Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1247: Chương 1247: Đã lâu không ra tay (adsbygoogle=window.adsbygoogle||[]).push({});Cho nên, sau khi Dương Đạo đánh với Ngụy Tuấn hơn mười chiê




Cho nên, sau khi Dương Đạo đánh với Ngụy Tuấn hơn mười chiêu thì ông ta cũng vừa đánh vừa lui về phía Thái Tuế bên này.

Lúc này, người đàn ông cởi trần đã phóng một hàng dao bay về phía Thái Tuế, còn Điền Siêu thì vung cái liềm trong tay lên, lao về phía Thái Tuế bên này.

“Đã lâu không có giết người rồi.”

“Mười năm rồi, đúng là rất rất lâu rồi.”

Lời vừa dứt, chỉ thấy Thái Thuế tiện tay tóm một cái, vậy mà lại tóm gọn được hai con dao bay mà người đàn ông đó phóng tới, ngay sau đó ông ta lách người, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn điện chớp, giống như di chuyển trong chớp mắt mà truyền thuyết hay nói vậy.

Trong chớp mắt, Thái Tuế đã đến trước mặt người đàn ông đó rồi, người đàn ông đó thậm chí còn chưa phản ứng lại kịp, thì ngỡ ngàng phát hiện trên cổ mình đã bị một con dao bay cắm vào.

“Cái này... ”

Người đàn ông trợn tròn mắt, người thẳng đờ ngã xuống dưới đất, từ đầu đến cuối anh ta không hiểu được rốt cuộc Thái Tuế đã ra tay như thế nào.

Điền Siêu ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt, cái liềm trong tay ông ta cũng hướng về phía Thái Tuế mà chém.

Tốc độ Điền Siêu xuất dao cực kì nhanh, nhưng mà có nhanh hơn nữa thì trong mắt Thái Tuế cũng như tốc độ rùa bò vậy.

“Chỉ dựa vào chút thực lực này của các người cũng muốn đến giết ông đây?”

“Ai cho các người cái dũng khí đó hả.”

Thái Tuế đột nhiên giận dữ quát lên một tiếng, Thái Tuế phá tung lưới dao dày đặc của Điền Siêu và đấm một đấm vào ngực ông ta.

Bụp một tiếng thật khó chịu, cả người Điền Siêu bay ra, giống như lúc nãy Đường Lang bay ra ngoài, vẫn chưa đáp đất thì ông ta đã ngủm rồi.

Tôn Tề Thiên với Mông Diệc bọn họ ở đằng sau nhìn thấy mà há hốc mồm.

Mười năm rồi, mặc dù Thái Tuế bị nhốt trong Chùa Kim Lôi mười năm rồi, mặc dù hôm nay Thái Tuế đang bị thương, nhưng thực lực của ông ta vẫn khủng khiếp như thần ma vậy.

Lúc này, người đàn ông áo xanh nằm trên bãi cỏ đằng kia đã khóa chặt Thái Tuế, họng súng chỉ cách Thái Tuế chưa đến hai mươi mét.

Đối với một lính bắn tỉa mà nói, việc bắn tỉa một người ở cự ly gần hai mươi mét chắc chắn có thể đạt được độ chính xác một trăm phần trăm.

Lúc mới bắt đầu người đàn ông này cũng khá là tự tin, nhưng không biết tại sao, lúc này anh ta lại đột nhiên có chút không nắm chắt lắm.

Anh ta hít sâu một hơi, điều chỉnh bản thân mình đến trạng thái tốt nhất, với khoảng cách gần như vậy, anh ta hoàn toàn không cần suy nghĩ về vấn đề tốc độ gió và đường đạn, anh ta chỉ cần nhắm chuẩn Thái Tuế, một phát bắn ra thì Thái Tuế chết chắc, không có gì nghi ngờ.

“Thái Tuế, bây giờ tôi sẽ tiễn ông xuống địa ngục.”

Người đàn ông nghiến răng, bóp cò trong tay... Đùng...

Tiếng súng vang lên, giống như tiếng bắn pháo hoa trên không trung, một ngọn lửa phụt ra từ họng súng bắn tỉa, và viên đạn xé toạc không khí, phóng về phía Thái Tuế bên đó.

Người đàn ông nhìn qua kính bắn tỉa, dường như đã nhìn thấy cái cảnh đầu của Thái Tuế bị nổ tung.

Thế nhưng giây phút này, cả mặt anh ta cứng đơ!

Anh ta không hề nhìn thấy đầu Thái Tuế bị nổ tung mà là nhìn thấy có một con dao bay phóng về phía anh ta với tốc độ cực nhanh.

Bụp một tiếng, con dao bay mảnh dài đó trực tiếp xuyên vào kính bắn tỉa của anh ta, sau đó xuyên thấu qua mắt anh ta, cuối cùng từ sau gáy anh ta bắn ra, đóng đinh chắc chắn vào thân cây cứng cáp phía sau anh ta.

Cơ thể người đàn ông liền nằm thẳng xuống dưới đất.

Còn về viên đạn mà anh ta bắn ra, rõ ràng là nhắm chuẩn vào Thái Tuế, nhưng không hiểu sao lại trượt ngang qua bên tai Thái Tuế, đâm trúng vào một cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề ở đằng sau Thái Tuế.

“Chưa đến hai mươi mét, vậy mà lại có thể né được viên đạn của súng bắn tỉa, anh Hùng, anh có thể làm được không?”

Cảnh tượng này đã bị Trần Hùng với Lạc Tiến ở cách đó không xa nhìn thấy rất rõ ràng.

Lúc này Lạc Tiến cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc rồi, anh ta không ngờ bên phía Nam này, lại có người mạnh lợi hại đến như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.