Bảo Hiền Minh Tôn vội vàng hạ giọng, cười ha ha nói: “Tu Đề, vừa rồi lão tử biểu hiện còn có khí tiết hơn cả ngươi! Lão tử hiện ngang lẫm liệt,
thà chết chứ không chịu khuất phục, ngươi thì lại sợ tới mặt trắng bệch
ra.”
Tu Đề Minh Tôn cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Chủ
công thâm minh sự lý, đương nhiên biết lòng trung thành của ta, vừa rồi
ta nhắm mắt chờ chết còn có khí tiết nhiều hơn con trâu thối nhà ngươi!
Nhưng thật ra Bảo Hiền ngươi, không nói một lời liền ra tay với chủ
công, ngay cả vũ khí cũng bị chủ công vặn thành sắt vụn, thật quá mất
mặt!”
Hắn không khỏi đắc ý, cười ha ha nói: “Có thể thấy được,
chủ công tất sẽ không coi trọng ngươi, chờ tương lai chủ công kế vị, địa vị của ta đương nhiên sẽ cao hơn ngươi một tầng!”
Bảo Hiền Minh Tôn nổi giận, cười lạnh nói: “Mặt trắng, ngươi có bốn cái đầu đương
nhiên là linh quang hơn ta, có cái gì mà đắc ý chứ? Nếu Lão Ngưu ta cũng mọc bốn cái đầu, chắc chắn còn thông minh hơn cả ngươi!”
“Ma
Hoàng bệ hạ chỉ truyền thụ Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển của ngài
ấy cho hai người, một là Đại công chúa, người kia chính là Tam thái tử.
Dù Tứ thái tử hay Hoàng Hậu của Ma Hoàng bệ hạđều không được truyền thụ
môn cấm pháp này.”
Tu Đề Minh Tôn chẳng để ý tới Bảo Hiền Minh
Tôn, thầm nghĩ: “Tam thái tử là một võ si, nghe nói trăm năm trước đi
tới một bí cảnh, không biết sống chết. Diệp Húc có thểđạt được Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển thì chỉ có hai cách, một là lấy được từ chỗ
Đại công chúa, hai là bệ hạ tự mình truyền lại. Đại công chúa chắc chắn
sẽ không tùy tiện truyền môn cấm pháp này ra bên ngoài, chỉ có thể là bệ hạ tự mình truyền lại. Không thể nghi ngờ rằng Diệp Húc đích thật là
đứa con thứ hai của bệ hạ.”
Sau một lúc lâu, bọn họ rốt cuộc cảm thấy áp lực của Vô Vọng Thiên Bích biến mất, trong lòng cũng biết đây
tất nhiên là do Diệp Húc tìm được Ứng Tông Đạo, thả bọn họ ra khỏi nơi
đây.
“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này!”
Hao Thiên Khuyển mừng rỡ, thả người nhảy lên vai Già La Minh Tôn. Già
La Minh Tôn thì thở phào nhẹ nhõm, bước một bước ra khỏi phạm vi bao phủ của Vô Vọng Thiên Bích. Tu Đề, Bảo Hiền hai vị Minh Tôn kia cũng vội
vàng đi ra, ba người ngơ ngác nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ dữ tợn, chiến ý
hừng hực.
“Chó Nhật kia, các ngươi còn muốn đánh sao?”
Hao Thiên Khuyển thấy thế lập tức giận tím mặt, kêu lên: “Chúng ta đều
bị buộc trên một cái xích chó, đánh chết ai chẳng lẽ sẽ có lợi với con
chó khác sao?”
“Cái gì kêu là buộc ở cùng một cái xích chó?”
Bảo Hiền Minh Tôn nổi giận, sờ sờ cái sừng nhọn trên đầu mình, cả giận
nói: “Cái mắt chó của mi mù rồi à, chẳng lẽ mi không nhìn ra, lão tử là
đầu trâu thân người sao?”
Tu Đề Minh Tôn liếc Già La Minh Tôn
một cái, thản nhiên nói: “Già La, hiện giờ chúng ta cùng là thần tử một
điện, làm việc cho chủ công, trước đây ta đả thương ngươi, ngươi cũng đả thương ta, thậm chí còn buộc chúng ta vào cái xích này, nói tới, cũng
là ngươi chiếm tiện nghi. Chúng ta cũng liên thủ chống lại Nhân Hoàng
chính đạo, cho nên ân oán từ trước liền xóa bỏ, ý ngươi thế nào?”
Già La Minh Tôn cười lạnh một tiếng: “Tuy cùng là thần tử một điện,
nhưng có phân chia tôn ti, cao thấp khác biệt, này thắng bại cao thấp
vẫn phải phân chia ra!”
Tu Đề Minh Tôn cười ha ha, điềm nhiên
nói: “Không sai! Ta chính là Đại Minh Tôn Vương của Sâm La Thần Điện,
dưới một người trên hàng tỉ người. Già La Minh Tôn ngươi là Đại Minh Tôn Vương của Diêm La Thần Điện, chúng ta có bối phận ngang hàng, nhưng lại có cùng chủ, đương nhiên phải phân ra cao thấp, xem ai mới là Đệ nhất
minh tôn dưới trướng chủ công, Đệ nhất đại minh tôn vương!”
“Còn có ta nữa!”
Bảo Hiền Minh Tôn nhanh chóng bước ra, cười ha ha, hào khí ngút trời:
“Bảo Hiền ta chính là bộ tộc Cổ Ma hèn mọn nhất trong Ma tộc, Cổ Ma bộ
tộc tư chất kém cỏi nhất, luân hải không bằng Atula, không bằng vương
tộc, lại càng không thể sánh với hoàng tộc. Nhưng Lão Ngưu ta một đường
chiến đấu, tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh, thành tựu thân thể, nguyên
thần, Thiên Địa Pháp Tướng bất diệt! Hôm nay ta cũng phải tranh một
trận, ai mới là Đệ nhất minh tôn, Đệ nhất đại tôn vương!”
Ba
người sát khí ngút trời, Hao Thiên Khuyển đứng trên bờ vai Già La Minh
Tôn, cười lạnh nói: “Nếu muốn đánh, không ngại thì thêm cả lão tử nữa,
nói không chừng Long Khiếu Thiên đây mới chính là Đại tôn vương dưới
trướng chủ công!”
“Một con chó cũng muốn làm Đại tôn vương ư?”
Ba người Già La Minh Tôn tức giận, quay đầu nhìn con chó đen chỉ lớn
bằng bàn tay này, cười lạnh nói.
“Chó thì không làm được Đại tôn vương sao?”
Hao Thiên Khuyển giận dữ, nhe răng nhếch miệng gầm gừ: “Đừng quên, chúng ta đều bị buộc trên cùng một cái xích chó đấy!”
Ba người một chó trừng mắt nhìn nhau, chiến ý hừng hực.
Diệp Húc khẽ ho một tiếng, xuất hiện trước mặt bọn họ, không hài lòng
nói: “Ta vừa mới cứu các ngươi thoát khốn, các ngươi lại định làm cái
gì? Muốn tạo phản sao?”
Tu Đề Minh Tôn không kiêu ngạo không
siểm nịnh, cất cao giọng nói: “Chủ công, Thập đại thần điện ta khác với
Hoàng Tuyền Ma Tông. Bên trong Thập điện có rất nhiều Đại Minh Tôn
Vương, nhưng đều có một thủ lĩnh, được xưng là Đệ nhất Đại tôn vương!
Già La Minh Tôn chính là Đại tôn vương của Diêm La Thần Điện, ta chính
là Đại tôn vương của Sâm La Thần Điện, đương nhiên phải phân ra cao
thấp, xem ai mới là Đệ nhất Đại tôn vương dưới trướng chủ công!”
Bảo Hiền Minh Tôn giơ bàn tay ra dựng thẳng Tam Xoa Kích, cười to nói:
“Không sai, Lão Ngưu sớm đã không phục tên Tu Đề mặt trắng này, đã sớm
muốn vấn đỉnh Đệ nhất tôn vương, nói chẳng bằng hành động, để Lão Ngưu
đánh bại hết hai tên Đại tôn vương này, làm cho bọn chúng phải bái ta
làm Đệ nhất Đại tôn vương!”
Diệp Húc không khỏi nhức đầu, hắn
cũng biết Ma tộc ở Hằng Cổ Ma Vực có cấp bậc nghiêm ngặt, không rối loạn như thế giới Vu Hoang. Ở trong các thần điện Hằng Cổ Ma Vực, các Đại
tôn vương chỉ có một, những minh tôn khác ngoài phục tùng Điện chủ đều
phải nghe theo sự an bài của Đại tôn vương.
Đây là phép tắc cường giả vi tôn của Hằng Cổ Ma Vực, cho dù là Ma Hoàng cũng không thể thay đổi.
“Cũng được, cho bọn họ đấu một trận phân thắng bại thôi! Theo ta thấy,
Già La Minh Tôn sắp trở thành Nhân Hoàng, lão tất có thể kỹ áp quần
hùng, trở thành Đệ nhất Đại tôn vương! Lão là bạn tốt của ta, có lão
khắc chế Tu Đề và Bảo Hiền, bọn họ có trở mình cũng không ra khỏi lòng
bàn tay ta!”
Diệp Húc nghĩđến đây, cười nói: “Nếu các ngươi nhất quyết phải phân ra cao thấp thắng bại, không bằng lấy cái xích này ra
trước, miễn cho vướng tay vướng chân.”
Hắn tế Liệt Hỏa Minh Tôn
lên, rút Trảm Tiên Đao ra, Liệt Hỏa Minh Tôn với thanh đao trong đao
chém tới cổ Già La Minh Tôn, một tiếng keng vang lên, chiếc xích chó này đứt đoạn!
Liệt Hỏa Minh Tôn chém liên tục ba đao, đem xích chó
trên cổ Tu Đề Minh Tôn, Bảo Hiền Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển đều chặt
đứt.
Lúc trước hắn không có bậc thực lực như thế này, dù tế Nghệ Hoàng Kim Tiễn lên cũng không dám đi chém cổ Già La Minh Tôn. Nhưng
giờđây mượn tay Liệt Hỏa Minh Tôn, chỉ cần dùng loại bất diệt chi bảo là Trảm Tiên Đao kia đã có thể chặt đứt xích sắt mà không làm người bị
thương!
“Đao tốt, thân thể Nhân Hoàng thật mạnh!”
Đôi mắt Tu Đề Minh Tôn tỏa sáng nhìn Trảm Tiên Đao và Liệt Hỏa Minh Tôn, rất là hâm mộ.
Chính lão cũng từng thử chặt sợi xích này, nhưng với thực lực của lão
cùng vu bao đều chẳng thể làm gì được nó. Hiện giờ thấy Diệp Húc tế Liệt Hỏa Minh Tôn chặt một đao là đứt, lão cũng biết chẳng những thanh Trảm
Tiên Đao này hơn bất diệt chi bảo của mình không ít, mà thân thể của
Liệt Hỏa Minh Tôn còn mạnh hơn thân thể lão không biết bao nhiêu.
“Ba vịđều là Đại Minh Tôn Vương, thực lực mạnh mẽ vô cùng, nếu khai
chiến ở Thập Vạn Đại Sơn ta e là sẽ liên lụy đến mọi người, đánh cho
Thập Vạn Đại Sơn sụp đổ mất. Ta còn có một việc phải tới Hàn Nguyệt
Cung, các ngươi liền phân thắng bại ở trên đường đi, xem ai là Đệ nhất
Đại tôn vương dưới trướng ta!”
“Nào dám không tòng mệnh chứ?” Đám người Tu Đề, Bảo Hiền chắp tay thi lễ, liên tục xưng là.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, hắn đi Hàn Nguyệt Cung cầu hôn, mang theo ba vịĐại Minh Tôn Vương tới cũng coi như là thanh thế lớn, rất có mặt mũi, cười nói: “Việc này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát.”
Hắn thu xích chó lại, chỉ thấy sợi xích này lập tức khôi phục nguyên
trạng. Nó hiển nhiên cũng là một món bất diệt chi bảo, luận mức độ rắn
chắc và khó chơi thì còn hơn xa Khốn Tiên Thằng.
Diệp Húc không
nhịn được muốn cải tạo lại Trảm Tiên Đài, thầm nhủ: “Khốn Tiên Thằng dù
tốt nhưng không trói được cường giả như Già La Minh Tôn, lại càng không
trói được Nhân Hoàng như Liệt Hỏa Minh Tôn. Không bằng đổi thành cái
xích chó này, trực tiếp trói cổ người rồi kéo lên Trảm Tiên Đài chém
đầu…”
Hắn nghĩ tới là làm, lập tức khiển ba vịĐại Minh Tôn Vương cùng ra tay giúp hắn tế luyện sợi xích sắt này.
Sợi xích này chính là do Nghệ Hoàng rèn ra, dùng tài liệu giống như mấy sợi xích trói sáu con cự thú viễn cổ và Bắc Hải bí cảnh, lấy đến buộc
Hao Thiên Khuyển, không chỉ cực kỳ nặng mà cũng có tác dụng tự chủ trói
người.
Lấy thực lực của Diệp Húc thì có thể tế luyện nó, nhưng
tiêu hao quá nhiều tu vi, ba vịĐại Minh Tôn Vương ở bên cạnh kia không
dùng, chẳng phải là lãng phí nhân tài.
Già La, Tu Đề, Bảo Hiền
đều là Tam Bất Diệt cảnh đỉnh, thực lực vô cùng hùng hậu, rất nhanh liền giúp tế luyện xong sợi xích kia. Ba vịĐại Minh Tôn Vương này cùng nhau
đến nghiên cứu Khốn Tiên Thằng, sau đó luyện đúc xích, cuối cùng thêm
cho sợi xích này công dụng trói người cự ly xa, cùng Khốn Tiên Thằng độc nhất vô nhị.
“Mang theo cái dây xích dài như thật thật lâu, nay đột nhiên không có, thật khó quen…” Hao Thiên Khuyển buồn bực không
vui, vô tình nói ra.
Diệp Húc tâm tình tốt nên quăng Khốn Tiên
Thằng cho nó, chỉ thấy sợi dây này rời tay cái liền biến thành một con
kim long vương Tam Bất Diệt cảnh, đầu đuôi cùng quấn vào cổ Hao Thiên
Khuyển, nhìn từ xa lại trông trên cổ chú chó đen này như buộc một sợi
thừng màu vàng.
“Cho ngươi sợi dây Khốn Tiên Thằng này, Khiếu Thiên, ngươi vừa lòng chưa?”
Hao Thiên Khuyển mừng rỡ, lắc lắc cái đầu, chỉ thấy hình thể chú chó
đen nhỏ bé này càng lúc càng lớn, tai nhọn lông đen, răng nanh sắc bén,
thân thể dài gần trăm dặm, thậm chí so với đám yêu tộc tu luyện đến
Thiên Địa Pháp Tướng bất diệt Hương Tượng Đại Thánh kia còn khổng lồ
hơn!
Khốn Tiên Thằng cùng nó biến lớn, hóa thành một con cự long dài đến hơn mười dặm, kim quang lóa mắt!
“Con phá cẩu này biến to như vậy làm cái gì không biết?”Bảo Hiền Minh Tôn ngẩng đầu nhìn mà choáng váng, lẩm bẩm nói.
Hao Thiên Khuyển động tâm niệm, kim long theo cổ nó bay lên, vù một
tiếng trói Bảo Hiền thật chặt. Nó giơ vuốt chụp cho Bảo Hiền Minh Tôn
ngã xuống đất, nhe răng cười gằn nói: “Đào thải một tên! Gọi ta Đại tôn
vương, gọi ta Đại tôn vương đi…”
Nó nói xong câu nào liền vỗ mạnh một cái, đánh cho Bảo Hiền Minh Tôn lún sâu vào đất.
“Ta không gọi đấy, có đánh chết ta cũng không gọi… Con chó chết tiệt
kia mi chờ lấy, lão tử giãy ra khỏi cái dây này sẽ bóp chết ngươi…”
Bảo Hiền Minh Tôn cố gắng một lúc lâu vẫn không thể giãy ra khỏi Khốn
Tiên Thằng, rốt cuộc không chịu được phải cầu xin tha thứ.
Hao Thiên Khuyển vô cùng đắc ý, nhìn hướng Già La Minh Tôn và Tu Đề Minh Tôn, ánh mắt bất thiện.
Hai người rùng mình, âm thầm lên tinh thần, tránh cho bị con phá cẩu này hạđộc thủ ngầm, lật thuyền trong mương.
“Bảo Hiền có thực lực hùng mạnh, có thể nói là kình địch, đáng tiếc lại thua trong tay một con chó đen, anh minh một đời này hóa thành nước
chảy, đời này cũng không ngóc đầu dậy nổi nữa! Chúng ta tuyệt đối phải
cẩn thận, ngàn vạn lần đừng dẫm vào vết xe đổ của hắn!”