Hoàng cung Đại Đường, bên trong triều đình, đám thần tửĐại Đường đều tụ
tập lại, ngơ ngác nhìn nhau, chỉ thấy cung đình sâu thẳm, cung điện
trùng điệp như Thiên cung tiên đình, khiế người ta không thể nhìn xem
kiến trúc to lớn hùng vĩ bao nhiêu.
“Lý Thiên Vương Tần vương
gia và hai mươi tám lộ quân hầu chinh chiến chém giết bên ngoài, thân
nhập hiểm địa, ác chiến Diệp lão ma, sao Thánh thượng vẫn còn chơi cờ?”
Một gã quan viên tay cầm thẻ bài, khẽ nhíu mày.
“Thánh thượng
cùng người nọ chơi cờđã hơn mười ngày. Nếu Thánh thượng có thể ra tay,
lấy bản lĩnh của Thánh thượng, giết lão ma thật dễ dàng.”
“Đáng
tiếc Thánh thượng bị cái tên kỳ quái kia bám lấy, đã hạ cờ mười bốn
ngày, ván cờ nào lại khó như vậy? Kẻ này chỉ e là ngăn cản Thánh thượng, không cho Thánh thượng ra tay!”
“Tên đó rốt cuộc là ai, dám ngăn cản Thánh thượng?”
…
Trong cung, Đường hoàng Lý Long Xương đang đánh cờ cùng một lão già,
bên người không có thái giám cung nữ hầu hạ, lạnh lùng, hai người phong
khinh vân đạm, qua một lúc lâu mới hạ một con cờ tiếp theo.
“Ứng sư huynh, người vì xung kích cảnh giới Vu hoàng đã hơn hai trăm năm
không hề xuất thủ, hiện giờ vì một tiểu bối mà hóa thân tiến đến, có
đáng giá hay không?” Lý Long Xương sắc mặt bình tĩnh, hai ngón tay nhắc
lấy một quân cờ trắng, chậm rãi đặt xuống bàn cờ.
Vẻ mặt ông ta
tuy có vẻ hờ hững, nhưng quân cờ trong tay ông ta lại có vẻ nặng như
núi, khi hạ xuống lại khiến cho cả tòa cung điện khẽ rung lên một chút.
Lão già kia thổn thức nói: “Nhớ năm đó, bệ hạ từng cùng ta có vài lần
duyên phận, cũng từng giao thủ, cũng từng có giao tình, người ta nói là
không đánh thì không quen. Không ngờ mới chớp mắt một cái đã qua hơn hai trăm năm rồi.”
Bốp!
Lý Long Xương bóp nát một quân cờ,
sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, trong lòng lại là lửa giận ngập trời,
hận không thể lập tức lật bay bàn cờ, chỉ vào mũi hắn rống to: “Giao
tình? Giao tình chó má ấy! Năm đó lão tử gần bị ngươi làm thịt, ngươi
còn dám nói giao tình!”
“Lệnh tử giá hạc, ta cũng rất buồn.
Nhưng cũng may thọ mệnh chúng ta còn dài, cùng lắm thì sinh thêm vài cái long chủng là được, có khi long chủng mới sinh sẽ lại càng thêm xuất
sắc, Lý đạo hữu, ông nói đúng hay không?” Lão già kia cười ha ha nói.
“
Lý Long Xương tức giận mắng trong lòng, ngoài miệng lại cười nói: “Ứng
sư huynh, Vu hoàng đại kiếp nạn của ngươi sắp đến rồi nhỉ? Nếu như tới
thì hãy thông báo tiểu đệ trước một tiếng. Tiểu đệ tuy bất tài, nhưng
giao tình giữa chúng ta sâu sắc như vậy, tiểu đệ thề sống chết cũng phải thay huynh trưởng ngăn cản một phần kiếp vận!”
Lão già kia cười hô hố, tủm tỉm nói: “Đâu dám, đâu dám.”
Trên cánh đồng hoang vu, đám người Lý Thiên Vương vài lần tế Linh Lung
Hoàng Kim Bảo Tháp lên, thúc giục sức mạnh của hai mươi tám chư thiên
thế giới, trấn tới Diệp Húc. Bọn họ liên tục đối chọi, đánh cho mặt đất
biến mất đi ước chừng mấy trăm dặm, giống như bị người đào đi một khối,
mà trên hư không, hư không biến mất, xuất hiện một cửa động kéo dài
không khép lại!
Trận chiến này, Tần vương và đám quân hầu vẫn
chưa bị tấn công trực tiếp, tất cả lực phản chấn đều rơi vào người Lý
Thiên Vương. Tòa Nhị Thập Bát Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp này đã rách nát, hai mươi tám chư thiên trong tháp đều bị phá hủy, chỉ còn
lại thân tháp là còn giữđược nguyên trạng.
“Tiếp nào!”
Trong đầu Lý Thiên Vương một mảnh hỗn độn, không có bất cứ suy nghĩ nào, chỉ biết liên tục tế Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp lên, đánh tới Diệp
Húc.
Một kích cuối cùng, tòa bảo tháp này cuối cùng chấn vỡ toàn thân Diệp Húc, nghiền thành một bãi thịt nát, chỉ còn lại Di La Thiên
Địa Tháp, ngọc lâu, Nghệ Hoàng Kim Tiễn, cửu đỉnh lơ lửng trong không
trung, mà Kim Long Song Giản cũng bị chấn cho rách tung tóe, hai con kim long bị chấn cho nứt vỡ, gần như không thể tìm thấy được hình thểđầy
đủ!
Lý Thiên Vương ngạo nghễđứng giữa không trung, Thiên Địa
Pháp Tướng chân thân tay nâng Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp, mặt mang ý
cười. Hắn quay đầu nhìn phía mọi người, mỉm cười nói: “Các ngươi trở về
bẩm báo Thánh thượng, nói là Lý mỗ không làm mất mặt ngài, cuối cùng
cũng giết chết tên Diệp Thiếu Bảo kia, đại công cáo thành…”
Tần
vương và đám hai mươi tám lộ quân hầu đột nhiên gào khóc thảm thiết,
đồng loạt quỳ gối giữa không trung, hô to: “Cung tiễn Thiên Vương!”
Rầm!
Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp trong tay Lý Thiên Vương như làm từ cát
vàng vậy, hóa thành làn khói tan đi, sau đó Thiên Địa Pháp Tướng chân
thân của hắn truyền đến tiếng vang răng rắc răng rắc, trong chớp mắt
liền lan ra những vết rạn nứt nhìn mà ghẻ người. Vết nứt càng ngày càng
nhiều, càng ngày càng nhỏ, thậm chí trong mắt hắn cũng tràn đầy những
vết nứt bé tí.
“Không thể tiếp tục vì Thánh thượng phân ưu, ta đi đây…”
Hắn buồn bã thở dài, vết nứt kéo dài đến mi tâm Thiên Địa Pháp Tướng,
nguyên thần bắt đầu tan rã, bên trong mi tâm của nguyên thần là thân thể hắn, cũng kín đầy những vết nứt to nhỏ.
“Giết…”
Lúc
này, một luồng sát khí phóng lên, sau đó một giọng nói tràn ngập sát rơi vào trong tai hắn. Lý Thiên Vương gian nan quay đầu lại, chỉ thấy Diệp
Húc đã bị Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp chấn vỡ kia, lúc này máu thịt lúc nhúc, dần dần khôi phục hình người.
Toàn thân hắn đắm chìm trong biển lửa cuồn cuộn, giống như một con Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, đúc lại thân thể vậy.
“Thân thể Tam Bất Diệt cảnh! Diệp Thiếu Bảo, ngươi không chết, ta không nhắm mắt!”
Lý Thiên Vương quát to một tiếng, giơ tay bắt tới Diệp Húc, ầm ầm, bàn
tay hắn vừa mới chạm vào Diệp Húc thì lập tức vỡ nát, sau đó Thiên Địa
Pháp Tướng của Lý Thiên Vương cùng rầm rầm vỡ tan ra, tiếp đó là nguyên
thần hắn, thân thể hắn.
Hăn giống như hạt cát vậy, rầm một tiếng rơi vỡ, sau đó bảo vật trời ban cho hắn hiện lên, cũng rầm một tiếng
rơi vỡ, chỉ còn một giọng nói yếu ớt truyền đến.
“Ta không nhắm mắt a…”
Hắn vốn tưởng mình đã trấn chết Diệp Húc, phun ra một hơi cuối cùng.
Nguyên bản hắn lấy tu vi trấn áp thân thể, trấn áp tất cả thương thế của Thiên Địa Pháp Tướng và nguyên thần, lúc này thấy Diệp Húc đã chết,
phun ra một hơi cuối cùng, làm cho thương thế bùng nổ, cuối cùng khiến
tất cả lực sinh mệnh của hắn biến mất, không thể giết chết Diệp Húc.
“Thân thể bất tử bất diệt, trận chiến này còn đánh thế nào được nữa…”
Đám người Lý Thiên Vương tay chân run run, tu vi Diệp Húc tuy chỉ là Tam
Thần cảnh Nguyên Thần kỳ, nhưng thân thể hắn đã tu luyện đến cảnh giới
thân thể bất diệt Tam Bất Diệt cảnh. Loại kẻ thù này khó chống lại nhất, cho dù đánh nát thân thể thì hắn vẫn có thể tái sinh.
Mà lúc
này, Lý Thiên Vương hùng mạnh nhất đã chết, vu bảo hùng mạnh nhất, Nhị
Thập Bát Chư Thiên Linh Lung Hoàng Kim Bảo Tháp đã rơi vỡ, nếu lúc này
Diệp Húc khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, chỉ e toàn Đại Đường trừ
khi Đường hoàng tự mình ra tay, không ai có thể kiềm chếđược hắn nữa!
“Thừa dịp hắn còn chưa phục hồi, nghiền nát hắn ra!”
Đám quân hầu còn sót lại liếc nhau, đột nhiên đồng loạt ra tay, thừa dịp
thân thể Diệp Húc còn chưa hoàn toàn khôi phục, công tới hắn.
Oành!
Bọn họ ra tay lần này, uy năng tuy không như trước nữa, nhưng vẫn có
thể dễ dàng giết chết một gã cường giả Tam Tương cảnh Thiên Tương kỳ.
Diệp Húc bị bọn họ đánh bay, thân thể vừa mới khôi phục lại bịđánh cho
vỡ thành mảnh nhỏ.
Vù vù! Vù vù!
Đám vu bảo Di La Thiên
Địa Tháp, Nghệ Hoàng Kim Tiễn theo sát phía sau, đuổi theo thân hình
Diệp Húc, chỉ thấy chín mặt trời cùng xuất hiện, bao lấy đám vu bảo đó,
đón lấy công kích lần thứ hai của đám người Tần vương, đỡ hết công kích
của những người này lại.
Cùng lúc đó, phía trên trời cao, một
cái Địa đỉnh đột nhiên xuất hiện, cựđỉnh bao phủ trời cao, trấn áp thiên địa, ngang nhiên đập xuống Diệp Húc!
Lúc này Diệp Húc cuối cùng đã khôi phục hình thể, thần trí đã khôi phục thanh tỉnh, trong lúc nguy cấp, hắn cũng không tiếp tục giết người, vội vàng thét lên một tiếng
dài, tế cột buồm lên, cướp đường mà chạy, tránh thoát Địa đỉnh đánh tới!
“Không xong, lần này nhập ma khiến thân thể, nguyên thần, hồn phách
thần thức ta đều bị thương nặng, chỉ sợ tiếp tục chiến đấu, không chờ
liệt hỏa đốt cháy, ta cũng sẽ mất mạng!”
Ở trong chớp mắt này,
Diệp Húc tựđánh giá toàn thân, lập tức phát hiện thương thế nghiêm trọng tới cực điểm. Tuy thân thể hắn có thể chết mà sống lại, nhưng lần này
cơ thể vỡ nát khiến phòng ngự của hắn không còn lớn như trước, phải khổ
tu rất lâu mới có thể khôi phục trạng thái toàn thịnh. Hơn nữa lực sinh
mệnh trong nguyên thần của hắn cũng không còn như trước, không chỉ bị
chín mặt trời đốt cháy, hơn nữa trong đối chiến với đám người Lý Thiên
Vương bị thương vô cùng nghiêm trọng, trên nguyên thần phủ đầy vết nứt,
chỉ thiếu không có vỡ tan ra!
Hồn phách thần thức của hắn cũng
gần bịđánh nát. Những thương thếđó, bất luận cái nào đều đủ để lấy mạng
một tên đại vu, nhưng Diệp Húc có ngọc lâu, có nguyên thần, tràn đầy sức sống bừng bững, còn có thể trấn áp thương thế xuống.
Để cho hắn
kinh hãi là, các loại vu bảo của hắn, chỉ có Nghệ Hoàng Kim Tiễn và cột
buồm không có dị trạng, Nam Thiên Môn bịđánh cho méo mó, mỗi cái đại
đỉnh bên trong cửu đỉnh đều kín đầy vết nứt, Di La Thiên Địa Tháp cũng
bị tổn hại không nhẹ, còn có ngọc lâu, cái vu bảo kỳ lạ này, cũng xuất
hiện những vết nứt.
Thảm nhất là Kim Long Song Giản mà hắn cướp
đoạt từ tay Tần vương. Hai thanh Kim Giản này gần như đánh mất tính chất đặc biệt của bất diệt chi bảo, súy nữa bịđánh hỏng, không biết phải sửa chữa bao lâu mới có thể khôi phục như ban đầu.
Vèo!
Cột buồm vụt cái ngàn dặm, ngay sau đó nhảy vào trong một dãy núi lồng
lộng. Diệp Húc vừa mới tiến vào trong dãy núi kia, đột nhiên chỉ thấy
dãy núi này ầm ầm bay lên, hóa thành một cuốn tranh ngàn dặm, xa hoa
lộng lẫy!
HạĐông Dương cười dài một tiếng, bay ra khỏi bức
tranh, lập tức giơ tay, chỉ thấy cuốn tranh sơn thủy này càng ngày càng
nhỏ, biến thành còn ba thước, rơi vào trong tay hắn.
Thiên Sơn Thanh Điện Đồ!”
Hắn giơ tay rung một cái, chỉ thấy trăm núi ngàn sông trong Thiên Sơn
Thanh Điện Đồ đột nhiên hóa thành hỗn độn, mảng thế giới này tan vỡ tại
chỗ, định hoàn toàn hủy diệt Diệp Húc đang bị nhốt trong đó!
Lại đúng lúc này, trong Thiên Sơn Thanh Điện Đồ đột nhiên xuất hiện một
ngọn lửa, ngọn lửa này càng lúc càng lớn, trong chớp mắt liền thiêu đốt
toàn bộ bức họa này, món trọng bảo mà Tây Hoàng luyện chế này đã ở trong thời gian cực ngắn bịđốt thành tro tàn!
Trong tro tàn, tiếng
kêu hót truyền đến, chín con Tam Túc Kim Ô phóng lên, vỗ cánh bay múa,
ngang nhiên giơ vuốt bắt tới trán HạĐông Dương!
Đinh!
Sắc mặt HạĐông Dương khẽ biến, vội vàng tế một cái Ngọc Hoàng hình dàng như quả Bá Hạ lên, chỉ thấy Ngọc Hoàng hoành giữa trời, hóa thành một con
Bá Hạđầu rồng thân rùa, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Chín con Tam
Túc Kim Ô thò những cái móng sắc nhọn xuống, tung bay quanh thân Bá Hạ,
đều chộp tới nó, nhưng lại không thể phá vỡ được phòng ngự của Bá Hạ.
HạĐông Dương nhẹ nhàng thở ra, lập tức định tế một kiện bất diệt chi
bảo lấy được từ mộ của Khải hoàng, lại đúng lúc này, chỉ thấy Diệp Húc
xuất hiện giữa chín con Kim Ô, tám bàn tay thò xuống dưới, nắm lấy con
Bá Hạ n ày, khiên lên trên cột buồm, giươn buồm đi xa.
HạĐông
Dương đứng đó, đột nhiên tỉnh ngộ, liên tục thúc giục chân nguyên, định
triệu hồi Ngọc Hoàng của mình, đã thấy Diệp Húc bất thình lình tế cửu
đỉnh lên, trán áp Ngọc Hoàng trong đỉnh, mặc kệ hắn ta thúc dục thế nào
cũng không thể triệu hồi nổi.
“Diệp lão đệđi thong thả, vi huynh tiễn ngươi một đoạn!”
Một con đại bàng cánh vàng từ trên trời giáng xuống, hai móng thò ra, vồ tới trán Diệp Húc!