Diệp Húc lật qua lật lại đánh giá ngọc điệp mấy lần, chỉ thấy trên ngọc
điệp dáng người Ma La Dư bồng bềnh, hiển nhiên cô gái hoàng tộc Ma La
này khi rèn ngọc điệp rất dụng tâm, rèn hình tượng của mình sao cho động lòng người nhất, càng giống như là đang làm một món đồ nghệ thuật làm
kỷ niệm chứ không phải một món đồ để truyền công.
“Ta đưa cho Ma La Dư Cửu Chuyển Nguyên Công của Bảo Nguyên Đại Thiền Sư, Ma La Dư đưa
ta Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, đây là có qua có lại mới toại
lòng nhau, có lẽ là Ứng sư huynh nghĩ nhiều rồi…”
Diệp Húc do dự một lát, vươn tay nhẹ nhàng vuốt cái ngọc điệp kia, ngọc điệp kia cảm
ứng được hơi thở của hắn, lập tức nổ tung, hóa thành hình ảnh của Ma La
Dư, điểm vào mi tâm hắn.
Loại truyền công chi bảo ngọc điệp này, chỉ có hơi thở riêng của nhân vật đã được chỉđịnh mới có thể mở ra, lấy được truyền thừa trong đó, dù những người khác có đập vỡ ngọc điệp đi
chăng nữa, cũng không thể lấy được tin tức bên trong ngọc điệp.
Loại phương thức truyền thụ này là đểđề phòng tâm pháp trong ngọc điệp rơi vào tay kẻ khác, tâm pháp bịđưa ra ngoài.
Nhưng cũng có yêu cầu, đó chính là người truyền công phải quen thuộc với hơi thở của đối phương.
Diệp Húc cũng không phải là ma tộc, không gian tử phủ trong mi tâm
không có cửu đại luân hải, không thể tu luyện tâm pháp ma tộc. Tâm pháp
của nhân tộc và ma tộc hoàn toàn là hai hệ thống khác nhau, trừ phi là
con lai người ma, có đặc thù của nhân tộc cùng luân hải.
Nhưng chuyện này hiển nhiên là không thể nào xảy ra.
Bởi vậy Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển với hắn chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là tham khảo.
Ngoài Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển
cũng chẳng có chút tác dụng nào với Diệp Húc, cũng chỉđể tham khảo.
Tham khảo hai môn cấm pháp này với Bàn Vương Khai Thiên Kinh của Diệp
Húc mà nói thì tuyệt đối có lợi ích rất lớn, có thể giúp hắn hoàn thiện
Bàn Vương Khai Thiên Kinh.
Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển
mà Ma La Dư truyền lại cho hắn chỉ có bảy tầng đầu, có thể tu luyện ra
Thiên Địa Pháp Tướng, nhưng không thể tiến vào cảnh giới Tam Bất Diệt
cảnh. Như vậy tuy rằng Ma La Dư là con gái của Ma hoàng, nhưng Ma hoàng
cũng không truyền thụ hết môn cấm pháp này cho cô ta.
Diệp Húc so sánh hai môn cấm pháp này một hồi, không khỏi phát hiện ra một hiện tượng thú vị.
“Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển bao hàm nhiều tin tức, môn cấm
pháp này chính là do Ma hoàng tham khảo cấm pháp trấn điện cùa thập đại
ma điện Hằng Cổ Ma Vực, sáng tạo ra, bao quát rất nhiều cấm pháp. Trong
đó có Thập Giới U Minh Pháp Điển, Đại Tự La Thiên Thượng Thần Chân Kinh, Lục Đạo Luân Hồi Bảo Quyển của Chuyển Luân Vương Thần Điện, thậm chí
còn có Di La Thiên Bảo Nguyên Thai Quyết và pháp môn của Nguyên Thủy Vạn Hóa Quy Nguyên Kinh, Ma La Thôn Thiên Ma Kinh, cũng có thể cắn nuốt tu
vi nguyên thần của người khác! Môn cấm pháp này dung nạp tinh hoa của
mười loại cấm pháp của thập đại ma điện, Ma hoàng không hổ là nhân vật
xếp hạng nhất trong Hư Không bảng, tư chất còn cao hơn Ứng sư huynh một
bậc, không phải là không có đạo lý!”
“Những cấm pháp đó cùng với nhiều cấm pháp Hoàng Tuyền Ma Tông ta đều có hiệu quả như nhau.”
Diệp Húc phát hiện, bất kể là Lục Đạo Luân Hồi Bảo Quyển của Chuyển
Luân Vương Thần Điện hay là Chư Thiên Luân Hồi Cấm Điển của Hoàng Tuyền
Ma Tông, hoặc là Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển, hoặc là Cửu U Lục Đạo Bảo
Điển, phần lớn đều liên quan đến Lục Đạo Luân Hồi.
Loại hiện tượng này thật kỳ lạ.
“Hằng Cổ Ma Vực có cùng một loại cấm pháp còn có thể hiểu được, dù sao
nơi đó là mười tám tầng Địa ngục thời viễn cổ, Lục Đạo Luân Hồi sụp đổ ở nơi đó, Ma tộc đúng là di tộc của chủng tộc Địa ngục. Mà tổ sư khai
phái Hoàng Tuyền Ma Tông ta xuất thân từĐịa ngục viễn cổ, e là có muôn
vàn liên hệ với ma tộc. Có khi tổ sư lại chính là một ma tộc…”
Ý tưởng này của Diệp Húc hơi đại nghịch bất đạo, nhưng sự thật là như
vậy, cấm pháp của Hoàng Tuyền Ma Tông quả thật rất gần với tâm pháp của
ma tộc, không thể không khiến hắn hoài nghi.
Nhưng tổ sư khai phái đã sớm mất, bởi vậy nghi vấn này của hắn chẳng ai có thể trả lời được.
Bởi vì Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển bao gồm quá nhiều cấm pháp,
đủ các loại hỗn tạp nên khiến cho môn cấm pháp này cũng không hoàn mỹ.
Muốn hoàn toàn hoàn thiện Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển cần tiêu
phí lượng thời gian và trí óc mà người thường không thể tưởng tượng
được, lại càng cần thêm trí tuệ không gì sánh nổi, chỉ có Vu hoàng mới
có thể làm được việc này.
Nhưng, Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại
Điện lại có nhiều gợi ý và hoàn thiện với Bàn Vương Khai Thiên Kinh của
Diệp Húc. Dung nhập môn cấm pháp chứa nhiều pháp môn này vào trong Bàn
Vương Khai Thiên Kinh rồi sẽ khiến hắn tu luyện nhanh hơn, khiến cho cấm pháp mình sáng tạo ra càng ít lỗ hổng thì càng thêm hoàn mỹ.
Mà Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển do Ứng Tông Đạo truyền lại, luận lượng tin tức và trình độ tinh thâm thì kém xa Ma Hoàng Đại Điển.
Nhưng môn cấm pháp này có một ưu thế mà Ma Hoàng Đại Điển cũng không
có, đó chính là diễn hóa ra cảnh tượng khủng bố khi Lục Đạo Luân Hồi tan biến.
Thứđể cho người ta chấn động nhất lại không phải cảnh
tượng Lục Đạo Luân Hồi tan biến, mà là cái bảo vật Lục Đạo Luân Hồi to
đồ sộ này!
Bất kể là Luân Hồi Thiên Bàn của Hoàng Tuyền Ma Tông
hay Chuyển Luân Vương Thần Điện của Hằng Cổ Ma Vực, hai món đại cấm bảo
này đều có uy lực có thể nói là mạnh nhất đương thời, nhưng khi so với
tòa Lục Đạo Luân Hồi ghi lại trong Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển kia, thì
hai món cấm bảo này nếu đặt trước mặt Lục Đạo Luân Hồi, quả thật chính
mà một chấm nhỏ tí xíu không hềđáng kể!
Ở trong bản ghi lại của
Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển, tòa Lục Đạo Luân Hồi này vô cùng to lớn, bao
phủ toàn bộ Địa ngục, toàn bộ mười dám tầng Địa ngục. Tính phức tạp của
nó vượt xa Luân Hồi Thiên Bàn, phức tạp hơn Luân Hồi Thiên Bàn hàng tỉ
lần!
Uy lực của nó lại càng dũng mãnh đến vô biên vô hạn, thống
ngự chư thiên chư địa, đem tất cả các chủng tộc trên thế gian đưa vào
trong luân hồi, thậm chí cả tiên nhân viễn cổ cũng không thoát khỏi sự
thống trị của Lục Đạo Luân Hồi, sau khi chết cũng phải đi vào trong luân hồi.
Cho dù là Thiên Đình thời viễn cổ, tiên nhân hay Thiên đế khi chuyển thế cũng phải trải qua Lục Đạo Luân Hồi!
So sánh qua thì uy năng của Chuyển Luân Vương Thần Điện thì lại nhỏ đến vô cùng đáng thương.
Thời điểm khi tòa Lục Đạo Luân Hồi này tan biến, từng tầng Địa Ngục sụp xuống, vô số vị thần tiên nhân táng sinh, toàn bộ đất trời lâm vào
trong sự hủy diệt vô cùng khủng bố!
Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển là ở góc độ của bên thứ ba, ghi lại lần đại phá diệt này, hẳn là ngay lúc
đó tổ sư khai phái Hoàng Tuyền Ma Tông đã tận mắt nhìn thấy!
Sau này tổ sư khai phái sửa sang lại cảnh tượng đó, diễn hóa ra đủ loại vu
pháp, tâm pháp, sáng tạo ra một hệ thống cấm pháp độc lập, cho nên mới
có môn cấm pháp Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển này.
Với Diệp Húc mà
nói, bất kể là Thập Điện Diêm La Ma Hoàng Đại Điển hay Lục Đạo Phá Diệt
Cấm Điển, hắn sẽ không tu luyện, mà lấy ra tinh nghĩa của hai môn cấm
pháp này, dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, tạo ra loại
pháp môn độc đáo của riêng mình.
Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển, hắn
lấy ra chính là Lục Đạo Luân Hồi trước khi tan biến đi. Mà Thập Điện
Diêm La Ma Hoàng Đại Điển, hắn lấy ra Thập Giới U Minh, Thập Điện Diêm
La cùng với những gì ghi lại về Lục Đạo Luân Hồi trong Lục Đạo Luân Hồi
Bảo Quyển.
Xác định phương hướng lớn rồi, đầu óc Diệp Húc nhanh
chóng vận hành, không ngừng suy tính, đem các loại lớp nghĩa kinh văn
dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, cố gắng tránh các loại lỗ hổng hoặc sơ hở, khiến cho tâm pháp gần đến hoàn mỹ.
Hắn ngồi
xuống ở trong Tông chủ đại điện Hoàng Tuyền Ma Tông hơn mười ngày, vẫn
ngồi liên tục không hề dậy, không biết bao lâu mới đưa được các lớp
nghĩa dung nhập vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh.
“Bây giờ
mới chỉ là lần đầu dung hợp, về phần Bàn Vương Khai Thiên Kinh sau khi
dung hợp rồi có khiếm khuyết hay không, thì phải chờ khổ tu thật lâu
sau, tu vi tăng lên thật nhiều mới có thể nhìn ra được.”
Diệp
Húc đứng dậy, Bàn Vương Khai Thiên Kinh vận chuyển, chỉ thấy thế giới
sau lưng hắn lập tức biến hóa, từng tầng U Minh Địa Ngục xuất hiện, có
tổng cộng mười tầng. Đó là một thế giới nơi ánh mặt trời không chiếu đến được, sâu dưới lòng đất, hình thành một thời không độc lập, hình thành ở phía dưới Huyền Hoàng khí.
Bên trong mỗi một tầng U Minh Địa
Ngục đều có hàng tỉ thiên ma, cổ ma, ma thần sinh sôi nảy nở, lại có
mười tòa thần điện lơ lửng phía trên Thập Phương U Minh, trấn áp thiên
ma, cổ ma và ma thần.
Mà ở trung tâm U Minh Địa Ngục lại có một
tòa Lục Đạo Luân Hồi thật lớn, nghiêng thân dửng ở trong tầng tầng thế
giới U Minh, xuyên thủng Thập Phương U Minh, không ngừng chuyển động.
Tầng thấp nhất của tòa Lục Đạo Luân Hồi này tọa lạc ở trên Minh Hải cực rộng lớn, đáy luân bàn dựng bên trong biển rộng, không ngừng chuyển
động, mang theo những dòng nước biển.
Từ trong các Đại U Minh Ma Thổ, từng dòng sông Hoàng Tuyền lớn, từng cây cầu Nại Hà, từng đường
sinh đường tửđều thông với tòa luân hồi cực lớn này.
Đây là Lục
Đạo Luân Hồi mà Diệp Húc dựa theo Lục Đạo Phá Diệt Cấm Điển và Lục Đạo
Luân Hồi Bảo Quyển ghi lại mà diễn hóa ra, tuy nhiên vẫn chưa toàn hiện, mới chỉ là hình thức ban đầu mà thôi.
Thế giới của hắn xuất
hiện Thập Phương U Minh và Lục Đạo Luân Hồi, lại càng thêm vững chắc.
Một loại cảm giác bao quát vạn vật, chúng sinh trong thiên địa sinh ra,
thậm chí thay đổi hình thể người khác, biếm người thành súc sinh đều ở
trong một ý nghĩ của hắn!
Thế giới của hắn còn chưa hoàn mỹ.
Diệp Húc thoáng cảm thấy trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh vẫn còn một chỗ thiếu hụt vô cùng lớn vô cùng quan trọng, tuy rằng hiện giờ chỗ thiếu
hụt đó chưa hiển lộ ra, nhưng khi tu vi hắn càng ngày càng tinh thâm,
chỗ thiếu hụt đó tất sẽ có một ngày lộ ra!
“Bây giờ ta còn chưa
thể biết chỗ thiếu hụt đó đến tột cùng là cái gì, đợi cho ta tu luyện
đến cảnh giới càng cao hơn tất sẽ có thể phát hiện ra nó, sau đó bổ sung cho hoàn mỹ.”
Trong tâm Diệp Húc đột nhiên tràn đầy ham muốn
xấu xa, rất muốn tìm một người để thử nghiệm uy lực của Bàn Vương Khai
Thiên Kinh, thử xem có thể biếm đối phương thành súc sinh hay không.
Hắn vội vàng từ bỏ suy nghĩ này, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong
Tông chủ đại điện, tám đại cấm pháp khác vẫn ở nguyên chỗ cũ, Ứng Tông
Đạo vẫn chưa tán những cấm pháp đó đi, vẫn hiện ra trước mắt Diệp Húc,
dường như đang dụ dỗ hắn đi học những môn cấm pháp đó vậy.
“Nếu
ta học hết những cấm pháp đó, quả thật có thể bổ sung cho Bàn Vương Khai Thiên Kinh càng thêm đầy đủ. Nhưng học chúng rồi, Ứng sư huynh tất sẽ
bắt ta làm cái Tông chủ đời tiếp theo gì gì đó. Hắn đảm nhiệm tông chủ,
lao tâm lao lực, làm hại bản thân giờ còn chưa trở thành Vu hoàng, ta
sao có thể giẫm lên vết xe đổ đó được?”
Diệp Húc lập tức rời
khỏi Tông chủ đại điện, chân trước hắn vừa bước ra, tám đại cấm pháp
trong điện sau lưng hắn lập tức bùm một tiếng vỡ nát, biến mất hông còn
gì nữa.
“Không biết Già La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển đã thoát ra khỏi Vô Vọng Thiên Bích chưa?”
Diệp Húc tâm khẽ động, nhấc chân đi đến phía bắc Luân Hồi Thiên Bàn.
Hắn đã rời khỏi Vô Vọng Thiên Bích đã hơn chín năm, theo lý mà nói, Già
La Minh Tôn và Hao Thiên Khuyển sớm được thả ra, hắn ra đang tiêu diêu
tự tại khắp nơi rồi.
Nhưng khi Diệp Húc cách Vô Vọng Thiên Bích càng lúc càng gần thì lại nghe thanh âm gà bay chó sủa truyền đến.
“Chó Nhật, cả ba người các ngươi đều là chó Nhật!”
Con chó kia vô cùng kiêu ngạo la to: “Các ngươi tên nào dám đánh tiếp,
lão tử liền cắn cho hắn chết khiếp, cho tất cả các ngươi đều mắc bệnh
chó dại!”