghĩ ra vậy.
Mái tóc màu bạc của Phó Cửu rất làm cho người khác chú ý, nguyên bản mọi người ngồi trên xe buýt còn đang ngáp, sau khi thấy một màn như vậy, toàn bộ đều lên tinh thần.
Thừa dịp xe buýt chờ đèn đỏ nên dừng lại, một đám người nhịn không được nhìn ra ngoài của sổ xe.
Chỉ thấy thiếu niên khóe miệng đang cười, ván trượt hoạt động từ phía xa chạy ngang qua, nam nhân còn lại đang đừng ở phía sau thiếu niên lại càng tuấn mỹ làm cho người khác choáng váng hơn.
Bởi vì hai người đều mặc áo khoác đen nên đều làm cho người khác có ảo giác là có ác ma đi vào nhân gian, hình ảnh đậm chất anime đánh sâu vào mỹ cảm.
Mọi người không khỏi lăng,
Này…… Là tình huống như thế nào?
Hiện tại những người chơi ván trượt đều có giá trị nhan sắc cao như vậy à?
Không phải đang đóng phim hả?
Hơn nữa lại là hai người cùng xài một ván trượt, rốt cuộc là làm sao làm được?
Việc này đối với người bình thường khẳng định rất khó khăng, nhưng mà thân thủ của hai người kia rất tốt, tự nhiên hiểu được cân bằng lực đạo, hơn nữa là Phó Cửu điều khiển.
Vì thế mới có thể xuất hiện một cảnh tượng như vậy.
“Vẫn là còn trẻ rất tốt a. “
Không ít người phát ra những lời cảm thán như vậy, hâm mộ nhìn hai bóng người ở giữa đường biến mất trong màn sương mù dày đặc, không khỏi nhớ tới bộ dáng lúc thanh xuân của mình.
Chỉ là cho dù tưởng tượng cũng không thấy được bộ dáng soái như vậy của bản thân.
Một người như Tần Mạc, trước giờ đều chưa từng cảm nhận được cảm giác như vậy, bên tai là gió lạnh, trên tay lại là một cảm giác ấm áp như lông tơ từ cơ thể người phía trước đảo qua lòng bàn tay anh……