Thái Dương Thần Cung vẫn đang nhìn, đám người Đông Hoàng Thiên vẫn đang
nổi giận. Chuyện kết minh đám hỏi giữa Thái Dương Thần Cung và Hàn
Nguyệt Cung kia hắn đã vốn gióng trống khua chiêng, náo cho thiên hạđều
nghe thấy.
Lần này tới Hàn Nguyệt Cung đón dâu, hắn lại ra sức
mời tất cả các thánh địa trong thế giới Vu Hoàng đến Hàn Nguyệt Cung xem lễ, không hẳn là không có ý gây kinh sợ cho tất cả các thánh địa. Nếu
hai cung liên minh, nhật nguyệt song cung tất sẽ có thực lực hùng mạnh
nhất thiên hạ, tương lai tạo nên Vu Hoàng, ai không theo thì diệt luôn
kẻ đó!
Vậy mà bỗng dung bay ra một vị Ngọc Hoàng Diệp Đại Bảo,
ca ca của Diệp Húc đã cướp tân nương đi, chuyện này sẽ nhanh chóng
truyền đi khắp thiên hạ, làm cho tất cả thánh địa, vu sĩđều coi Thái
Dương Thần Cung thành trò cười, mặt mũi mất hết!
“Thánh chủ, việc này có vẻ không đúng lắm…”
Đông Hoàng Mục lộ ra vẻ suy tư, hạ giọng nói: “Lai lịch Diệp Húc Diệp Thiếu
Bảo con cũng biết rất rõ. Người này xuất thân hàn môn, chính là từ một
gia tộc nhỏ ở một nơi nhỏ bé tên là Liễu Châu, ở Bách Man Sơn gần Hoàng
Tuyền Ma Tông. Huyết thống thấp kém, chưa từng xuất hiện nhân vật hiển
hách nào. Nơi khỉ ho cò gáy như thế sao có thể xuất hiện một vị Vu Hoàng được?”
Đông Hoàng Thiên cả kinh, vội dừng chân lại, nhìn về phía Đông Hoàng Mục, trầm giọng nói: “Mục nhi, con hoài nghi?”
Đông Hoàng Mục càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bình tĩnh vạn phần nói:
“Con hoài nghi, tên Ngọc Hoàng này là giả! Diệp Thiếu Bảo mưu ma chước
quỷ, tên Ngọc Hoàng này hơn phân nửa là y quấy rối!”
“Không thể
nào, ta rõ ràng cảm nhận được loại áp lực kinh thiên động địa của Vu
Hoàng!” Một gã cường giả Thái Dương Thần Cung thất thanh hô.
Đông Hoàng Mục phản bác: “Nếu ngươi luyện hóa thi thể của một vị Vu Hoàng
thì cũng có thể thôi phát ra loại hơi thở khủng bố của Vu Hoàng này.”
Đông Hoàng Thiên thoáng có suy nghĩ, lắc đầu nói: “Nhưng tên Diệp Thiếu Bảo
kia đã bị Ngọc Tiêu trấn áp trong Trấn Ma Quật ở trong bí cảnh Quảng Hàn cung. Tòa Trấn Ma Quật này từ xưa đến nay đã trấn chết không biết bao
nhiêu Nhân Hoàng, một tên Diệp Thiếu Bảo kia chắc là không thể nào trốn
thoát khỏi Trấn Ma Quật. Nếu y không trốn thoát được thì sao có thể giả
mạo Ngọc Hoàng được chứ?”
“Nói nhiều vô ích, chỉ cần thử một lần là biết người này có phải Vu Hoàng hay không!”
Đông Hoàng Mục đột nhiên ngẩng cao đầu, hét lớn: “Diệp Đại Bảo!”
Nhiều cao thủ Thái Dương Thần Cung nghe thấy hắn gọi tên Ngọc Hoàng,
trong lòng cả kinh, vội vàng tản ra xa hắn, e sợ Ngọc Hoàng Diệp Đại Bảo cảm ứng được Đông Hoàng Mục sẽ đưa phân thân tới giết chết bọn họ.
Dù là Đông Hoàng Thiên cũng thấy lo sợ bất an, một bộ dáng như lâm đại
địch, khẩn trương chú ý không gian xung quanh, thầm nghĩ: “Mục nhi chính là hy vọng của Thái Dương Thần Cung ta, tuyệt đối không thể mất. Nếu
Ngọc Hoàng kia giáng lâm đánh tới, dù có liều mạng thì ta cũng phải bảo
vệ an nguy cho Mục nhi…”
Qua hồi lâu, bốn phía sóng êm bể lặng,
không gian không một chút gợn sóng, vẻ xấu hổ và phẫn nộ càng hiện lên
đậm trên khuôn mặt mọi người.
“Giả! Quả nhiên là giả!”
“Tên Diệp Đại Bảo này chẳng phải là Vu Hoàng!”
“Chẳng lẽ thật sự là tên Diệp Thiếu Bảo kia làm sao? Thằng nhãi này còn dám giết Đông Hoàng Dạ, ngay cả Thương lão tổ cũng chết trong tay y!”
…
Khuôn mặt Đông Hoàng Thiên kia cũng đỏ bừng lên. Nếu không phải Đông
Hoàng Mục nhắc nhở, e là đến lúc này bọn họ vẫn còn bị lừa gạt, tưởng
rằng Diệp Húc thực sự có Vu Hoàng làm chỗ dựa, không biết được chân
tướng!
“Diệp Thiếu Bảo và Hoàng Tuyền Ma Tông bắt nạt ta quá đáng!”
Hắn xấu hổ quá thành ra nổi giận, sát khí bốc lên trong lòng. Đây đúng
là lần đầu tiên hắn hận ai đó tận xương tủy: “Về Thái Dương Thần Cung
trước, sau đó lập đại quân san bằng Hoàng Tuyền Ma Tông!”
Khi
bọn họ trở lại Thái Dương Thần Cung, tập trung tất cả cao thủ của Thái
Dương Thần Cung rồi thức tỉnh từng món cấm bảo thì lại nhận được một tin tức, Hàn Nguyệt Cung phát sinh biến cố, Đại cung chủ Ngọc Tiêu bị trục
xuất, Nhị cung chủ Quỳnh Tiêu lên nắm quyền, kết minh đám hỏi với Hoàng
Tuyền Ma Tông, trở thành đồng minh.
Nghe được tin này, Đông Hoàng Thiên bùi ngùi thở dài, hai bên tóc mai bạc trắng, dường như đã già nua đi cả ngàn năm.
“Thánh chủ, có tấn công Hoàng Tuyền Ma Tông nữa không?” Một gã cường giả Thái Dương Thần Cung hỏi.
“Thái Dương Thần Cung ta có năng lực tiêu diệt Hoàng Tuyền Ma Tông, có
năng lực ép Hàn Nguyệt Cung một bậc, lại không thể nào chiến thắng khi
hai phái liên kết được…”
Đông Hoàng Thiên cười ha ha trông có vẻ
chán nản, lắc đầu nói: “Giỏi lắm Ứng Tông Đạo, giỏi lắm Diệp Thiếu Bảo.
Hai kẻ này lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, đúng là thiên hạ kiêu
hùng! Thật thủ đoạn…”
Hắn ngẩng đầu quét nhìn đám đệ tử Thái
Dương Thần Cung. Bọn họ đều nổi bật, là nhân tài trong nhân tài, là nhân vật đứng đầu trong chốn giang hồ. Nhưng trong những người đó thì không
có một ai có thể sánh với được Diệp Húc, hắn bỗng thấy trong lòng có vài phần mất mát, cất cao giọng nói: “Các ngươi nếu gặp phải Diệp Thiếu
Bảo, chớ có cùng hắn tranh phong mà hãy nhượng bộ lui binh, tránh được
bao xa thì tránh. Người này, các ngươi không có khả năng đối phó… Mục
nhi, con chưa tu thành Nhân Hoàng, khi không nắm chắc vượt qua được Vu
Hoàng đại kiếp nạn thì cũng đừng giao phong với kẻ này. Tiềm lực của con rất lớn, nhưng hiện tại vẫn chưa phải đối thủ của y.”
Đông Hoàng Mục thấy trong lòng chua xót, đủ loại tư vị nảy lên, cúi đầu xưng phải.
“Diệp Thiếu Bảo còn có một vị ca ca đã trở thành Vu Hoàng? Điều này tuyệt đối không có khả năng!”
Trong Đại Phạm Lôi Âm Tự, tiếng chuông vang lên từng trận. Trang Đạo Cổ nghe được tin này, thất thanh nói: “Xin hỏi Phổ An sư bá, vị Ngọc Hoàng này tên là gì?”
Đại Phạm Lôi Âm Tự cũng phái lão quái vật Tam
Bất Diệt cảnh tới Hàn Nguyệt Cung tham gia đại lễđám hỏi kết minh giữa
hai cung. Vị Phổ An đại thiền sư này khi trở lại thánh địa đã không dám
chậm trễ, vội vàng đem tin tức này báo cho cao tầng trong chùa, tạo nên
chấn động. Trang Đạo Cổ chính là đệ tử nổi tiếng nhất của Đại Phạm Lôi
Âm Tự nên hắn cũng ở trong nhóm này.
“Tên họ của vị Ngọc Hoàng
này là cấm kỵ, Đông Hoàng Dạ của Thái Dương Thần Cung nói ra tên của y
đã bị giết ngay tại chỗ, ngay cảĐông Hoàng Thiên Thánh chủ cũng chỉ có
thểđứng nhìn.”
Phổ An đại thiền sư trầm giọng nói: “Họ tên của
Ngọc Hoàng phải tách ra mà nói. Người này họ Diệp, tên Đại Bảo, tuyệt
đối không thểđọc cùng một chỗ, nếu không sẽ đưa tới đại họa!”
Trang Đạo Cổ cười lạnh liên tục, nói: “Diệp Thiếu Bảo kẻ này, ta cùng y
giao phong mấy lần nên biết rõ hắn. Ta cũng chẳng tin hắn có một vị ca
ca đã trở thành Vu Hoàng. Nếu thật sự có, cháu đã sớm chết rồi! Ngọc
Hoàng Diệp Đại Bảo, ngươi đi ra cho ta!”
Đám lão tang trong Đại
Phạm Lôi Âm Tựđều biến sắc mặt, mở miệng quát tháo răn dạy Trang Đạo Cổ
đại nghịch bất đạo. Chúng tang bất an chờđợi thật lâu, cũng chẳng hề
thấy chút động tĩnh nào.
“Mẹ nó Diệp Đại Bảo, dám lừa Phật gia!” Phổ An đại thiền sư đỏ mặt, dù ông ta là lão tăng đã khổ tu nhiều năm,
là đại thiền sư đã đắc đạo cũng không nhịn được nổi giận, căm phẫn mắng
ra một câu thô tục.
“Phổ An sư huynh, huynh trúng kế rồi.”
Người đứng đầu Đại Phạm Lôi Âm Tự rốt cuộc mở miệng, trầm giọng nói:
“Diệp Thiếu Bảo đùa bỡn quần hùng thiên hạ trong lòng bàn tay. Kẻ này kỳ ngộ liên tục, lần này tất là có được thân thể Vu Hoàng, mượn danh nghĩ
Vu Hoàng đến khiến các ngươi khiếp sợ. E là hắn đã thành tài, không thể
dễ dàng trêu chọc. Sau này nếu gặp hắn thì nhượng bộ ba phần là được.
Hắn đã không chọc ngươi thì đừng có chọc hắn, nếu hắn ép ngươi quá đáng
thì hãy hàng yêu trừ ma.”
Mà vào lúc này, trong Tiểu Quang Minh
Thánh Địa truyền đến tiếng tức giận mắng mỏ của một lão tăng: “Đồ Ngọc
Hoàng chó chết, Diệp Đại Bảo chó chết, suýt nữa lừa ta hại chết Thánh
chủ!”
Về phần các đại thánh địa chính ma yêu tam đạo khác cũng
truyền đến không ít lời mắng chửi, nhưng những lời này, Diệp Húc một câu cũng không nghe thấy.
Lúc này hắn đã trở lại Hoàng Tuyền Ma
Tông, trấn thủ Quan Tinh Phong. Đầu tiên là lấy ra nhánh Thuần Dương
linh mạch bậc chin kia, cùng đám người Triều Công Thiều, Già La Minh Tôn đánh nhánh linh mạch giống một con cự long kim sắc này vào Quan Tinh
Phong.
Chỉ thấy linh mạch chui vào trong Quan Tinh Phong, ngọn
núi cao lồng lộng này chấn động ầm ầm, địa khí vô cùng vô tận bị dắt đến khiến ngọn núi nhanh chóng tăng cao lên, chỉ chốc lát đã vượt qua nhiều linh sơn khác, đỉnh núi cắm vào giữa mây mù!
Đây là tác dụng của Thuần Dương linh mạch bậc chín, nó đưa tới vô cùng vô tận địa khí nuôi
dưỡng linh sơn, phụ thổ tất cả trong núi, làm cho Quan Tinh Phong điên
cuồng sinh trưởng.
Qua hơn nửa ngày, tòa linh sơn này mới ngừng
sinh trưởng. Lúc này đây nó đã áp chế tất cả các đỉnh núi khác, vô cùng
cao, mây mù gần như bị ép xuống chân núi, đỉnh núi xuyên qua dải sát khí ô trọc trên bầu trời, hình thành một mảng linh sơn trên không trung, vô cùng đồ sộ!
Hoàng Tuyền Ma Tông, từ trong tất cả các đỉnh linh
sơn trong Thập Vạn Đại Sơn đều có cường giả bay ra, nghẹn họng trân trối nhìn tòa hùng sơn lộng lẫy nguy nga này, không rõ là vì sao.
Triều Công Thiều cũng không nhịn được mà phi thường hâm mộ. Lão tuy là
tiền tông chủ của Hoàng Tuyền Ma Tông, nhưng đã nhường vị, không có bất
cứ quyền lợi sử dụng Thuần Dương linh mạch bậc chín để tu luyện.
Lúc này đãi ngộ của Diệp Húc đã vượt xa những người khác trong Hoàng
Tuyền Ma Tông, chỉ kém Ứng Tông Đạo một bậc, điều này thật khiến người
ta đỏ mắt ghen tỵ.
Lão tán thưởng: “Diệp tiểu tử, Tinh chủ đại
điện của ngươi mới chỉ là bất diệt chi bảo, không thể trấn áp được linh
sơn khổng lồ như vậy. Tốt nhất là dung cấm bảo thì mới có thể trấn trụ
số mệnh của linh mạch này, nếu không thì nó rất có thể trốn đi, lẻn vào
trong đất, cũng có khả năng bị kẻ khác trộm đi.”
Hai chữ số
mệnh, số chỉ linh khí, mệnh chỉ số phận. Thánh địa bình thường đều phải
có cấm bảo để trấn áp số mệnh, chính là tránh cho Thuần Dương linh mạch
bậc chín lạc đường hoặc là bị kẻ khác cướp mất.
Năm đó Đại Hạ
hoàng triều cướp đoạt Thuần Dương linh mạch trong thiên hạ, tụ tập một
nguồn của cải không thể tưởng tượng được. Hoàng triều khổng lồ này đã
dùng cửu đỉnh trấn áp linh mạch, chấn nhiếp các thánh địa, khiến quần
hùng cúi đầu xưng thần mà không dám có dịđộng, không dám có tâm tư rình
mò đám linh mạch kia, đó chính là trấn áp số mệnh.
Trong Hoàng
Tuyền Ma Tông cũng có Thuần Dương linh mạch bậc chín, do cấm bảo Luân
Hồi Thiên Bàn trấn áp, đồng thời uy hiếp quần hùng.
Diệp Húc cân nhắc một lát, Hàn Trác cung và Nghệ Hoàng Kim Tiễn chính là cấm bảo.
Tuy uy năng của cung Hàn Trác bị tổn hao nhiều, nhưng dùng để trấn áp số mệnh cũng là đủ. Cây cung tên này với thực lực của hắn còn chưa thể sử
dụng, hắn lập tức lấy nó ra, chỉ thấy tếđàn mang theo Hàn Trác cung và
Nghệ Hoàng Kim Tiễn bay lên không trung, rơi lên trên Quan Tinh Phong.
Ầm!
Tòa núi này lập tức bịđè xuống hơn ngàn mét. Đám người Diệp Húc, Triều
Công Thiều và Già La Minh Tôn cùng ra tay liên kết nhánh Thuần Dương
linh mạch bậc chín này với cấm bảo. Chỉ thấy cung Hàn Trác lập tức bắn
ra hàng tỉ luồng tiễn quang màu vàng, tiễn khí phóng lên cao, xuyên
thẳng đến thiên ngoại, có thể nói là bảo tướng vạn thiên, không ai có
thể di động!
Đám người Triều Công Thiều, Già La và Tu Đề ngơ ngác nhìn tòa linh sơn và cấm bảo. Thật lâu sau, Triều Công Thiều mới thở
dài, hạ giọng nói: “Hiện giờ Quan Tinh Phong đã thành thánh địa thứ hai
của Hoàng Tuyền Thánh Tông ta, Thiếu Bảo, ngươi châu báu đã thành…”