Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 51: Chương 51: Chuong 28




Y Trạm nhìn An Bác Dung, vô cùng nghiêm túc nói:

“An tiên sinh, thực sự cảm ơn cả nhà ngài.”

Bị ngài ngăn cản mà công chiếu phim muộn bốn tháng, phong giết một thời gian, cũng bởi vì thân phận ngài “cao quý” mà bị người Y gia muốn hạ dược dâng tôi cho ngài.

Cô thật lòng cảm kích đến không chịu được.

Y Trạm ngẫm nghĩ, sao cô lại đụng phải loại người này chứ. Hay là có ám chỉ gì, thật là phí một tài năng mà có thể thể hiện tư thái như thế.

Nhất thời trong lòng Y Trạm là một đàn quạ bay qua.

Vốn An Bác Dung vẫn nở nụ cười, hai giây sau mới cảm thấy lời cảm tạ này có gì không đúng lắm.

“Em, sao em nói thế chứ?”

Thái độ Y Trạm vẫn chân thành như cũ: “Chê tôi không thành khẩn? Vậy thì đi, tôi sẽ lập một đàn thờ để thành khẩn hơn nữa, được chưa?”

Mặt An Bác Dung triệt để đen lại, thờ cúng đèn nhang, chẳng phải chỉ dùng cho người chết thôi sao... Cô ấy thật sự dám nói!

Anh nghiêm sắc mặt, thanh âm trầm hỏi: “Y Trạm, có thể em không biết, tôi chỉ muốn em dỗ tôi vui vẻ, trên tay tôi có nhiều dự án phim cho em tuỳ chọn...”

“Cút!”

Cô hết tính nhẫn nại rồi.

Theo bản năng, An Bác Dung lui bước, dán lưng vào tường.

Y Trạm đi lướt qua, toàn bộ quá trình đều không nhìn An Bác Dung lấy một cái, người này không nghe hiểu tiếng người sao?

An Bác Dung chờ Y Trạm đi rồi, mới dần dần buông lỏng.

Anh sờ sờ mũi, nói gì cô ấy cũng không nghe, nửa điểm không cũng không nhún.

Đến nay An Bác Dung chưa thấy ai tự đâm mình một đao, ngày đó, sau khi về nhà, anh thường thường nhớ lại một màn kia, đột nhiên dậy lên hứng thú.

Anh nghĩ trừng phạt, đồng thời lại có chút không muốn... Cái này không thể trách anh, lần đầu mặt anh bị tạt một ly rượu, lần thứ hai bị cô cầm dao doạ.

Muốn nói phong giết... Không hề hiệu quả, căn bản cô ấy không quan tâm.

Vì thế trước mặt cô, sự cường đại của anh không được thể hiện, vì không đứng dậy nổi.

Trong lòng An Bác Dung có bóng ma... Trước khi tới anh còn phải tự làm công tác tư tưởng một phen.

Nhưng mà,... Không có chỗ dùng...

Anh đứng ở ngoài hành lang trống trải mà sửng sốt một phút đồng hồ, lúc này mới đi theo.

Lâm Phỉ thấy An Bác Dung theo Y Trạm đi nhà vệ sinh, có chút không yên lòng, thấy Y Trạm trở về cô thở phào, ghé sát vào thấp giọng nói: “Em gặp An Bác Dung ở bên ngoài sao?”

“Vâng.” Dừng lại, Y Trạm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Phỉ, nghĩ nghĩ rồi dặn dò Lâm Phỉ: “Chị cứ đối với anh ta bình thường là được, coi như chuyện ngày đó không hề phát sinh, cũng đừng để ý anh ta có bối cảnh lớn thế nào. Chị càng đợi gặp anh ta, anh ta lại càng đắc ý, nếu chị để anh ta ngang hàng thì anh ta sẽ thật tốt.”

Một kim vào mạch hạ xuống định nghĩa.

Lâm Phỉ: “.....”

Y Trạm nói xong chân tướng, An Bác Dung kia không bình thường, lại thiếu... Ngược hay sao?

Lâm Phỉ phát hiện, cô có điểm nhìn không rõ An Bác Dung.

An Bác Dung ngồi xuống ghế, vài lần muốn mở miệng nhưng lại dừng lại, Y Trạm suy nghĩ, anh ta tốt nhất là có việc gì thì nói ra luôn đi.

------

Sinh nhật An Bác Dung, Y Trạm cũng đi, dù sao bên đầu tư để đoàn phim nghỉ hai ngày, chính là để những diễn viên chính , đạo diễn, chế tác đi dự sinh nhật An Bác Dung.

Có tiền liền sẽ dùng chơi.

Mọi người đều đi, một mình Y Trạm cô mà không đi thì có chút đột ngột, hơn nữa cũng không cần vì ít việc này mà đắc tội Thiên Thành Quốc tế.

Ngày An Bác Dung sinh nhật, tổ chức trên du thuyền, hai chiếc du thuyền cùng một chỗ, gọi thật nhiều bạn bè, đều là những công tử, thiếu gia, còn dẫn theo nhiều bạn gái, rất nhiều người đều là minh tinh trong làng giải trí.

Mặc dù đã cuối xuân, ánh dương rực rỡ lại không có gió, nhiệt độ chỉ khoảng mười mấy, không ít cô gái mặc bikini, phơi bày dáng người đẹp, mặc kệ thời tiết có chút lạnh, không khí rất náo nhiệt.

Y Trạm híp mắt thưởng thức mĩ nữ, có người liền xông tới.

“Thấy thế nào, cũng không tệ lắm phải không?”

An Bác Dung có chút đắc ý, ăn mặc rất hoa hoè, hôm nay có vài người khen nên rất đắc ý.

Y Trạm còn chưa mở miệng, lại có người xông tới.

Đỗ Kiêu cuối cùng tiếp cận đươc người: “An thiếu, bên trong nhiều mỹ nữ như thế, sao ngài lại đi ra ngoài này.” Dừng lại, nhìn thấy Y Trạm ở bên cạnh, mới hồn nhiên hiểu ra, cười cười nghiền ngẫm.

“Tôi đang nghĩ chuyện gì xảy ra, hoá ra là bị tiểu yêu tinh quấn chân, vị này chính là sủng nhi mới của An thiếu sao? Tiểu hồ ly này thật xinh đẹp, sao ngài không gọi vào trong uống một ly?”

Tiểu yêu tinh? Sủng nhi mới? Y Trạm có chút châm chọc đọc lại hai cách gọi này ở trong đầu.

An Bác Dung bị Y Trạm liếc nhìn, trong lòng sửng sốt một chút, nhưng nghĩ tới hôm nay là sinh nhật bản thân, ai cũng đến để chúc mừng sinh nhật anh, trong nháy mắt an tâm hơn nhiều.

Anh không tránh né mà trừng lại!

Y Trạm cười ra tiếng, cười nói với Đỗ Kiêu: “Cũng được, không bằng đi vào uống một ly.”

An Bác Dung giật mình, cô ấy chưa bao giờ nể mặt mũi của anh, sao lại dễ dàng nói chuyện với Đỗ Kiêu như thế? Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn cùng đi vào.

Bên trong vô cùng náo nhiệt, Đỗ Kiêu rót rượu đưa ly tới, Y Trạm cười từ chối: “Tôi không thể uống rượu, nhưng hôm nay là sinh nhật An thiếu, không bằng chúng ta cá cược đi, tôi cũng không quá sành chơi bài, mọi người chơi chậm một chút.”

Sắc mặt Y Trạm mang theo nét cười, phảng phất chỉ là thuận miệng đưa ra đề nghị.

Đỗ Kiêu sừng sốt một chút: “Đương nhiên được, mỹ nữ đã nói không thể không phụng bồi, nhưng chúng tôi chơi cược khá lớn, hai mươi vạn một ván.”

Y Trạm liếc nhìn An Bác Dung.

An Bác Dung giật mình, sao giờ đối phương lại ý là trưng cầu ý kiến của anh, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, cố nén không bật cười, giả vờ bình tĩnh nói:

“Cứ chơi cùng bọn họ, thắng tính em, thua tính cho tôi.”

Có thể nói là hào khí ngất trời! Mọi người bất động thanh sắc nghĩ ở trong lòng, thực sự An thiếu đang để ý người mới này.

Y Trạm cười cười: “Sao tôi lại muốn lấy tiền của An thiếu chứ, tuy rằng tôi không có nhiều tiền, mọi người thủ hạ lưu tình, chơi một phen tôi vẫn có thể, chỉ là tôi muốn thọ tinh cùng chơi, dù sao cho đủ nhân số, cũng là góp náo nhiệt.”

Trò chơi đơn giản, phụ thuộc nhiều vào may mắn. Các nhà nhận được quân bài đầu tiên là lá bài chủ, quyết định thắng thua là dựa vào quân bài này.

Bắt đầu từ lá bài thứ hai, đặt tiền cược ở phía trước, muốn tiếp tục chơi cần đặt thêm, đương nhiên cũng lựa chọn buông tay, đợi đến khi ván bài kết thúc.

Mấy vòng kế tiếp, thông thường đến cuối cùng, tổng hợp lại rất nhiều tiền.

Mọi người ở chỗ này đều sừng sốt, nhìn thấy hai người cùng nhau tiến đến, An Bác Dung một đường đi theo sau, đều nghĩ hai người là một đôi, khó trách vừa rồi An thiếu có chút không yên lòng.

Mặt An Bác Dung có chút đen, còn vài người lại nở nụ cười, hai người tách ra cùng chơi, bạn gái bọn họ đều ở bên cạnh xem...

Cô gái này một chút mặt mũi cũng không cho An Bác Dung.

Tuy rằng tính tình An Bác Dung không tốt, nhưng lại là người có gia thế nhất, những người còn lại bình thường đều phải nể mặt anh. Khó khi nào thấy An Bác Dung kinh ngạc tức giận mà không phát tác, lúc này ở bên góp “vui“.

“Haha, chơi kiểu gì cũng có thể...”

“An thiếu, chẳng lẽ ngài hứng thú, chơi với nhau một chút.”

La Thi Nhân ngồi bên cạnh cũng ngẩn người, người này như thế nào mà không biết tán thưởng...

An Bác Dung lạnh mặt ngồi xuống, nhìn thủ thuật đánh cược của Y Trạm, thì ra là người không tinh thông.

Nếu khả năng Y Trạm sẽ ăn “mệt” rồi.

Quên đi, cũng chỉ là ít tiền, cùng lắm thì An Bác Dung anh sẽ bổ sung cho cô, sẽ cho cô thấy sự lợi hại.

Y Trạm tách bộ bài thành hai phần: “Để tôi xáo bài.”

Lý Kim nhìn động tác xáo bài của Y Trạm có chút kinh ngạc, thủ pháp rất thành thạo, nhanh có chút khó tin, rất giống lần trước anh nhìn thấy tại sòng bạc ở Ma Cao.., chuyên nghiệp chia bài.

Trên chiếu bạc có tổng cộng sáu người, Y Trạm, An Bác Dung, đạo diễn Lý Kim, Đỗ Kiêu. Hai người còn lại là bạn bè của An Bác Dung, cũng là những công tử có tiếng.

Lâm Phỉ không tham gia, chỉ ngồi cạnh Y Trạm, cô không biết chơi, không nghĩ tới Y Trạm lại chơi...

Biết Y Trạm sẽ không làm việc mà cô ấy không nắm chắc, nhưng Lâm Phỉ vẫn rất lo lắng.

Y Trạm chỉnh lí bộ bài, xáo bài triệt để một lần, sau đó đưa bài ra, An Bác Dung cùng Lý Kim mỗi người xáo một chút nữa, sau đó mới bắt đầu phát.

Trước tiên mỗi người lấy một quân làm át chủ bài, lá bài này không thể nghi ngờ chính là quyết định thắng thua mấu chốt.

Mấy công tử kia bình thường đánh bài, kĩ thuật đánh bài cũng không tỉ mỉ nghiên cứu, thắng thua tuỳ tâm, nhưng đạo diễn Lý Kim thì kiến thức nhiều.

Lý Kim thấy tư thái xáo bài của Y Trạm, liền cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Người có thể xáo bài có thứ tự như vậy, cũng không thể nào không biết các thủ thuật đặt cược, nghĩ lại thì mới chỉ là tiểu cô nương tầm hai mươi tuổi, có lẽ là ông đã nghĩ quá nhiều.

Y Trạm nhận quân chủ bài xong, tuỳ ý liếc nhìn rồi đặt dưới tay, trên mặt mang nét cười, khiến nhiều người không đoán được tâm tư.

Hết chuong 28.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.