Ngải Ái
bước tới bàn, nhìn bữa trưa thịnh soạn hơn hẳn ngày thường, bực bội vuốt vuốt
mái tóc rồi hỏi:
“Chú
Giản, nhà có khách hay sao mà chú chuẩn bị lắm thế ạ?”
Nhiều
món thế này ăn không hết thì thật lãng phí. Mộc Duệ Thần không bao giờ cho cô
ăn đồ ăn thừa. Đúng là chủ nghĩa xa xỉ.
“Đây
đều là lệnh của cậu chủ, nói tiểu thư bị hao tổn sức lực cần phải tẩm bổ
nhiều hơn bình thường để cơ thể khỏe mạnh trở lại. Cậu chủ không dặn tiểu thư
phải ăn hết những món này nên cô đừng lo lắng”.
Thấy
chú Giản nhìn mình bằng đôi mắt ám hiệu này kia khiến Ngải Ái thấy xấu hổ hết
sức. Mặt cô đỏ lên, chạy nhanh tới phòng tắm.
“Cháu
đi rửa mặt đây. À, cảm ơn chú Giản nhé”.
Chạy
vội vào trong phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, cô bị cảnh tượng phía trước làm
cho lóa mắt.
Căn
phòng tắm nhỏ hẹp mới chỉ qua một đêm đã xuất hiện một bồn tắm xa hoa
chiếm hơn nửa không gian, điều này khiến người khác không khỏi liên tưởng tới
nhiều thứ…
Trời…
Cái thằng nhóc này, nghĩ gì thế không biết. Thế này thì khác nào công bố cho
người khác biết hết rồi còn đâu. Giờ biết phải đối mặt với chú Giản như thế nào
đây.
Chợt có
tiếng gõ cửa của chú Giản.
“Ngải
tiểu thư, cậu chủ phải giải quyết công việc ở khách sạn, tôi cũng phải đến đó.
Chúc tiểu thư ngon miệng”.
Ngải Ái
vội gật đầu đáp lại. Sau khi nghe tiếng Mộc Giản đóng cửa mới nhẹ nhõm thở hắt
ra.
Một
mình cô ăn cơm, do không có tiết học nên hội sinh viên tổ chức cuộc họp, sau đó
cũng không có hoạt động gì khác.
Không
có Mộc Duệ Thần, cô chỉ có một mình.
Gặp
Thang Tiểu Y ở trường, thấy cô, cô ấy không hề ngoái đầu lại nhìn, vui vẻ trò
chuyện với người khác.
Cô ngơ
ngác đứng nhìn theo lưng Thang Tiểu Y đi với các bạn khác lâu thật lâu… Tình
bạn mười mấy năm… cuối cùng cũng bị cô gạt qua một bên.
Bắc Hàn
cũng đi rồi, Thang Tiểu Y thì coi cô như người xa lạ, Ngải Ái chỉ còn
biết cầm điện thoại gọi cho Mộc Duệ Thần.
Có
tiếng của tổng đài, sau đó là thông báo để lại lời nhắn.
Thật
lâu sau, Ngải Ái mới tắt điện thoại. Cô ngồi bên hồ phun nước nhân tạo nhìn
chăm chăm vào màn hình điện thoại.
“Mình
có đáng giá không?”
“Theo
tôi thì cô không đáng giá”.
Nghe có
giọng nữ cao vút vang lên đằng sau, Ngải Ái quay lại nhìn thấy Mộc Lị Vi đang
đi về phía mình, cười nụ cười khó hiểu:
“Ngải
tiểu thư, lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”. Mộc Lị Vi ngồi xuống bên cạnh
cô, Ngải Ái toan định đứng dậy bỏ đi.
Từ cái
lần xảy ra chuyện ở bệnh viện, cô không còn chút cảm tình nào với Mộc Lị
Vi.
“Cô chủ
động đến tìm tôi chắc có chuyện muốn nói đúng không?”. Ngải Ái quay sang nhìn
cô ta, thấy cánh tay băng bột nên cũng hơi bất ngờ.
“Ánh
mắt đó của cô có phải là đang quan tâm tới cánh tay tôi? Tôi cũng không muốn
giấu cô làm gì, là do cậu chủ đấy”. Mộc Lị Vi nói. “Cậu chủ trừng phạt phân
minh, do tôi đã phạm lỗi nên bị phạt thế này còn nhẹ”.
Ngải Ái
gật đầu, không nói thêm điều gì nữa. Hóa ra hình phạt của Mộc Duệ Thần giành
cho cô vẫn còn nhân từ chán, chưa bao giờ anh mạnh tay khiến cô bị thương cả.
“Tôi
đến để hỏi cô về số thuốc tôi đưa cho cô lần trước. Cô vẫn uống đều đặn chứ?”.
Mộc Lị Vi quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Ngải Ái, ánh mắt phấn chấn thấy rõ.
“Tôi đã dặn cô phải uống trong bảy ngày”.
Ngải Ái
mỉm cười.
“Bác sĩ
Mộc đúng là một bác sĩ có trái tim nhân ái. Cô ghét tôi đến thế mà vẫn đến đây
để hỏi thăm tình hình uống thuốc của tôi”.
“Tôi là
bác sĩ mà”. Mộc Lị Vi trả lời. “Tôi còn biết cô có nhóm máu hiếm”.
Ngải Ái
thấy cô ta có vẻ nghiêm túc liền gật đầu:
“Ừ, tôi
có uống”. Đúng ra là số thuốc kia cô đã bỏ quên ở biệt thự nhưng cô chẳng muốn
nói ra để chọc tức Mộc Lị Vi làm gì, dù sao cô cũng có bị làm sao đâu.
Mộc Lị
Vi đột nhiên hạ giọng, ghé sát vào người Ngải Ái:
“Nhóm
máu của cô khá đặc biệt, trùng với nhóm máu của cậu chủ. Cô biết chứ?”
Nghĩ
ngợi một lúc, Ngải Ái gật đầu:
“Biết.
Tôi đã từng truyền máu cho anh ấy. Dù sao cũng chỉ là một nhóm máu hiếm, có gì
mà cô phải quan trọng hóa nó lên thế. Mà này, cô đừng có ngồi gần tôi”.
Thấy ả
ngồi sát cạnh mình, cô có cảm giác không thoải mái chút nào. Cô nhớ rất rõ tối
hôm đó ả đã giẫm lên chân cô còn kiêu ngạo mỉa mai xỉa xói cô.
Mộc Lị
Vi bật cười.
“Cậu
chủ chán tôi sau đó chuyển sang thích cô. Rồi cậu chủ cũng sẽ chán cô thôi”.
“Thật
ra cô chẳng phải là bác sĩ tốt đẹp gì. Hóa ra cô tới đây để chia rẽ chúng tôi”.
Ngải Ái
lạnh lùng nói rồi đứng bật dậy, quay người định bỏ đi.
“Ngải
tiểu thư, cậu chủ chỉ muốn cô sinh con cho cậu ấy thôi”.
Câu nói
của Mộc Lị Vi khiến bước chân của Ngải Ái dừng lại.
Cô
ngoảnh đầu.
“Tôi
không tin cô đâu, là do cô đang ghen tị khi thấy tôi ở bên anh ấy”.
“Cũng
tự tin đấy chứ nhỉ?”. Mộc Lị Vi đứng dậy, đứng đối điện với cô. “Mộc Gia có
truyền thống hàng trăm năm, người thừa kế phải sinh được đứa con nối dõi có
dòng máu chính thống, đó chính là nhóm máu hiếm của cậu chủ. Mà cô lại là người
có đủ điều kiện nên cô được chọn để sinh con cho cậu chủ”.
Đầu óc
Ngải Ái hỗn độn, cô có dự cảm không tốt lành.
Sau đó
có tiếng bước chân bỏ đi, Mộc Lị Vi không nói gì nữa….
Cô buột
miệng:
“Nói
tiếp đi…!”
Mộc Lị
Vi mỉm cười đắc ý:
“Cô
quan tâm rồi hử? Ha ha. Coi bộ trong lòng cô cậu chủ cũng chiếm vị trí quan
trọng ghê đấy”.
Cô ta
bước chân tới cạnh Ngải Ái, lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh:
“Ngải
tiểu thư, cô nhìn cô gái này đi. Cô ấy đẹp đúng không?”
Ngải Ái
cầm lấy cúi xuống nhìn vào tấm ảnh, rồi bị bất ngờ.
Đó
chính là Kiều An Kỳ.
“Cô ấy
là…”
Mộc Lị
Vi nhìn Ngải Ái bằng đôi mắt sắc sảo:
“Vợ sắp
cưới của cậu chủ đấy”.