Trang Đạo Cổ và tên hoàng tộc Ma La kia đều là cao thủ trong cao thủ.
Diệp Húc lấy U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn nhốt Trang Đạo Cổ một lần, đó
là do hắn ta không đề phòng, bị Diệp Húc chiếm tiên cơ, lúc này hắn đã
có phòng bị, Diệp Húc muốn lấy U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn phong ấn hắn lần nữa thì sẽ khó khăn muôn vàn.
Hắn đến đi như gió như chớp,
làm cho người ta khó có thểđoán biết được vị trí tiếp theo, kim bổng
trong tay lực ép thiên địa, tạo cho Diệp Húc một uy hiếp rất lớn, nếu bị hắn ta đánh trúng, Diệp Húc sẽ lại càng bị thương nặng, càng khó có thể trốn thoát.
Mà một tên hoàng tộc Ma La đột nhiên tới kia thực
lực còn trên cả Trang Đạo Cổ, hắn cũng không dùng chân thân đến đây,
cũng không dùng vu bảo, chỉ dựa vào Pháp tướng chân thân liền đánh phá
được phòng ngự của ngọc lâu.
Hoàng tộc Ma La thân là một trong
tứđại hoàng tộc Ma tộc, thân thể cực kỳ hùng mạnh. Diệp Húc tuy cùng Ma
La Dư ở chung lâu như vậy, nhưng hai người vẫn chưa hề chân chính ra
tay, bởi vậy hắn cũng chưa từng chứng kiến năng thực thực chiến khủng bố loại này của hoàng tộc Ma La.
Mà người này lại phát huy loại
năng lực chiến đấu khủng bố của hoàng tộc Ma La đó vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn mọc ngàn cái chân, tuy tốc độ không nhanh như Trang Đạo Cổ, nhưng
không phải là nhỏ, ngàn bước tiến đến, giống như ảo ảnh, tia chớp đến
rồi đi.
Hắn có ngàn cánh tay, tốc độ công kích cực nhanh, khiến người không thể tưởng tượng được.
Mà để cho người ta khó có thểđề phòng chính là ma nhãn trong lòng bàn
tay. Những ma nhãn đó mọc trong lòng bàn tay hắn, mắt bắn ma quang, thấy rõ hư không.
Lúc trước khi ở biển Oan Hồn, dù là Bảo Nguyên Đại Thiền sư cũng không thể nhìn thấu tất cả trong sương mù, chỉ có ma nhãn của Ma La Dư là có thể phản ánh tất cả cao thủ ẩn nấp trong sương mù
bên trong mắt, biết được đối phương hư thật.
Ma nhãn của kẻ này có hiệu quả giống Ma La Dư, hơn nữa ma quang lại cực kỳ dũng mãnh, có thể làm thương thân thể Diệp Húc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Húc giao thủ chân chính với hoàng tộc Ma La, trong tâm cực kỳ chấn động. Bên trong tứđại hoàng tộc, hắn gặp thân thể của
tam đại hoàng tộc Ma La, Già La, Đế Thích, chỉ có hoàng tộc Hầu La là
chưa gặp qua chân thân.
Thân thể của hoàng tộc ba tộc Đế Thích,
Già La và Ma La có sức chiến đấu cực kỳ hùng mạnh, không phân biệt được
cao thấp, nhưng cách thức chiến đấu của hoàng tộc Ma La hiển nhiên càng
quỷ dị khó lường hơn hoàng tộc Đế Thích và hoàng tộc Già La, càng làm
cho người ta khó lòng phòng bị.
“Kẻ này rốt cuộc có lai lịch gì? Từ lúc nào mà thế giới Vu Hoang ta cũng sẽ xuất hiện một vị hoàng tộc
Ma tộc? Nếu ta còn ở trạng thái toàn thịnh thì hai kẻ này ta không sợ,
nhưng lúc này ta có thể lại tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào, mười mặt
trời cũng có thể cùng ra bất cứ lúc nào, phải sớm thoát thân, trở lại
Hoàng Tuyền Ma Tông!”
Diệp Húc bốn đầu tám tay, trên trời dưới
đất, bốn phương tám hướng đều trong tầm mắt của hắn, bên sườn hắn mọc
tám cánh tay đều tự cầm lấy một cái vu bảo, cẩn thận bảo vệ quanh thân,
cùng lúc đó, đôi cánh sau lưng Diệp Húc mở ra, nhanh chóng lui ra sau.
Pháp tướng chân thân của tên hoàng tộc Ma La kia bước ngàn chân ra,
đuổi theo không tha, quay xung quanh đánh tới Diệp Húc, thân hình lơ
lửng bất định, thường thường chân vừa động một cái liền gào thét đánh
tới.
Mà tốc độ Trang Đạo Cổ nhanh hơn, một bước liền đuổi kịp
Diệp Húc, đại bổng nhằm đầu mà đập, khiến hắn mãi không thể thoát khỏi
hai người này.
Tuy Hoàng Tuyền Ma Tông chỉ cách Diệp Húc có mấy vạn dặm, nhưng dường như là một khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua.
Nhưng tốc độ của bọn họ quá nhanh, vừa chiến vừa đi, dù là đám lão quái vật Hạ Tường Đường, Tần vương gia cũng không thểđuổi kịp.
“Mọi
người lập tức tản ra, chặn ở biên cương Đại Đường, vây chết Diệp Thiếu
Bảo ở chỗ đó, khiến hắn không thể trở lại Hoàng Tuyền Ma Tông!” Không
biết là ai hô to lên.
Mọi người nghe vậy, lập tức vù vù tản ra, phóng ngược hướng Thập Vạn Đại Sơn, định chặn hết tất cảđường đi của Diệp Húc!
Tâm Diệp Húc trầm xuống, những tên cường giảđó canh giữ ở ngoài Thập
Vạn Đại Sơn, nghĩa là hắn không thể nào trở lại Hoàng Tuyền Ma Tông, mời Ứng Tông Đạo ra tay, trấn áp tâm ma!
“Đây là các người ép ta
đấy…” Diệp Húc lẩm bẩm, hồng quang trong mắt hắn càng ngày càng thịnh,
bất cứ lúc nào cũng có thể tẩu hỏa nhập ma.
“Xem ra toàn bộ đế quốc Đại Đường sắp biến thành một biển lửa, đất đai sụp xuống…”
Diệp Húc thở dài, chuẩn bị tế thân thể Liệt Hỏa Minh Tôn lên. Hắn vốn
không định dùng cái thân ngoại hóa thân này, để bớt tạo ra sát nghiệt.
Liệt Hỏa Minh Tôn chính là thân thể Nhân hoàng, Đại Minh Tôn Vương của
Diêm Ma Thần Điện, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nếu Diệp Húc thao túng cái
thân ngoại hóa thân này tẩu hỏa nhập ma, chỉ sợ uy thế phải hơn Diệp Húc bây giờ gấp trăm ngàn lần, tổn hại tạo ra cũng hơn bây giờ gấp trăm
ngàn lần!
Hoàn toàn có thể nói là, ngoại trừ người đứng đầu thánh địa, không có ai là đối thủ của hắn!
Có thể tưởng tượng, đến lúc đó, toàn bộ đế quốc Đại Đường tất sẽ biến
thành một biển lửa, vô số ngọn núi lớn sụp đổ, mặt đất bịđánh cho hóa
thành hư vô, hư không nơi nơi đều đầy vết rách, tất cả dân chúng Đại
Đường sẽ chết thảm, thậm chí vô số vu sĩ, đại vu đều mất mạng dưới tay
Diệp Húc!
Diệp Húc sở dĩ không chịu dùng cái thân ngoại hóa thân này chính là bởi vì nếu tẩu hỏa nhập ma rồi, thiệt hại tạo ra quá lớn,
làm thương đến quá nhiều người vô tội, đi ngược lại nguyên tắc của chính mình.
Mà hiện giờ hắn bị người chặn hết tất cảđường sống, rốt
cuộc không nhịn được định tế Liệt Hỏa Minh Tôn lên, đại chiến một trận,
hủy diệt một hồi, đem trời đất này giết cho sạch sẽ!
Ông!
Đột nhiên, khí thế hắn động động, một luồng dương khí cực đặc phá thể mà
ra, lại có thêm một mặt trời nữa từ từ hiện lên phía sau lưng hắn. Bên
trong mặt trời, một con Tam Túc Kim Ô chậm rãi mở mắt ra, đôi lông mi
hẹp dài mở ra, từng dòng Thái Dương Thần Quang bắn ra bốn phía.
Tâm Diệp Húc lại trầm xuống, chỉ thấy con Tam Túc Kim Ô này từ từ dang
rộng đôi cánh, tư thế tao nhã, giống như tinh linh trong lửa. Nó hót lên một tiếng trong trẻo, đột nhiên vỗ đôi cánh, bay ra khỏi vầng mặt trời
chói chang này, bay lượn xung quanh Diệp Húc.
Ở xung quanh hắn,
mười con Tam Túc Kim Ô kéo những mặt trời bay lượn, nhiệt độ cực cao đó
không chỉ khiến thế giới của Diệp Húc bị thiêu đốt sụp đổ, thậm chí thế
giới Vu Hoang quanh thân hắn, hư không cũng bịđốt tan, đại hỏa lan ra
mấy ngàn dặm, những nơi xa hơn, sông lớn khô cạn, hồ nước thấy đáy, cỏ
cây chết héo, dã thú khát mà chết!
Trang Đạo Cổ và tên hoàng tộc Ma La kia thấy thế vội vàng né tránh, không dám tiếp tục vây công Diệp Húc.
Mặc dù là bọn họ, nếu như chạm vào nhiệt độ cực cao như thế chỉ sợ cũng sẽ bị thương.
Phừng!
Nguyên thần của Diệp Húc, gốc ngọc thụ kia rốt cuộc không thể chống lại nhiệt độ nóng rực như thế, lá cây bắt đầu bốc cháy.
“Trời muốn vong ta sao?”
Diệp Húc cười khổ, từ trong mắt mũi miệng những ngọn lửa phun ra, thậm
chí da hắn tóc hắn cũng trào ra những ngọn lửa vô cùng nhỏ. Đây là Thái
Dương Chân Hỏa nồng đặc nhất, bắt đầu thiêu đốt thân thể hắn, huyết dịch hắn.
Thậm chí Tử Phủ trong mi tâm hắn, Đan Điền trong bụng cùng các đại huyệt khiếu khác cũng có vô cùng vô tận Thái Dương Chân Hỏa bắt đầu thiêu đốt, đốt cháy thân thể hắn.
“Mười mặt trời cùng ra,
hủy thiên diệt địa! Diệp Thiếu Bảo, cuối cùng cũng sắp chết rồi…” Trang
Đạo Cổ thở phào nhẹ nhõm. Lần này hắn giao chiến với Diệp Húc, biết rõ
Diệp Húc hùng mạnh ra sao, bản thân hắn hơn phân nửa không phải là đối
thủ của Diệp Húc.
Nhìn đến đối thủ hùng mạnh như thế rốt cuộc
chết ở trước mặt mình, trong lòng hắn có tiếc hận, lại cảm thấy nhẹ
nhàng mà thở phào một cái.
“Diệp Thiếu Bảo, đây mới chỉ là Pháp tướng chân thân của ta, nếu ta tự mình đến đây, cũng có thể giết chết ngươi!”
Pháp tướng chân thân của tên hoàng tộc Ma La kia phát ra tiếng cười
quái dị, dần dần biến mất trong hư không, cười ha ha nói: “Nhưng ngươi
thật sự rất mạnh, nếu ta tru sát ngươi tất cũng sẽ bị trọng thương, như
vậy là tốt nhất, đánh cho ngươi tẩu hỏa nhập ma, tự mình xử mình, chẳng
phải tuyệt vời sao?”
Trang Đạo Cổ nhìn về phía hắn ta, mặt hiện
vẻ suy tư, chắp tay nói: “Đa tạ các hạ vừa rồi ra tay tương trợ, xin hỏi các hạ rốt cuộc là ai?”
Tên hoàng tộc Ma La kia cười ha ha, biến mất không thấy.
“Tên kia thần bí như thế, rốt cuộc là ai đây?” Trang Đạo Cổ nhíu mày.
“Ta rốt cuộc sắp chết rồi sao?”
Diệp Húc cảm thấy nguyên thần của hắn đang không ngừng tan rã, thần
thức hồn phách trong Tử Phủ cũng bắt đầu phân giải. Hắn cúi đầu nhìn đôi tay của mình, chỉ thấy thân thể cũng đã bắt đầu tan ra, thân thể hắn có thể so với cảnh giới thân thể bất diệt của Tam Bất Diệt cảnh, sớm tu
thành kim thân.
Lúc này thân thể tan ra, chỉ thấy thân thể hắn
chảy ra những dòng nước tương màu vàng, cũng không bị ngọn lửa đốt thành tro tàn, mà giống như một pho tượng vàng ròng được rèn ra, bị liệt hỏa
đốt chảy thành nước vàng chảy xuống.
“Nếu ta chết, có lẽ nên bớt tạo sát nghiệt, tất cả lê dân bách tính Đại Đường, dù sao cũng không thù không oán với ta.”
Diệp Húc thở dài, cất bước đi tới phía đông.
“Một thế hệ kiêu hùng, đến bước đường cùng…”
Trang Đạo Cổ nhìn Diệp Húc đi đến phía đông, do dự một chút, không đi
theo, thầm nghĩ: “Hắn ta muốn tìm một nơi chôn thân, lặng lẽ chết đi…
Lúc này hắn ta là một con thú cùng đường, không nên bức ép, nếu không
liền gặp nguy hiểm! Chỉ có đợi khi hắn ta hoàn toàn đốt cháy hết thân
thể rồi, mới có thể lấy được đủ loại bảo vật trên người hắn, bằng tốc độ của ta thì thoải mái làm được điểm này!”
Lúc này ngoại trừ rất
nhiều cường giả chạy tới Hoàng Tuyền Ma Tông, chặn đường vào Hoàng Tuyền Ma Tông của Diệp Húc, vẫn có không ít người ở lại, chờ thời cơ mà hành
động.
“Diệp Thiếu Bảo, nhận lấy cái chết!” Một gã quân hầu Đại Đường quát lên một tiếng to, Pháp tướng bay lên đánh tới Diệp Húc.
Xoẹt!
Đôi mắt ở cái đầu sau lưng Diệp Húc mở ra, hai dòng Thái Dương Thần Quang
to lớn cả dặm bắn ra, xuyên thủng Pháp tướng của hắn, lập tức vị quân
hầu Đại Đường này kêu thảm một tiếng, Pháp tướng hừng hực bốc cháy,
trong chớp mắt thân thể hóa thành tro tàn.
“Mọi người cùng xông lên, giết Diệp lão ma cướp lấy bảo vật trên người hắn!” Có người hét to nói.
Càng thêm nhiều người đánh tới, tế lên các loại vu bảo, thi triển đủ
loại vu pháp, tế lên các loại nguyên thần, Pháp tướng, uy năng mênh
mông, như che trời phủ đất ép tới Diệp Húc.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Những người này còn chưa tới gần, tất cả nguyên thần, vu pháp, vu bảo, Pháp tướng liền bốc cháy, hóa thành tro tàn!
Từng dòng Thái Dương Thần Quang từđôi mắt cái đầu phía sau Diệp Húc bắn ra, đốt cháy hết tất cả những người này, mất mạng tại chỗ!
Diệp Húc tiếp tục đi đến phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng
hắn đi đến gần biển, bóng dáng biến mất trong biển rộng mịt mù.
Nơi hắn đi qua chỉđể lại những giọt nước vàng mà kim thân tan chảy, nhỏ xuống từng giọt.
“Không xong!”
Bên trong hoàng cung Đại Đường, lão già đang chơi cờ cùng Đường hoàng
Lý Long Xương kia đột nhiên sắc mặt kịch biến, đang định đứng lên, bỗng
nhiên nghe Lý Long Xương cười ha ha, trong ánh mắt lộ vẻ châm chọc: “Ứng sư huynh cần gì phải nóng lòng rời đi như thế? Không bằng cùng tiểu đệ
hạ một ván nữa?”
Phía sau hắn, những luồng hơi thở cấm bảo tràn ra, một tòa lầu các hai mươi bốn tầng hiện lên, trấn áp tới lão già kia!