Lúc này, Ứng Tông Đạo đã cảm ứng được Diệp Húc lọt vào mối nguy hiểm trí mạng, hắn thần thông quảng đại, thần niệm mạnh mẽ, gần như có thể bao
phủ nửa Đại Đường, hành động của Diệp Húc đương nhiên không thể qua được mắt hắn.
Hắn vốn định để Diệp Húc trải qua sinh tử tôi luyện,
không ngừng trưởng thành, có thể trở thành nhân vật có thể sánh vai với
mình.
Nhưng Ứng Tông Đạo lại không ngờđược là hiện giờ Diệp Húc
đã tu luyện đến mười mặt trời cùng ra, Tam Thần cảnh Nguyên Thần kỳ đỉnh phong, thuần dương vô âm, nguyên thần thiêu đốt, thân thể tan chảy,
chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhưng hắn chuẩn bịđể hóa thân ra tay cứu trợ, giúp Diệp Húc trấn áp tâm ma, trấn áp mười mặt
trời, cũng không lường được bịĐường hoàng Lý Long Xương phản chế!
“Lý đạo huynh, đây chẳng qua chỉ là một hóa thân của ta, chân thân của
ta còn tại Hoàng Tuyền Thánh Tông, ngươi cho là như vậy có thể chặn được ta sao?” Lão già này thản nhiên cười một tiếng, nói.
Lý Long
Xương hơi do dự, mặt mang mỉm cười, hạ giọng nói: “Ứng sư huynh, ngươi
vô địch đương thời, thế giới Vu Hoang không thể tìm thấy đối thủ có thể
áp chế ngươi, nhưng có một người có thể sánh ngang với ngươi. Hơn nữa
khi còn trẻ Ứng huynh ngươi đắc tội với các đại thánh địa, với không
biết bao nhiêu cao thủ đứng đầu thánh địa, những người này có một số
thậm chí đã trở thành người đứng đầu thánh địa. Nếu Lý mỗ đoán không
sai, lúc này Ứng huynh có thểđi ra Hoàng Tuyền Ma Tông được hay không,
còn là chưa biết được!”
Sắc mặt lão già này âm tình bất định, chầm chậm ngồi xuống.
Lý Long Xương cười ha ha, dù hắn ta là kẻ đứng đầu một quốc gia, cũng
không nhịn được vì có thể áp chếđược Ứng Tông Đạo mà lộ vẻ đắc ý, châm
chọc nói: “Ứng huynh, không bằng thừa dịp này chúng ta đánh một ván?”
Hoàng Tuyền Ma Tông, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, một tòa Địa đỉnh treo
cao trên hư không, tản ra dao động vô cùng trầm trọng, phong ấn hư không Thập Vạn Đại Sơn, phong ấn không trung thành một cái thiết thùng giang
sơn!
Mà Tần vương và vài vị quân hầu may mắn sống sót của Đại
Đường mặt cũng mang sát khí, liên tục nhìn bốn phía, đề phóng Diệp Húc
xông tới.
“Lần này Diệp Thiếu Bảo đừng hòng sống sót tiến vào
Thập Vạn Đại Sơn! Đệ tử Hạ gia, tất cảđều lên tinh thần, thúc giục Địa
đỉnh, thôi phát uy năng tới mức lớn nhất! Nếu để một con muỗi bay vào,
ta chỉ hỏi các ngươi!”
Sắc mặt Hạ Tường Đường dữ tợn, hắn bị
Diệp Húc đánh lén ở biển Oan Hồn, gần chết ở nơi đó, tu vi toàn thân
cũng suýt chút nữa bị Diệp Húc cướp sạch, trong tâm hận Diệp Húc tận
xương.
Cả công và tư, hắn đều muốn Diệp Húc chết không chỗ chôn!
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một bàn tay thò đến, đặt lên trên đại
đỉnh, ấn cho cái đại đỉnh này rơi từ trên không xuống, đập vào trong
đất!
Hạ Tường Đường ngây dại, chỉ thấy một lão già hồng hào mập
mạp thản nhiên bước từng bước từ trăm dặm xa đến, đi thẳng vào trong
Thập Vạn Đại Sơn, đi đến tổng đàn Hoàng Tuyền Ma Tông, cười to nói: “Ứng sư huynh, tiểu đệđến thăm huynh đây!”
Đám đệ tử Hạ gia mặt xám mày tro từ trong Địa đỉnh bay ra, ngẩn ngơ đứng giữa không trung, bối rối nhìn về phía Hạ Tường Đường.
“Yêu hoàng Nguyên Thủy Yêu Tông…”
Hạ Tường Đường hít một hơi lạnh, lập tức khuôn mặt lạnh lẽo, phẫn nộ
quát: “Thất thần làm cái gì? Yêu hoàng chẳng qua chỉ là vì Ứng Tông Đạo, còn không mau tếĐịa đỉnh lên?”
Cái Địa đỉnh này còn chưa lên
không, lại có một bàn chân từ trên cao đạp xuống, giẫm cho cái đại đỉnh
này càng lún sâu vào trong đất. Hạ Tường Đường giận dữ, ngẩng đầu lên
nhìn, đã thấy một lão tăng vừa cao vừa gầy bước tới, thẳng hướng tổng
đàn Hoàng Tuyền Ma Tông, dài thanh nói: “Ứng sư huynh, cố nhân nhiều năm đến thăm, hôm nay tiểu đệđặc biệt đến ôn chuyện đây!”
“Tông chủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa cũng đến đây. Lúc trước Diệp Thiếu Bảo giết
chết Úc Khánh Sơn Tiểu Quang Minh Thánh Địa có thân thể ngũ hành, bóp
chết người được nhận định là Vu hoàng tương lai, lúc này Thánh chủ Tiểu
Quang Minh Thánh Địa đến đây, chỉ sợ là muốn khiến Ứng Tông Đạo nếm thử
mùi vị thiên tài nhà mình bị người bóp chết!” Đám người Hạ Tường Đường
nghi hoặc, thầm nghĩ.
“Đám bất tài, liên tục bị người đánh rơi Địa đỉnh xuống hai lần, ta giữ các ngươi lại làm gì?”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Hạ Tường Đường, hắn vội vàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hạ thánh chủ một mình tiến đến, bộ
mặt âm trầm, đi vào Hoàng Tuyền Ma Tông.
Đám người Hạ Tường Đường không khỏi rùng mình, chỉ nghe Hạ thánh chủ lạnh lùng nói: “Các ngươi
thu Địa đỉnh vào, cút khỏi đây, tìm kiếm chỗ Diệp Thiếu Bảo chôn thây.
Chuyện nơi này đã không còn là những người như các ngươi có thể nhúng
tay!”
Hạ Tường Đường vội vàng cuộn cửu đỉnh lên, gào thét vọt
đi. Bọn họ vừa mới rời đi, không trung đột nhiên trở nên âm u, tiếng xé
gió vù vù truyền đến, những lá cờ cao tới vạn trượng từ trên trời phần
phật bay tới, trải rộng một vòng xung quanh Thập Vạn Đại Sơn!
Trên những lá cờđó có thêu những vị Chu Thiên Tinh Quân hình dạng cổ xưa quái dị, thực lực cực kỳ hùng mạnh, thực lực mỗi một vịđều có thể so
với Nhân hoàng!
Mỗi một vị Chu Thiên Tinh Quân đi ra khỏi lá cờ, chỉ thấy vô số ngôi sao theo sát phía sau, bay ra khỏi mặt cờ. Trong
chớp mắt cả tòa Thập Vạn Đại Sơn liền bị bao phủ bên trong Đại Chu Thiên Tinh Đấu trận đồ vô cùng khổng lồ!
“Tinh đế Chu Thiên Tinh Cung cũng đến!”
Đám người Hạ Tường Đường kinh hãi muốn chết. Tinh đế chính là nhân vật duy
nhất đương thời có thể sánh vai với Ứng Tông Đạo, không ngờ cũng tới
đây, ngăn cản Ứng Tông Đạo cứu Diệp Húc!
“Hoàng Tuyền Ma Tông xuất hiện một Ứng Tông Đạo là đủ rồi, nếu xuất hiện hai, chỉ e không phải là phúc của các đại thánh địa.”
Trên trời cao, một giọng nói lạnh lùng truyền đến, thản nhiên nói: “Ứng lão đệ, ngươi nghĩ sao?”
“Ứng huynh, ngươi luôn lấy thế ép người, hiện giờ chúng ta cũng muốn ép ngươi một lần!” Một lão già gầy gò nghiêng người cưỡi một con bò đực
bay tới, cất cao giọng nói.
Đám người Hạ Tường Đường, Tần vương
vô cùng kinh hãi, vội vàng tản ra, không dám tiếp tục đứng bên ngoài
Thập Vạn Đại Sơn nữa. Nhưng những người đứng đầu thánh địa đó có khai
chiến với Ứng Tông Đạo hay không, dù cho nơi này tràn ngập hơi thở Nhân
hoàng, ép cho bọn họ cực kỳ khó chịu, gần như khó có thể thở nổi.
“Lúc này cả Ứng Tông Đạo cũng không thể thoát thân, thế gian này đã
không còn ai có thể cứu được Diệp Húc, hắn ta chết chắc rồi!”
Lúc này, cấm bảo của Hoàng Tuyền Ma Tông, Luân Hồi Thiên Bàn đã sống lại từ trong giấc ngủ say. Những luồng uy áp riêng biệt của cấm bảo bao phủ đất trời, thiên bàn hoành không, bao phủ Thập Vạn Đại Sơn bên dưới.
Mà phía trên Thiên Bàn lại xuất hiện những ngôi mộ, những ngôi mộ đó
như đến từ hồng hoang viễn cổ, tản ra từng trận rung động, uy thế không
hề kém Luân Hồi Thiên Bàn!
Ứng Tông Đạo khoanh chân ngồi ở trên
đống mộ hoang, bia mộ san sát, nhìn về phía Thánh chủ đến từ các đại
thánh địa, khẽ thở dài một tiếng: “Diệp sư đệ, hiện giờ chỉ có thể dựa
vào chính đệ thôi… Vi huynh lúc này đây chỉ có thể bảo vệ Hoàng Tuyền
Thánh Tông…”
Phía trên biển cả, Diệp Húc lẻ loi đi về phía
trước. Trong tâm hắn sáng sủa, ác khí sát phạt bảo phủ trong lòng từ
trước tới nay vẫn cương liệt vô cùng, sát khí ngút trời, hình thành mây
đen ngàn dặm, không ngừng xoay tròn, khí thế làm cho người ta cực kỳ sợ
hãi.
Nhưng lúc này sát khí dày đặc đó không cách nào ảnh hưởng đến nội tâm của hắn, khiến tâm hắn yên tĩnh bắt ngờ.
Nơi hắn bước qua, biển rộng bốc hơi lên, lộ ra đáy biển rất sâu, núi
lửa trong đáy biển thậm chí bị chân hỏa bốn phía hắn đốt cho không ngừng phun trào.
Chỗ hắn đi qua, nước biển lập tức trào tới, tràn vào hải vực bịđốt khô.
Mặt biển sôi trào, dâng lên từng cơn sóng thần.
“Ta từ khi đi ra Liễu Châu nhỏ bé kia, một đời kiêu hùng, chưa bao giờ phải cúi đầu trước ai, không ngờ cũng có ngày hôm nay.”
Diệp Húc cười ha ha, hành vi phóng đãng, kim thân của hắn tiếp tục tan
chảy, sau lưng mười con Tam Túc Kim Ô kéo mặt trời bay lên bay xuống,
khiến hắn giống như một vị Thần vương sắp ngã xuống.
Trong biển, vô số yêu thú, yêu ma thậm chí đại yêu đều bị chân hỏa trào ra quanh
thân hắn đốt chết, tạo ra sát nghiệt cực nặng, khiến Công Đức Kim Luân
Luyện Bảo Diệu Quyết của hắn không ngừng tăng lên.
Cuối cùng,
hắn đi xa hơn ngàn vạn dặm, rời xa đại lục, đi sâu vào trong hải vực xa
lạ, chỉ thấy những tòa tiên sơn xung quanh, linh khí bao phủ, bốc hơi
như mây.
Nơi này dường như một chốn thế ngoại đào nguyên, thanh tĩnh tao nhã.
“Ta liền táng thân ở đây…”
Hắn lẳng lặng đi đến mảng tiên đảo kia. Khí thế của hắn càng lúc càng
mãnh liệt, tốc độ tan chảy của kim thân càng ngày càng nhanh, nguyên
thần cũng bịđốt hết cánh lá, thân cây bắt đầu bốc cháy.
Đến khi
kim thân hắn tan hết, nguyên thần thành tro, Tử phủ hồn phách thần thức
tiêu tan, đó chính là khoảnh khoắc hắn thân tửđạo tiêu.
“Kít kít…”
Trên một tòa tiên sơn, đột nhiên một bóng dáng trắng trắng bay ra, nhảy lên nhảy xuống trên không trung, vội vàng đến chỗ Diệp Húc. Bóng dáng
này ngừng ở cách mười dặm thì bị chân hỏa Diệp Húc tản ra bức cho không
thể tiến thêm một bước nào nữa.
Nó là một con chồn Hoa Hồ, thân
mình trắng như tuyết, trán có vài cái lông màu vàng, trông như một con
sóc, lại giống một con tiểu hồ ly.
“Kít kít…”
Chồn Hoa Hồ dùng một loại thanh âm ngọt đến ngấy kêu lên, nó đứng lên, hai vuốt nắm trước ngực, hướng Diệp Húc đòi thực vật.
Thấy Diệp Húc không để ý tới nó, nó lập tức biến đổi khuôn mặt, giương
nanh múa vuốt với Diệp Húc, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp: “Gâu
gâu!”
Diệp Húc ngơ ngác nhìn nó, tâm thần hoảng hốt, dường như
về tới Liễu Châu, loáng thoáng thấy cảnh một thiếu nữ mặc váy đeo trâm
cài mận gai, đang cầm bát thuốc ngồi bên giường mình.
Ánh mắt nàng rung rung, vô cùng vui sướng nhìn mình tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Kít kít!”
Chồn Hoa Hồ thấy không đòi được đồ ăn, cũng không uy hiếp được Diệp
Húc, trong lỗ mũi hừ ra tiếng mũi, dường như đang nói Diệp Húc là con
quỷ hẹp hòi, kiêu ngạo vểnh đuôi lên, không để ý đến Diệp Húc nữa, nhảy
về tiên sơn kia.
Diệp Húc giống như trong mộng bước tới, đi theo sau nó, chỉ thấy con chồn Hoa Hồ này chạy tới một chỗ sâu trong núi,
thả người nhảy lên, rơi vào trong ngực một thiếu nữ, sau đó leo lên bờ
vai nàng, cái đuôi to giống như một cái cổ áo lông mượt mà, quấn quanh
gáy ngọc nàng kia, cũng trắng như tuyết.
Diệp Húc đứng ở xa
nhìn, chỉ thấy thiếu nữ kia mặc một thân quần áo màu trắng, con chồn Hoa Hồ quấn quanh cổ nàng ta giống như nàng ta đang mặc một bộ lông chồn.
Dáng dấp nàng vẫn thanh tú động lòng người như trước, nàng vẫn giống
người trong lòng Diệp Húc kia, dường như từ khi Diệp Húc rời khỏi Thanh
Châu cũng chưa hề thay đổi.
Hơi thở của nàng xa xăm, dường như
tiên nữ từ trên cung đình Thiên cung lén lút hạ phàm, đôi mắt trong suốt như nước, cạp váy đón gió tung bay, cười đứng trên đỉnh núi, tựa như đã đứng ở này chờđợi Diệp Húc thật lâu.
Trong lúc nhất thời, Diệp Húc nhìn mà ngây ngốc.
“Thiếu gia…”
Ánh mắt Tô Kiều Kiều chuyển tới, vượt qua biển lửa trùng điệp, nhìn đến hắn, thân thể mềm mại khẽ run.
Diệp Húc bước nhanh đến, tất cả suy nghĩ trong đầu đều không cánh mà
bay, dường như chân hỏa mãnh liệt nóng bỏng thiêu đốt tất cả kia đã bắt
đầu đốt tới trái tim hắn.
“Thiếu gia!”
Thiếu nữ kia nhào tới hắn, quần áo tung bay, chỉ thấy sau lưng thiếu nữ, một vầng trăng
sáng ngời từ từ dâng lên, một con thỏ ngọc cùng một con ngọc thiềm nhảy
đến nhảy đi trong trăng, tò mò nhìn những con Tam Túc Kim Ô đang bay
tới.
Hơi thở hai người hấp dẫn lẫn nhau, khí cơ thu hút lẫn nhau, rốt cuộc đi đến chỗ nhau.