Tòa đại đỉnh này vừa xuất hiện lập tức đè sụp hòn đảo này, không biết
bao nhiêu đá núi san hô văng tung tóe, bị nghiền nát thành phấn, lập tức ngay cả bột phấn cũng bị luồng sức mạnh vô hình ép cho vỡ đến không thể vỡ được nữa, trở về hỗn độn hư vô!
Trong lúc nhất thời, có
không biết bao nhiêu người chết thảm dưới uy năng của Cửu đỉnh trấn Thần Châu. Những người còn lại đều cảm giác được nguy hiểm, đều phóng lên,
bay ra ngoài đại đỉnh, muốn chạy ra khỏi nơi tuyệt sát này!
Còn
có không ít người tiếc các loại bảo vật Nam Thiên Môn, cột buồm, tự nghĩ thực lực dũng mãnh, vẫn chém giết tranh đoạt như trước, không ngờđám vu bảo nhìn vốn vô hại kia đột nhiên phóng uy năng ra.
Nam Thiên
Môn hạ xuống, đập cho mấy người nát thành thịt vụn. Cột buồm bay lên,
đâm chết một gã đại vu Hợp Thể kỳ, thi thể treo trên buồm. Lại có Khải
Hoàng Ngọc Hoàng hóa thành một con Bá Hạ, đâm tới khắp nơi, nghiền chết
một đám cường giả!
Thứ càng khủng bố hơn chính là Trảm Tiên Đài. Cái vu bảo này đột nhiên phân tách ra, Khốn Thiên Thằng, Cùm Khóa Tiên
bắt lấy từng kẻ một, Trảm Tiên đao chém nguyên thần giết thân thể, Chiêu Hồn Phiên chiêu hồn tác phách, Tử Tù Bồ Đoàn khiến cho dù là đại vu Tam Tương cảnh cũng phải quỳ xuống.
Trong chớp mắt liền có hơn mười người chết dưới uy năng của vài món vu bảo này.
“Mọi người mau đi!”
Đám người kinh hãi gần chết, toàn bộ phi thân bay lên, phóng ra ngoài đại đỉnh.
Lại vào lúc này, chỉ thấy chín đại lục từ trên không đại đỉnh đè xuống, từng tòa đại lục chồng lên nhau, che khuất trời cao, ép hết những người này ở dưới đại lục, không thểđộng đậy.
“Chẳng lẽ Hạ gia muốn đắc tội Nguyên Thủy Thiên Tông ta?”
Một lão già Nguyên Thủy Yêu Tông hiện ra chân thân, chính là một con
voi thân trắng như tuyết, lưng mọc hai cánh, đầu đuôi sáu bảy mươi dặm,
bốn cái chân giống như những ngọn núi dốc đứng, cố sức lấy lưng nâng một tòa đại lục lên, cũng chính là Hương Tượng Đại Thánh từng chiến đấu với Diệp Húc.
Lão ta tuy bị Diệp Húc làm cho trọng thương, nhưng không chết, mà ỷ vào lực sinh mệnh hùng mạnh cố sống sót.
Lần này lão ta xuất hiện ở nơi đây, ngoài việc giải cứu Thiên Bằng Đại
Thánh, còn muốn cướp đoạt “di vật” của Diệp Húc. Không ngờ vừa mới vào
trong đảo đã bị chín tòa đại lục trấn áp.
Những người khác cũng đều gầm lên: “Chẳng lẽ Hạ gia muốn khai chiến với Bổ Thiên các ta?”
“Hạ gia Trung Châu quả nhiên kiêu ngạo, một hơi liền đắc tội với nhiều thánh địa chúng ta như vậy, chắc là muốn bị diệt môn!”
“Hay là các ngươi còn tưởng rằng bây giờ là thượng cổ, có thểđể Hạ gia
Trung Châu các ngươi tung hoành ngang dọc? Nhanh thu đại đỉnh đi, các
ông đây sẽ không so đo với ngươi, nếu không đánh đến Trung Châu, diệt cả nhà ngươi!”
…
“Khốn kiếp, đây không phải là do Hạ gia ta làm!”
Hạ Tường Đường giận dữ, lập tức tế cửu đỉnh phóng lên cao, cùng mọi
người hợp lực chống lại chín tòa đại lục trấn áp kia, chỉ thấy chín tòa
đại lục bị bọn họ nâng lên, bay đi miệng đỉnh.
Ơ, ở trong Bảo Hồn giới của ta mà các ngươi còn dám phản kháng? Thật là buồn cười!”
Từ trên không truyền đến một tiếng ơ, chỉ thấy Di La Thiên Địa Tháp đột nhiên từ trong đỉnh bay lên, hóa thành tòa bảo tháp cao ngàn trượng, có mười một tầng, trấn áp ở trên đại lục.
Mọi người chỉ cảm thấy sức mạnh trên đầu vai lại nặng xuống, cố hết sức.
“Ngươi là Diệp Thiếu Bảo!” Hạ Tường Đường giật mình tỉnh ngộ, tức giận rít gào nói.
“Không sai, đúng là Diệp mỗ. Các vị, các ngươi rơi vào trong tay ta, có thể thoải mái giãy dụa, nhưng muốn trốn thoát khỏi tay ta sao, tuyệt
đối không thể!”
Một tòa ngọc lâu bay lên, ngọc lâu bảy tầng treo cao, những luồng Huyền Hoàng khí trấn áp trên đại lục, khiến cho mọi
người gần như không chống cựđược sức nặng kia.
Nhưng trong những người này, chẳng những có lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh nguyên thần
bất diệt đỉnh phong như Hạ Tường Đường, cũng có các tên trùm tu thành
Tam Tương cảnh như Hương Tượng Đại Thánh và hơn mười người khác, còn có
hàng trăm đại vu tu thành nguyên thần, khủng bố cỡ nào, không ngờ lại
tiếp tục nâng chín tòa đại lục lên.
“Hồ đồ ngu xuẩn, không biết sống chết!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, Khải Hoàng Ngọc Hoàng hóa thành một con Bá
Hạ ngồi lên trên đại lục, rất nặng, lập tức lại có Nam Thiên Môn và
những món vu bảo khác đều hạ lên trên đại lục, còn Nghệ Hoàng Kim Tiễn
cũng bị hắn tế lên, cắm ở chính giữa đại lục.
Nghệ Hoàng Kim
Tiễn trở thành một cây rơm cuối cùng đè sụp những người này, cuối cùng
áp chế hết đám người kia, thậm chí cả Hạ Tường Đường đều không thểđộng
đậy.
Diệp Húc giơ tay ra, chỉ thấy cái đại đỉnh này ầm ầm xoay
tròn, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một cái đỉnh chỉ nhỏ bằng
nắm tay, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn, cười lạnh nói: “Khi ta tẩu
hỏa nhập ma, các ngươi không giết được ta, hiện giờ thực lực của ta tăng mạnh, các ngươi lại càng đừng nghĩ tới. Ngược lại đám người khác ngươi
chỉ có thể giúp ta, khiến ta càng thêm mạnh hơn!”
Ở ngoài hải
đảo, HạĐông Dương nhìn thấy đại đỉnh của Diệp Húc xuất hiện, bỗng biết
không ổn, lập tức cuốn lấy Địa đỉnh cao chạy xa bay. Hắn ta không hềđịnh cứu Hạ Tường Đường và bảy vị Tam Tương cảnh Hạ gia, mà lấy lợi ích của
Hạ gia cùng lợi ích của mình làm gốc, bảo vệĐịa đỉnh và tính mạng của
mình trước rồi nói sau.
“Diệp Thiếu Bảo kẻ kia quả thực là con
rết trăm chân, chết rồi cũng không ngã. Rõ ràng đã tẩu hỏa nhập ma, có
triệu chứng bỏ mình rồi, sao lại có thể khỏe mạnh nhảy ra thế này?”
Hắn ta khiếp sợ vạn phần, thầm nhủ: “Lúc này ta còn chưa phải là đối
thủ của hắn, chi bằng để tạm đó, chờ khi tu thành Thiên Địa Pháp Tướng
rồi đến phân thắng bại cao thấp với hắn ta!”
Kỳ thật lấy thực
lực của hắn thêm cả uy năng của Địa đỉnh, nếu là công kích từ bên ngoài
cùng với đám người Hạ Tường Đường chống lại Diệp Húc từ bên trong thì sẽ không để cho Diệp Húc thoải mái như vậy, thậm chí có thể giải cứu được
đám người Hạ Tường Đường.
Đáng tiếc chính là, thời cơ này hắn ta không nắm chặt lấy.
Diệp Húc trấn áp tất cảđám người Hạ Tường Đường, nhìn xung quanh, ngoài HạĐông Dương, mấy người khác cũng thấy không ổn, cao chạy xa bay.
“Muốn luyện hóa đám người Hạ Tường Đường không phải là không thể, chỉ
là mất thời gian quá dài. Có lẽ về Thánh Tông trước, sau đó từ từ luyện
chết hết bọn chúng sau!”
Hắn nhẹ nhàng bay đi Hoàng Tuyền Ma
Tông, không qua lâu sau liền đi vào Thập Vạn Đại Sơn, đi thẳng không
ngừng, đi vào Quan Tinh Phong.
Trên đường đi, hắn gặp vài tên đệ tử Hoàng Tuyền Ma Tông, chỉ thấy những người này nhìn thấy hắn như gặp
phải ma quỷ, sợ tới mức đần độn đứng đó, thậm chí có một nữđệ tử trực
tiếp trợn mắt, bùm một tiếng chết ngất.
“Ta đã mạnh đến như thế này sao? Không cần phóng khí thế hơi thở ra cũng có thể chấn choáng thiếu nữ…”
Diệp Húc hơi tựđắc, hạ xuống Quan Tinh Phong, đã thấy đỉnh núi Quan
Tinh Phong cắm đầy cờ trắng, vòng hoa, nến, câu đối phúng viếng, tranh
phúng viếng, còn có chậu thân từng đốt giấy tiền, một bầu không khí trầm lặng, dường như đã biến thành linh đường.
“Hồn quy lai hề! Ai chết vậy?”
Diệp Húc lững thững đi đến, đi qua trước những lá cờ trắng, liếc dòng
chữ “Hồn quy lai hề” trên mặt, sau đó cẩn thận đọc câu phúng viếng trên
đó, chỉ thấy trên đó viết những thứ như “Ân sư Diệp húy Húc thiên cổ, đệ tử Cung Ngọc Nương kính viếng” “Hiền đệ Diệp húy Húc bất hủ, huynh Giao đạo nhân đến viếng”…
Huynh muội Hiên Viên Quang, Hiên Viên Như
Nguyệt, Tống Cao Đức còn có đám người Phượng Yên Nhu, Khổng Tước, Bách
Hoa cung chủ, Vạn Pháp Yêu Vương cũng gửi câu đối phúng điếu đến đây.
Thậm chí, hắn còn nhìn đến câu phúng viếng của Ứng Tông Đạo, lời nói bi thiết, rất có ý tự trách. Lúc trước ông sư phụ tiện nghi Vệ Trăn của
Diệp Húc mất không có ai đến tếđiện, chỉ có Ứng Tông Đạo tới một lần,
nhưng không có để lại câu phúng viếng gì cả. Không ngờ hắn lại để lại
một cái trong linh đường của Diệp Húc, tự trách mình quá mức kiêu ngạo,
có thể thấy địa vị của Diệp Húc trong lòng hắn.
Ở cạnh tám tòa
Vu Hồn giới còn có một tòa ngọc lâu dùng ngọc thạch điêu khắc thành, có
vẻ rất là quái dị, chỉ thấy trước tòa ngọc lâu này dựng một khối bia đá, cũng là: “Húy tiên khảo Diệp công Thiếu Bảo chi mộ, đệ tử Hoàng Xán,
Cung Ngọc Nương lập năm x tháng x.”
Diệp Húc không nhịn được bật cười, phất tay áo một cái, tòa ngọc lâu này lập tức nổ tung, chỉ thấy
bên trong bay ra một bộ quần áo màu lam, cũng là một ngôi mộ chôn quần
áo và di vật.
“Không thể ngờđược nơi đây lại là linh đường của ta. Chẳng lẽ người đời đều cho là ta đã chết sao?”
Lúc này bỗng nghe một giọng nói phẫn nộ quát lên: “Kẻ nào dám to gan
dương oai trên Quan Tinh Phong ta, phá hỏng linh vị ân sư ta?”
Diệp Húc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Xán khoác áo đay để tang,
nổi giận đùng đùng bay lên đỉnh núi, lập tức mỉm cười nói: “Vi sư từ
trên Hoàng Tuyền lộ vội vàng trở về, nhìn thấy các ngươi đặt linh đường
cho ta, rất là không vui, chẳng lẽ ta không thể tự mình phá nát linh vị
của mình sao?”
“Sư tôn…” Hoàng Xán ngơ ngác đứng tại chỗ, đôi
mắt hổ rung rung, sau một lúc lâu không nói được lời nào, bùm bùm quỳ
lạy dưới đất, kích động khó có thể bình tĩnh nổi.
“Đứng lên đi, đừng quỳ với ta, ta đã nói với ngươi từ trước rồi, Quan Tinh Phong này không có quy củ quy định gì cả.”
Diệp Húc cười nói: “Ngươi đi mời mọi người trong Quan Tinh Phong đến đây, ta có một cuộc tạo hóa muốn cho các người.”
Hoàng Xán ngơ ngốc, sau một lúc lâu cũng không hề phản ứng lại. Diệp
Húc thở dài một tiếng, biết một tên “người chết” như mình đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, quả thật có chút kinh thế hãi tục, lúc này tâm niệm khẽ động, những bàn tay to sau đầu giơ ra, thò vào trong động phủ
trong dãy núi, nắm hết lấy đám người Cung Ngọc Nương, Giao đạo nhân, Chu Thế Văn, Phương Thần, Viên Thiên Công, Lý Huyền Quy, Hồ Tiên Nhi ra.
Những người nhìn này nhìn thấy hắn, có mừng rỡ, có bị dọa cho gần chết, có ngây người một lúc lâu, có vui quá mà khóc, khiến Diệp Húc không
khỏi nhức hết đầu, cả giận nói: “Khốn kiếp, ta còn chưa có chết, kẻ nào
nói ta chết?”
Hoàng Xán lúc này mới tỉnh lại, cuống quít tiến
lên, khẽ nói: “Sư tôn, chớ có lên tiếng! Vốn Tinh đế các Thánh chủ các
đại thánh địa bao vây Thập Vạn Đại Sơn ta, cấm Thánh Tông ta cứu giúp ân sư, chúng tôi đều không biết duyên cớ làm sao. Chờ sau đó đám Thánh chủ này tan đi, lúc đó Tông chủ mới tự mình giáng đến Quan Tinh Phong, rơi
lệ nói cho chúng tôi biết, nói là ân sư đã chết, bảo chúng tôi chuẩn bị
tang sự. Ngày đưa ma, Tông chủ còn tự mình đến tếđiện một phen, tự trách một lúc lâu, nói Ứng mỗ thật quá kiêu ngạo, không phải Vu hoàng lại đi
làm chuyện của Vu hoàng, liên lụy đến ân sư…”
Diệp Húc lắc đầu
cười khổ, Ứng Tông Đạo nói hắn đã chết, đám người Hoàng Xán đương nhiên
cũng tin là thật, bởi vậy mới có thểđặt linh đường tếđiện trên Quan Tinh Phong.
“Ứng sư huynh nói ta chết rồi, ta lại chưa chết, đợi chút nữa đi vơ vét tài sản hắn một phen, phải đòi ít chỗ tốt.”
Diệp Húc nghĩđến đây, nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy tu vi đám người Hoàng Xán có tốt có kém, tu vi cao nhất như đám người Viên Thiên Công, tu vi
thấp như Chu Thế Văn và Phương Thần, mà Hoàng Xán và Cung Ngọc Nương thì nửa vời, chỉ mới tu luyện đến Tam Đan cảnh đỉnh phong, mỉm cười nói:
“Lần này ta ra ngoài, tuy rằng trải qua sinh tử, thu hoạch khá phong
phú, có một hồi đại tọa hóa muốn tặng cho các người.”
Hắn khẽ
động tâm niệm, Liên Hoa Bảo Sơn dâng lên, đáp lên đỉnh núi, bên trên
nâng ngọc lâu, từng dòng từng luồng Huyền Hoàng khí như những chuỗi ngọc treo đó, bảo tướng trang nghiêm. Trong ngọc lâu, Hùng Bi, Can Sài Giao
và hai đồng tử Kim giác Ngân giác cũng không tự chủ được bay ra, các mọi người rơi lên trên Liên Hoa Bảo Sơn.
Diệp Húc chậm rãi mở bàn
tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một cái đỉnh nhỏ, vô số tinh khí bay ra
từ trong đỉnh, giống như những con nộ long chui vào trong mọi người cùng lũ yêu.
Dọc theo đường đi, liên tục có các cao thủ các đại
thánh địa bị hắn luyện chết, nguyên thần đều trở thành vật vô chủ. Bàn
Vương Khai Thiên Kinh của Diệp Húc giỏi nhất về luyện hóa nguyên thần
của người khác, đem những nguyên thần đó luyện hóa thành tu vi tinh
thuần, trực tiếp đánh vào trong thân thểđám người Hoàng Xán, Giao đạo
nhân, Viên Thiên Công, cưỡng ép tăng tu vi bọn họ lên.