Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 522: Chương 522: Của ông mày đó!




Lão già Ma tộc này đúng là khi ở trên bờ biển máu, vị cường giả điều khiển bất diệt thuyền phóng lên cao, mở miệng nói lời cảm tạ với Diệp Húc.

Ngươi này điều khiển thuyền định vượt biển tiến vào Chuyển Luân Vương Thần Điện, lại bị vây khốn ước chừng ba năm, nếu như không phải Diệp Húc đến nơi đây, to tiếng nói ra đường tắt tiến vào Chuyển Luân Vương Thần Điện, chỉ sợ ông ta hao hết thọ nguyên cũng chưa chắc có thể đi vào tòa thần điện này.

Ông ta là một tên vương tộc họ Bà, ba đầu bốn tay, tu vi cực mạnh mẽ, sâu không lường được.

Hằng Cổ Ma Vực ngoài thập đại thần điện còn có rất nhiều thánh địa Ma tộc khác, tuy không cao quý như thập đại thần điện, nhưng thực lực hùng mạnh đủ để sánh ngang với thánh địa trong thế giới Vu Hoang.

Người này hẳn là cường giả một thánh địa nào đó trong Hằng Cổ Ma Vực, định xâm nhập vào biển Oan Hồn tầm bảo.

Ma La Dư ánh mắt chớp lên, cười khanh khách nói: “Vị lão tiên sinh này, nếu chúng ta cố ý đi đến, có phải lão sẽ lập tức muốn xử lý hai người chúng ta không?”

Lão già kia làm ra vẻ, cười tủm tỉm nói: “Hai vị dù sao cũng là ân nhân của ta, chỉ bảo ta đường tắt tiến vào Chuyển Luân Vương Thần Điện, lão phu lại không tốt lấy oán trả ân. Không bằng như vậy đi, các ngươi bái ta làm cha, ta nhận các ngươi làm nghĩa tử nghĩa nữ, như vậy thì chúng ta sẽ là người một nhà, lão phu đương nhiên sẽ không xuống tay với các người. Nếu các ngươi không đồng ý, vậy lão phu cũng không còn cách nào khác, đành phải tiễn hai vị ra đi.”

“Bái ngươi làm cha?”

Ma La Dư ngẩn ra, cười lạnh nói: “Ngươi cũng xứng sao? Ngươi liếm giày cho cha ta, cha ta còn ngại bẩn ấy chứ!”

Lão già kia nổi giận, lạnh giọng nói: “Ta không xứng? Lão phu hiện giờ đã tu luyện đến Thiên Tương kỳ đỉnh phong, nửa bước tiến vào Tam Bất Diệt cảnh, sắp thành thân thể bất diệt, ngươi dám nói ta không xứng?”

Diệp Húc khẽ ho khan một tiếng, mỉm cười nói: “Vị lão tiên sinh này, bảo vật trong Chuyển Luân Vương Thần Điện cũng không phải chỉ có cái đầu của Vạn Bảo Thánh Tượng này, Vạn Bảo Thánh Tượng vỡ nát ra còn có những mảnh vỡ cấm bảo khác. Còn mong lão tiên sinh nhường một chút, đi tìm mảnh vỡ cấm bảo khác, tránh cho tổn thương hòa khí.”

Lão già kia cười lạnh nói: “Bảo ta nhường một lần? Mơ mộng hão huyền! tòa Chuyển Luân Vương Thần Điện này tràn đầy hơi thở Vu hoàng, mảnh vỡ cấm bảo tuy nhiều, nhưng đi tới rất khó, cái đầu Vạn Bảo Thánh Tượng này gần nhất, nhưng đi đến trước mặt nó cũng phải mất hai tháng! Những mảnh vỡ khác cách xa hơn, thậm chí đi cả một năm cũng chưa chắc có thể đi đến nơi! Tiểu tử, nếu hai người các ngươi hôm nay đồng ý bái ta làm cha, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, nếu không, thì chết ngay lập tức!”

Diệp Húc rùng mình trong lòng, đột nhiên nghĩ tới điều then chốt, thầm nhủ: “Chỉ sợ đám người Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương, Bình Đẳng Vương Thái tử cũng tính toán như vậy, thu những mảnh vỡ cấm bảo gần nhất. Tới trước cái đầu Vạn Bảo Thánh Tượng này, đến lúc đó e là sẽ có một trận long tranh hổ đấu nữa!”

Hào khí trong lòng hắn cao vạn trượng, hiện giờ tu vi hắn và Ma La Dư đều đã khôi phục, ở Chuyển Luân Vương Thần Điện loại địa phương này, có hơi thở Vu hoàng và cấm bảo trấn áp, những vu bảo khác đều không thể tế lên được, cho dù đối mặt với tất cả cường giả vây công, hắn cũng không sợ chút nào!

“Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương, ở nơi này sẽ là tử kỳ của các ngươi!” Diệp Húc khóe miệng lộ ra chút ý cười, có vẻ có chút tàn nhẫn, không hề thanh tú sáng sủa như trước, điểm ấy ngay cả hắn cũng không chú ý tới.

Ma La Dư lại nhìn thấy nụ cười đó trong mắt, trong lòng không khỏi cả kinh: “Thập Phương U Minh của ta, e rằng không trấn áp được tâm ma của hắn…”

Lão già Ma tộc kia đằng đằng sát khí, ánh mắt âm độc, ba khuôn mặt, sáu con mắt cùng mở ra, oai phong lẫm lẫm, quát: “Nói cho các ngươi biết, lão phu chính là Thái Thượng trưởng lão Bà La Liệt của Đại Phạm Ma Luân Thánh Địa ở Long Độ Phạm Biến Địa Ngục, vương tộc họ Bà, huyết thống cao quý, các ngươi bái ta làm nghĩ phụ cũng không làm nhục các ngươi!”

Diệp Húc lắc đầu, mỉm cười nói: “

“Ngươi nói cái gì?” Lão già Bà La Liệt kia không nghe rõ, nghi hoặc hỏi.

“Ta nói..

Diệp Húc tiến lên một bước, mặt mỉm cười, nói năng rõ ràng, chậm rãi nói: “Ngươi là ai? Loại nhân vật như chó mà cũng dám dõng dạc bảo chúng ta bái ngươi làm nghĩa phụ? Nếu không nhờ ta ở trên bờ biển máu báo cho ngươi biết đường tắt đi vào Chuyển Luân Vương Thần Điện, ngươi đến nay vẫn còn giống một con chó đào bới trong biển máu, cả đời cho đến già chết đi, cũng đừng mơ tưởng tiến vào tòa thần điện này!”

Bà La Liệt giận tím mắt, tức giận đến tay chân run rẩy, phẫn nộ quát lên: “Xem ra các ngươi một lòng muốn chết…”

Diệp Húc làm ngơ, nhẹ nhàng đi đến phía trước, trông thật nhã nhặn, từ từ nói: “Nếu ngươi không biết báo ân, ngược lại tại đây ngăn cản ân nhân, dù là một con chó, cho nó một khúc xương nó đều biết vẫy đuôi lấy lòng! Ngươi thì ngược lại, không ngờ dám uy hiếp ân nhân, thậm chí định tiêu diệt ân nhân, đúng là cái thứ không bằng cả con chó! Ta bảo ngươi đi tìm bảo vật khác là khôn muốn giết ngươi, cho ngươi mặt mũi! Vương tộc họ Bà sao, rất cao quý sao? Hai người chúng ta tùy tiện nhổ một cọng lông chân đều cao quý hơn huyết thống của ngươi ngàn vạn lần!”

“Ta giết các ngươi!”

Bà La Liệt bị lời của hắn mắng cho gần hộc máu, nổi giận gầm lên một tiếng vồ tới Diệp Húc.

Diệp Húc lui về phía sau hai bước, để Ma La Dư ở phía trước, thản nhiên nói: “Cô bé, giết lão, đừng trì hoãn chúng ta lên đường!”

“Tiểu tử thối, gọi ta một tiếng tỷ ngươi sẽ chết sao?”

Ma La Dư trợn mắt liếc Diệp Húc một cái, khiêng ma đao tiến tới, cười nói: “Ta đã sớm ngứa mắt lão ta rồi, thật muốn cắt lão ra!”

Bà La Liệt tức quá hóa cười, tóc trắng trên ba cái đầu bay múa, giống như Ma thần đến trái đất, thân thể lão khá là mạnh mẽ, khí huyết tràn đầy, không hổ là cường giả nửa bước bước vào thân thể bất diệt!

“Hôm nay lão phu phải lột da đôi cẩu nam nữ các ngươi, lấy da các ngươi luyện thành vu bảo, treo trước cửa nhà cùng sư môn các ngươi, cho trưởng bối nhà các ngươi và sư tôn các người biết, đây là do đắc tội với ta…”

Lão ta còn chưa nói xong đã thấy Ma La Dư vọt tới trước người, vội vàng đem lời nói đến đầu lưỡi nuốt trở về. Lão ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ma La Dư còn cao hơn cả lão một cái đầu, không khỏi khiếp sợ.

Dáng người lão cũng coi như khôi ngô cao lớn, tuy nhiên ở nơi như Chuyển Luân Vương Thần Điện này, bất cứ kẻ nào cũng bị hơi thở của Chuyển Luân Nữ Thánh Vương trấn áp, thân mình thu nhỏ lại.

Mà tỉ lệ thu nhỏ còn dựa vào trình độ dũng mãnh của thân thể vu sĩ, thân thể vu sĩ càng mạnh sẽ càng có thể chống cự lại hơi thở Vu hoàng áp chế, sẽ không bị đè ép xuống quá nhỏ.

Mà thân thể vu sĩ càng yếu thì hình thể càng nhỏ.

“Con nhóc này còn cao hơn ta một cái đầu, chẳng lẽ nghĩa là thân thể nó còn mạnh hơn cả ta?”

Bà La Liệt kinh hồn táng đảm, ở nơi như Chuyển Luân Vương Thần Điện này, nguyên thần và Thiên Địa Pháp Tướng của vu sĩ đều bị hơi thở Vu hoàng trấn áp, tu vi có thể sử dụng không nhiều lắm, uy lực vu bảo cũng như ngâm nước, vũ khí mạnh nhất chính là thân thể mình!

Ánh mắt lão nhìn hướng Diệp Húc, lại phát hiện dáng người Diệp Húc còn cao lớn hơn Ma La Dư rất nhiều, đứng ở trước mặt mình gần như một người khổng lồ nhỏ!

“Mẹ nó, đá phải tảng đá cứng rồi… Hai tên tiểu bối này tu vi ta còn không đặt tỏng mắt, nhưng thân thể bọn nó lại mạnh hơn cả ta! Nếu ở bên ngoài ta còn có thể thắng được chúng, nhưng ở cái nơi như Chuyển Luân Vương Thần Điện này, chỉ e ta không phải đối thủ của đôi cẩu nam nữ này…”

Lão giận dữ quát lên một tiếng, sáu cánh tay dang ra, đều tự cầm một món tam tương chi bảo, trọng đao, đại kiếm, thiên luân, bình ngọc, ba thứ này chính là bảo vật phòng ngự, đón nhận ma đao chém tới của Ma La Dư.

“Thân thể của ngươi mạnh hơn lão phu thì sao chứ?”

Bà La Liệt ha ha cười to, lạnh lùng nói: “Lão phu ba đầu sáu tay, trên nhìn trời dưới nhìn đất, trước sau trái phải đều thu hết vào mắt, nếu luận chém giết gần người, lão phu một cái liền có thể đánh bại ngươi!”

Xùy! Xùy! Xùy!

Trọng đao, đại kiếm, kim cương chày của lão đều bị một đao của Ma La Dư chặt đứt, lập tức đại đỉnh vỡ ra, thiên luân chia làm hai nửa, bình ngọc vỡ nát!

Bà La Liệt giật mình kinh hãi, sáu món vu bảo này của lão là những tam tương chi bảo cao cấp, uy năng rất lớn, cũng không ngờ lại bị thanh ma đao tầm thường kia chém qua như chém đồ ăn phá hủy!

“Ma đao trong tay con nhóc kia chắc chắn là bất diệt chi bảo! Nhưng ta cũng có bất diệt chi bảo, chưa chắc sẽ yếu hơn nó!”

Bà La Liệt không kịp ngẫm nghĩ nữa, trước người đột nhiên xuất hiện một con bảo thuyền bất diệt, không nói hai lời, sáu cánh tay lập tức giơ bảo thuyền lên ném mạnh tới Ma La Dư!

Bảo thuyền của lão chính là bất diệt chi bảo, cho dù bị hơi thở Vu hoàng trấn áp nhưng vẫn dài một thước, ở trong mắt Ma La Dư, cái bảo thuyền này vẫn vô cùng lớn, giống như một ngọn núi nhỏ lơ lửng giữa không trung.

Bà La Liệt nâng con thuyền lớn như ngọn núi nhỏ này, đủ thấy thân thể lão mạnh mẽ, tuy không thể tế nó lên, nhưng lão lại có sáu cánh tay, sức mạnh hơn người khác gấp ba lần, thuyền lớn nện xuống, uy thế điên cuồng vô cùng!

Đương!

Ma La Dư chém xuống một đao, đao khí tung hoàng, bổ mạnh lên bảo thuyền bất diệt, không ngờ cùng lão lấy cứng chọi cứng, mạnh mẽ vô cùng.

Bà La Liệt chỉ cảm thấy một luồng lực lớn đè xuống, không tự chủ được lùi lại mấy bước, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Ma La Dư cất bước tiến lên, giơ tay chém xuống, ma đao như mưa rền gió dữ, không ngừng đánh xuống, ép cho vị cường giả Ma tộc nửa bước bước tới thân thể bất diệt này không ngừng lui ra sau!

Sáu cánh tay của lão bị sức mạnh truyền đến từ ma đao chấn cho da dẻ vỡ ra, cơ bắp sai chỗ, xương cốt gần như bị chấn cho rạn nứt, không nhịn nổi liên tục phun ra ba ngụm máu tươi!

Răng rắc!

Chiếc bảo thuyền này dù là bất diệt chi bảo nhưng cũng không thể sánh với bất diệt chi bảo mà Ma hoàng tự tay luyện chế, trong chốc lát liền bị Ma La Dư chặt đứt xương rồng và boong tàu!

Bà La Liệt vốn còn cảm thấy có thể chống lại hai người Diệp Húc và Ma La Dư, nhưng giờ phút này hoàn toàn tuyệt niệm tưởng, chỉ muốn chạy trốn, kêu lên: “Tiểu tử, con nhỏ thối, niệm các ngươi ngày đêm khổ tu, tu vi đến không dễ, hôm nay lão phu thiền tha cho các ngươi một lần, cái đầu Vạn Bảo Thánh Tượng này liền để lại cho các ngươi!”

Ma La Dư liên tục vung đao, đao quang màu đen như thác nước trút xuống, tung bay trên dưới quanh cái chuyền lớn này, giống như một dòng nước màu đen đang vây chiếc thuyền bất diệt này lại, căn bản không cho lão ta bất cứ cơ hội để chạy trốn nào!

Đột nhiên, đao quang màu đen đầy trời bỗng biến mất, Bà La Liệt không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, lại đúng lúc này, chiếc bảo thuyền bất diệt này đột nhiên vang lên một tiếng rầm, bỗng nhiên sụp đổ, các loại linh kiện vỡ nát rơi đầy đất.

“Vị cô nương này, có chuyện gì từ từ nói…” Sắc mặt Bà La Liệt tái nhợt, khóe mắt giật liên tục, cuống quít cười nói.

“Cô nương? Ngươi dám gọi ta là cô nương?”

Sắc mặt Ma La Dư âm trầm, vung ma đao đặt lên cổ lão, ánh mắt bất thiện, cười lạnh nói: “Gọi ta là tỷ! Không gọi tỷ, tỷ liền giết ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.