Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1970: Chương 1970: Không nhịn được!(1)




Lý Khả Hân không ngờ lại đụng phải Diệp Lăng Phi ở chỗ này, trước đó cô đang nổi giạn với nhân viên của mình, sau khi gặp Diệp Lăng Phi, sự bực tức của Lý Khả Hân lập tức biến mất, cô liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Miệng lưỡi ngọt nhỉ, khẳng định không có chuyện tốt lành gì!

Trong lúc nói chuyện rốt cuộc Lý Khả Hân cũng nhìn thấy Vu Đình Đình cùng Tần Dao, Vu Đình Đình ở đây Lý Khả Hân không cảm thấy lạ, nhưng lúc cô nhìn thấy Tần Dao, Lý Khả Hân vẫn cảm thấy có chút bất ngờ. Lý Khả Hân cũng biết Tần Dao, trong trí nhớ của Lý Khả Hân, Tần Dao đã ra nước ngoài rồi, sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này? Nét mặt Lý Khả Hân biểu hiện ra nghi vấn trong lòng cô, những thứ đó đều bị Diệp Lăng Phi nhìn thấu, Diệp Lăng Phi ôm eo Lý Khả Hân đi đến chỗ ngồi, rất phong độ mà mời Lý Khả Hân ngồi xuống, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Khả Hân, có phải là em đang cảm thấy lạ không biết sao Tần Dao lại ở chỗ này, đúng không?

- Anh biết rõ mà còn hỏi!

Lý Khả Hân nói,

- Có phải anh muốn giải thích với em không?

- Ừ, em nói đúng đấy!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Lần này Tần Dao về nước là muốn định cư ở chỗ này rồi, anh nghĩ cô ấy phiêu bạt ở nước ngoài cũng đã lâu, có thể về nước được rồi!

- Vậy à?

Lý Khả Hân cũng không nói quá nhiều, Lý Khả Hân thấy cô không cần nói quá nhiều, chuyện này vốn không có quá nhiều quan hệ đến cô, theo cách nói của Lý Khả Hân, hiện giờ cô chỉ quan tâm những chuyện mà mình cần quan tâm, về phần những chuyện khác, Lý Khả Hân chẳng muốn để ý tới. Lý Khả Hân gọi một cốc sữa và một cái hamburger, Diệp Lăng Phi nhìn sữa và bánh để trước mặt Lý Khả Hân, nói:

- Khả Hân, những thứ này chẳng có dinh dưỡng gì đâu, có lẽ em nên ăn những món bổ dưỡng thì hơn!

- Anh cho rằng em rảnh rỗi như anh à, suốt ngày em bận bịu đầu tắt mặt tối, bữa sáng cũng phải qua loa cho xong, quy mô của công ty càng lớn thì lại càng nhiều chuyện, à, em nghĩ đến một chuyện, lần trước anh và bà xã anh xảy ra mâu thuẫn rốt cuộc giải quyết sao rồi?

Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nhắc đến chuyện đó, hắn cười nói:

- Khả Hân, sao em lại hỏi chuyện này vậy, chẳng lẽ em muốn biết tiến triển mới nhất của bọn anh sao?

- Em quan tâm một chút cũng không được à?

Lý Khả Hân cắn một miếng hamburger, nói:

- Em nói trước với anh nhé, tuần sau thành phố sẽ tổ chức hội nghị các doanh nghiệp trên địa bàn thành phố, em cũng tham gia, nghe nói bà xã anh cũng tham gia, nếu hai bọn em ở gần nhau em sẽ nể mặt cô ấy, nhưng nếu như cô ấy không nể nang thì em cũng không cho cô ấy mặt mũi đâu. Anh nói trước với bà xã nhà mình, đừng để đến lúc đó lại nói em nhỏ nhen không nể mặt cô ấy!

- Ai da, Lý đại tổng giám đốc của chúng ta nói chuyện lúc nào cũng thẳng thắn như vậy!

Diệp Lăng Phi trực tiếp vào trong váy Lý Khả Hân bóp mông cô một cái, nói:

- Hai em đừng làm loạn nữa, không thể yên tĩnh một chút sao?

- Không phải là em muốn gây sự, em chỉ muốn nhắc nhở cô ấy mà thôi!

Lý Khả Hân uốn éo người, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Đừng tưởng rằng em dễ bắt nạt!

- Được rồi, được rồi, đừng nóng giận, chuyện này anh sẽ nói với Tình Đình!

Diệp Lăng Phi biết rõ tính cách của Lý Khả Hân, nếu thật sự gây chuyện với Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cũng sẽ không nể nang gì phản kích lại, tính cách Lý Khả Hân luôn là như thế, cho dù là Diệp Lăng Phi, muốn nói Lý Khả Hân, Lý Khả Hân cũng không không chịu nghe. Diệp Lăng Phi định thương lượng với Lý Khả Hân một chút, không thể thật để Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình phát sinh mâu thuẫn được, vào lúc này, điều mà Diệp Lăng Phi cần phải làm là dập lửa, không thể để cho Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình chọc giận nhau được. Nhưng loại chuyện này nói thì dễ làm mới khó, nhất là tính tình của Lý Khả Hân vốn luôn như vậy.

- Khả Hân, chúng ta ăn cơm trước đã!

Diệp Lăng Phi quyết định tạm gác chuyện của Vu Đình Đình và Tần Dao sang một bên, dù sao chuyện Đới Vinh Cẩm cũng đã được giải quyết, việc của Tần Dao ở đây cũng không cần Diệp Lăng Phi ra mặt, Diệp Lăng Phi cảm thấy tốt hơn hết là làm công tác tư tưởng với Lý Khả Hân trước. Vu Đình Đình nhìn ra tâm tư của Diệp Lăng Phi, trong số những cô gái ở đấy, Vu Đình Đình là người khéo hiểu lòng người khác, luôn có thể nhìn thấu tâm tư của Diệp Lăng Phi, không cần Diệp Lăng Phi phải phiền não về mình, những cô gái như Vu Đình Đình ở bất cứ đâu cũng là mẫu người được người ta yêu thích.

- Diệp đại ca, em và Tần Dao về trước, bọn em còn có việc khác phải làm!

Trong lúc Vu Đình Đình còn đưa tay xuống dưới gầm bàn kéo kéo Tần Dao, ý bảo Tần Dao không nên ở lại chỗ này, Tần Dao cũng biết ý, nói:

- Đúng vậy, bọn em còn có chuyện, xin phép về trước!

- Được rồi, hai em đi đường cẩn thận một chút!

Giờ phút này trong lòng Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ làm thế nào để Lý Khả Hân nguôi giận, hắn hiểu rất rõ tính tình của Lý Khả Hân, nếu Lý Khả Hân thực sự tức giận, chuyện gì cô cũng có thể làm ra được. Diệp Lăng Phi chờ cho Tần Dao và Vu Đình Đình hai người rời khỏi chỗ này, hắn cười nói:

- Khả Hân, em đừng tức giận, bây giờ em đã là bà chủ của một công ty lớn rồi, nhất định phải có khí phách, có phải vậy không?

- Diệp Lăng Phi, chuyện đó không đúng đâu, hình như hiện giờ em mới là kẻ yếu thế chứ, có lẽ anh nên bảo bà xã của anh ra oai với em mới phải chứ!

Lý Khả Hân rất không khách khí, nói,

- Anh vốn luôn thiên vị cho vợ anh như vậy mà, không cần phải nói chuyện với em nữa, em còn có việc phải đi trước!

Lý Khả Hân nói xong định đứng dậy, Diệp Lăng Phi vội vàng kéo tay Lý Khả Hân, để Lý Khả Hân về chỗ ngồi, nói:

- Khả Hân, em làm sao vậy, sao động một tí là tức giận, nào, đừng giận nữa, để anh xem nào!

Diệp Lăng Phi nói xong dùng tay nắm lấy cằm để Lý Khả Hân nhìn thẳng vào mình, Lý Khả Hân bĩu bĩu môi với Diệp Lăng Phi, biểu đạt sự bất mãn trong lòng cô. Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân như vậy, trong lòng hắn biết rõ Lý Khả Hân không tức giận, đem hắn ghé đến bên tai Lý Khả Hân, hạ giọng nói:

- Bà xã tốt, đừng tức giận, nào, để anh hôn một cái!

Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy Lý Khả Hân không còn giả vờ nữa, mặt cô đỏ hồng, nói:

- Ai là bà xã của anh, chúng ta có giấy chứng nhận đằng ký kết hôn không?

Nói vậy nhưng cô lại không ngăn cản Diệp Lăng Phi hôn cô, Diệp Lăng Phi hôn lên má Lý Khả Hân một cái, sau đó nói:

- Khả Hân, em đừng giận mà, lát nữa chúng ta đi chơi đi, đã lâu lắm rồi anh chưa đi thư giãn, dạo này thành phố Vọng Hải lại mở thêm hội sở giải trí giá cao, chi bằng em dẫn anh đi đến đó tiêu pha một chút!

- Anh còn cần em dẫn đi sao, anh là ông chủ lớn cơ mà!

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy liền phản bác:

- Em là người làm công, cho dù muốn đến những nơi như vậy cũng là anh bỏ tiền!

- Đúng là người keo kiệt!

Diệp Lăng Phi nói,

- Được rồi, anh phụ trách chuyện tiền nong, nhưng mà em phải hứa với anh, không được phép giận Tình Đình!

- Em biết ngay là anh vì chuyện này mới làm vậy, em không bảo đảm sẽ không tức giận với Bạch Tình Đình!

Lý Khả Hân nói,

- Đó là chuyện của hai bên không phải một mình em là xong, ai da, anh chờ một chút, em phải nghe điện thoại!

Lý Khả Hân nói đến đó thì điện thoại của cô bỗng nhiên đổ chuông, Lý Khả Hân không nói tiếp nữa, lấy điện thoại di động ra, nhận nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi vốn muốn nhân cơ hội này để Lý Khả Hân và Bạch Tình Đình hai người cùng nhường một bước, nhưng những gì Lý Khả Hân nói lại khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy nguội lạnh, xem ra chuyện của phụ nữ không giống như đàn ông, nói không có việc gì sẽ không có việc gì thật, phụ nữ thì hay mang thù như vậy. Diệp Lăng Phi chỉ muốn làm đủ mọi cách để Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân hòa hảo với nhau, hắn ngồi dịch sang bên người Lý Khả Hân, định chờ Lý Khả Hân nói chuyện điện thoại xong sẽ tiếp tục nói rõ chi tiết với Lý Khả Hân.

- Ừ, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ quay về!

Lý Khả Hân nói xong, cô cúp máy, quay sang nói với Diệp Lăng Phi:

- Em còn có việc phải về công ty!

- Anh cũng muốn qua đó, cùng đi đi!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Lý Khả Hân nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, rồi gật đầu. Ở công ty của Lý Khả Hân có không ít các nhân viên quản lý đang chờ Lý Khả Hân trở về, Đường Hiểu Uyển đi công tác không ở công ty, tất cả mọi chuyện trong công ty đều do Lý Khả Hân phụ trách, sau khi công ty mở rộng quy môi, có quá nhiều chuyện phải cân nhắc, tìm được một phó tổng giám đốc đắc lực cũng không phải chuyện dễ dàng gì, suy nghĩ của Lý Khả Hân là thà thiếu còn hơn làm ẩu, cô không hi vọng mình tìm phải một phó tổng giám đốc vô dụng, cô phải bỏ công tìm kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.