Đế Thiếu Trong Lòng Sủng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh

Chương 414: Chương 414: Giang Tả làm rõ, Tần thần trả lời




Đó là lịch sử trò chuyện trên internet mà cô cùng đối phương liên hệ, viết rõ cô muốn nhờ đối phương đối phó Hắc Đào Z, hơn nữa còn trả tiền thuê!

Lưu Li cũng không bao giờ nghĩ đến kẻ hợp tác với cô đã qua nửa năm vẫn còn lưu lại cái này, còn đem chúng phát lên trên mạng!

Trong nháy mắt nhìn thấy ảnh chụp kia, Lưu Li cảm thấy xong hết rồi.

Thật sự xong rồi...

Mặc dù có mấy người không màng thị phi đi an ủi cô, nhưng cũng không đánh lại đám người có tâm hồn chính nghĩa!

Ngay cả đại ủy cả nước cũng đã công khai.

“Dùng thủ đoạn bất lương nhằm vào một vài chiến đội để bôi nhọ người khác là thật, tổ ủy quyết định sẽ hủy bỏ tư cách dự thi của chiến đội Tạp Lị. Điện Cạnh vốn dĩ nên dựa vào thực lực nói chuyện chứ không phải dựa vào tâm tư đen tối đó.”

Hủy bỏ tư cách dự thi của tất cả đội viên.

Kia cũng có nghĩa là dù không còn ở chiến đội Tạp Lị, đi đến nơi khác cũng không thể dự thi.

Lần này, câu lạc bộ hoàn toàn yên tĩnh.

Mỗi người đều nằm liệt ở chỗ ngồi, sắc mặt tái nhợt.

Đặc biệt là Lưu Li, lồng ngực cô nghẹn lại căm phẫn, phản ứng đầu tiên là đi gọi điện thoại: ”Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?! Anh còn có hành vi nghề nghiệp hay không, lại gửi...”

“Tôi là Tần Mạc.”

Chỉ bốn chữ liền đẩy âm thanh trong cổ họng Lưu Li nuốt vào lại: ”Tần, Tần thần...”

Sao lại thế này... Sao lại là anh ấy.

Khuôn mặt Lưu Li nháy mắt trắng bệch.

Không có tình huống nào khó khăn so với hiện tại.

Sở dĩ Lưu Li làm tất cả là vì người đàn ông này.

Nhưng hiện tại kẻ đối phó cô lại chính là người nọ, hơn nữa anh ấy còn biết mặt dơ bẩn của mình...

Lưu Li cơ hồ cảm thấy người đàn ông này cố ý. Cố ý làm như vậy, cố ý nhận điện thoại của cô.

“Nghe cho rõ, đó chỉ mới là bắt đầu.” Tần Mạc sẽ không nhiều lời cùng loại phụ nữ này, vừa nói xong liền tùy tay ném điện thoại lên bàn gỗ.

Người nọ cười lấy lòng: ”Tần thiếu anh xem, tôi đã nói là cô ta mà.”

Tần Mạc quét mắt nhìn hắn ta một cái: ”Bắt lại, mang đến cục cảnh sát.”

“Tần thiếu!” Hai mắt người nọ trừng to, còn muốn giãy giụa.

Tần Mạc đã đứng lên, dạo bước đi ra ngoài.

Người đứng ở bên ngoài chính là Giang Tả, sau khi thấy Tần Mạc đi tới liền dập tắt điếu thuốc. Tuy rằng biết bây giờ hỏi lời này sẽ không đúng thời điểm, nhưng anh vẫn không nhịn được mà hỏi ra: ”Cậu có cảm thấy mình đối với Phó Cửu quá tốt hay không?”

“Cậu ấy là em trai của tôi, tôi không đối tốt với cậu ta thì tốt với ai?!” Tần Mạc quay đầu lại nhìn bạn tốt của mình, hai tròng mắt thâm thúy.

Vẻ mặt của Giang Tả rất nghiêm túc: ”Cậu biết ý tôi không phải là thế.”

Tần mạc dừng chân lại, liếc mắt nhìn Giang Tả một cái: ”Sẽ không có tình huống phát sinh như cậu nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là anh em.”

“Vậy thì tốt rồi.” Nhìn qua Giang Tả có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Chỉ cần Tần Mạc có thể tự mình xác định rõ thì hết thảy đều ổn, dù sao đường vòng cũng không dễ đi.

Chỉ là... Rất kỳ quái, vai chính ngày hôm nay là thiếu niên sao lại không xuất hiện?

Phó Cửu cũng không phải không xuất hiện, mà là xuất hiện ở nơi thích hợp hơn - Công ty Phó thị.

Tầng cao nhất là nơi mời các cổ đông đến dự đại hội.

Hôm nay ở Phó thị không thể nghi ngờ là một ngày rất náo nhiệt.

Dùng cách nói của Tô Mẫn chính là mỗi người ngồi ở đây đều là ông chủ Phó Thị, có quyền quyết định tương lai của Phó Thị.

Đương nhiên vào thời điểm nói những lời này, bà ta không thèm liếc mắt nhìn Hạ Hồng Hoa một cái, khóe miệng mang theo ý cười, ý tứ rõ ràng là không tính Hạ Hồng Hoa trong danh sách đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.