Con Kim Sí Đại Bàng từ trên không lao thẳng xuống này chính là Thiên
Bằng Đại Thánh. Từ khi ở Hoành Đoạn sơn mạch, hắn từng giao chiến với
Diệp Húc một lần, cũng có thắng bại, nhưng khi đó hắn chưa hiện ra chân
lân, mà lưng mọc đôi cánh, lấy hình người chiến đấu với Diệp Húc.
Lúc này Thiên Bằng Đại Thánh hiện ra chân thân, cánh mở ra hơn mười
dặm, lông vũ toàn thân màu xanh bụi, mỗi một cái lông vũ như kiếm, mà
cánh lại màu vàng, trông thật rực rỡ.
Tốc độ của đại bàng nhanh
nhất, còn nhanh hơn cột buồm vài lần. Diệp Húc bị Hạ Đông Dương lấy
Thiên Sơn Thanh Điện Đồ cản lại một chút, lập tức bị hắn ta đuổi kịp.
“Thiên Bằng Đại Thánh, ngươi muốn chết!”
Diệp Húc giận dữ, một luồng phủ quang rực rỡ dâng lên, bổ tới Thiên Bằng Đại Thánh.
Xoạt!
Luồng phủ quang này lập tức chặt đứt hai móng của Thiên Bằng Đại Thánh, chỉ thấy con đại yêu này chập hai cánh lại, kim quang chói mắt, giống
như kiếm vung xuống, chém qua thân thể Diệp Húc!
Diệp Húc lập tức máu bắn ra khắp nơi, gần như bị chém thành ba đoạn!
Lẽ ra lấy thực lực của Thiên Bằng Đại Thánh thì không thể làm thân thể
Diệp Húc bị thương. Nhưng thân thể Diệp Húc bị đám người Lý Thiên Vương
đánh nát, sau khi tái tạo lại thì thân thể mới kém xa lúc trước, phải
tiếp tục cần tu khổ luyện mới có thể đạt tới cảnh giới đỉnh cao như
trước, bởi vậy suýt nữa thân thể lại bị hủy!
“Diệp lão đệ, ngươi nhất định phải chết trong tay ta rồi!”
Kim Sí Đại Bàng kêu to, mỏ như đao mổ tới trán Diệp Húc, định mổ vỡ trán Diệp Húc ra!
Diệp Húc nhịn đau, mở một bàn tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn
hiện ra chín cái đỉnh bốn chân hai tay cực nhỏ, xoay tròn trong lòng bàn tay hắn. Cửu đỉnh càng lúc càng lớn, tốc độ quay càng lúc càng nhanh,
chốc lát liền biến thành một cái cự đỉnh, to hơn mười dặm, được Diệp Húc dùng một tay nâng lên, giơ cao quá đầu.
Thiên Bằng Đại Thánh mổ xuống liền cắm đầu vào trong đỉnh, lập tức một lực hút lớn từ trong
đỉnh truyền đến, kéo hắn vào bên trong đại đỉnh.
“Diệp Thiếu
Bảo, ngươi bị thương nặng, không trấn áp được ta…” Con chim khổng lồ này kêu gào bên trong đỉnh, lập tức không còn tiếng động nữa, chính là bị
Diệp Húc trấn áp trong đỉnh, chín tòa đại lục đè lên người, tuy tu vi
thực lực hắn mạnh mẽ, nhưng không thể đỡ được chín tòa đại lục kia.
Diệp Húc há miệng nuốt một cái, nuốt cửu đỉnh vào bên trong thân thể,
trấn áp thân thể, đồng thời phong ấn Thiên Bằng Đại Thánh lại. Lại đúng
lúc này, một luồng yêu khí cực mạnh kéo thẳng đến chỗ hắn, hắn vội vàng
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già tóc trắng xóa đang chạy tới,
xông thẳng tới chỗ hắn.
“Thả sư điệt Thiên Bằng của ta ra!”
Lão già tóc trắng này còn cách Diệp Húc hơn mười dặm, thân thể đột
nhiên càng lúc càng lớn, bành trướng dữ dội, từng khối cơ bắp lộ ra, tứ
chi càng ngày càng to, giống như đang bơm hơi vậy.
Da lão càng
lúc càng thô ráp, càng lúc càng trắng, những cái lông to chui ra từ dưới da, trong chớp mắt biến thành một con voi trắng, hình thể cực lớn, từ
đầu đến đuôi dài bảy mươi dặm, lưng mọc hai cánh, sau khi mở cánh ra còn kinh người hơn cả Thiên Bằng Đại Thánh!
Cái mũi của con Song
Dực Bạch Tượng này vung lên, giống như một cái roi rất lớn quất tới Diệp Húc, mũi lão như một cái túi vải, lỗ mũi truyền đến lực hút lớn đến khó có thể tưởng tượng được, từ xa liền hút Diệp Húc lên, kéo hắn vào trong lỗ mũi.
Cùng lúc đó, con lão yêu quái này há mồm rống to, sóng
âm hóa thành đủ loại dị thú thượng cổ, giương nanh múa vuốt, gào thét
xông tới Diệp Húc.
Đây là cường giả thế hệ trước của Nguyên Thủy Yêu Tông, một trong bảy anh em kết nghĩa của Yêu hoàng, Hương Tượng Đại Thánh, người bảo hộ của Thiên Bằng Đại Thánh, tu vi cao cường, không
kém Lý Thiên Vương, chính là cường giả Thiên Tương kỳ.
Lão rống
một cái khiến hư không nứt ra, núi sông đứt đoạn. Cuồn cuộn ma âm hóa
thành dị thú, nhảy vào trong toàn thân Diệp Húc, tạo ra lực phá hoại cực khủng bố bên trong cơ thể Diệp Húc!
Trong cơ thể Diệp Húc truyền đến những tiếng nổ ầm ầm, bên ngoài làn da đều nổ tung ra những lỗ máu!
Đó chính là thực lực của đại vu yêu tộc Thiên Cùng kỳ, ngay lập tức
liền đánh cho Diệp Húc bị thương nặng, hút hắn vào trong mũi voi.
Đột nhiên, cái mũi mềm mại thô to này liên tục nổ tung, trong chớp mắt
từ đầu đến đuôi đều nổ sạch, những miếng thịt và sương máu bị ngọn lửa
thiêu đốt, két một tiếng liền hóa thành tro tàn.
Diệp Húc lại
ngưng tụ thân thể hoàng tộc Đế Thích, thân thể ép cho trong hư không đầy lôi đình, rầm rầm đánh xuống. Liệt hỏa đốt người, hắn phóng lên cao,
bốn cái đầu cùng rống to, sóng âm lại cũng hóa thành đủ loại yêu thú dị
chủng thượng cổ, chen nhau chui vào trong cơ thể con voi trắng kia!
“Không ngờ ngươi lại biết Tượng Âm Ma Công của ta!”
Con Song Sí Bạch Tượng này lộ vẻ khó có thể tin, da toàn thân ầm ầm nổ
tung ra những lỗ máu thật lớn, lão rống giận một tiếng dài, lập tức hóa
thành một lão già tóc trắng xóa, cầm trong tay hai cái loan đao ngà voi
thật lớn, mũi đao vô cùng sắc nhọn, đâm thật mạnh vào trong ngực Diệp
Húc!
Roạt!
Loan đao ngà voi đâm xuyên qua lưng Diệp Húc, mang theo một mảng kim huyết, huyết dịch rời cơ thể, lập tức hóa thành
những con trăn lửa cực lớn bay múa xung quanh.
Hương Tượng Đại
Thánh mừng rỡ, hai thanh loan đao ngà voi này chính là do Hương Tượng
Đại Thánh dùng ngà voi của mình tôi luyện rèn ra, tuy chỉ là tam tương
chi bảo, nhưng uy năng lại hơn xa tam tương chi bảo, vừa mới đâm xuyên
thân thể Diệp Húc, quấy ở trong cơ thể hắn, không ngừng phá hủy!
Lão ta dùng lực rút đao, nào biết chiếc loan đao ngà voi này bị xương
cốt trong cơ thể Diệp Húc kẹp chặt trong thân thể, giống như chém lên
một cục sắt, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể rút ra.
Rầm rầm rầm rầm!
Tám cánh tay Diệp Húc nâng những vầng Dương Thiên Thần Giới lên, giống
như mặt trời, hung hãn hạ xuống, trong chớp mắt liền đánh ra không biết
bao nhiêu Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn, nện lên thân thể lão già
kia!
Thân thể Hương Tượng Đại Thánh trong chớp mắt liền bị đánh
nát ra thành mảnh vụn, thét dài một tiếng, thân thể từ trên cao rơi
xuống, ầm ầm rơi xuống đất, hóa thành một con voi trắng hai cánh, nằm
hấp hối trên mặt đất.
“Diệp huynh, tu vi thực lực của ngươi,
Trang mỗ vô cùng khâm phuc, không ngờ cả Hương Tượng Đại Thánh cũng bị
ngươi đánh cho trọng thương gần chết!”
Tiếng nói của Trang Đạo
Cổ từ trên không trung truyền đến, chỉ thấy một con vượn lông vàng cầm
kim bổng trong tay gào thét đập tới trán Diệp Húc, lúc hắn hắn đã sử
dụng ra thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn, hình như vượn, trong tay
kim bổng hai đầu kim cô, ở giữa một đoạn Ô Kim thần thiết, lực ép thiên
địa!
“Trang mỗ không phải là muốn cùng Diệp huynh một mất một
còn, mà là giúp tu vi Diệp huynh tiến thêm bước nữa, luyện thành mười
mặt trời cùng ra!” Trang Đạo Cổ cười to, kim bổng ầm ầm đập xuống.
“Trang huynh, muốn giúp ta tu thành mười mặt trời cùng ra, cẩn thận sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi đó!”
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng, dang tám cánh tay ra, Di La Thiên Địa Tháp, Nghệ Hoàng Kim Tiễn, cột buồm, ngọc lâu, Nam Thiên Môn, Khải Hoàng Ngọc Hoàng đều bị hắn nắm trong tay, chỉ còn đại đỉnh trấn áp Thiên Bằng Đại Thánh và thân thể mình.
Diệp Húc cắn răng, hai tay còn lại bắt lấy hai thanh loan đao ngà voi, rút ra khỏi cơ thể.
Keng!
Hắn vung bảo tháp, khiến kim bổng trong tay Trang Đạo Cổ bị chấn bắn
lên cao, lập tức Nghệ Hoàng Kim Tiễn rung lên, vô số tiễn khí màu vàng
bắn ra, rậm rạp chi chít, bao phủ Trang Đạo Cổ.
Đột nhiên, chỉ
thấy con vượn to lớn do Trang Cổ Đạo biến thánh kia nhào ra phía sau cả
ngàn dặm, tránh né phạm vi bao phủ của Nghệ Hoàng Kim Tiễn, lập tức lại
bổ nhào tới một cái, trong chớp mắt liền đến trên đỉnh đầu Diệp Húc,
vung gậy nện xuống, giống như chưa từng rời đi, cười ha ha nói: “Diệp
huynh, thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn ta chẳng những lực công kích
kinh người, tốc độ lại càng kinh người hơn, tu luyện đến tột cùng, một
cái bổ nhào có thể nhảy ra xa vạn dặm, quay lại như chớp!”
Tốc
độ của hắn quá nhanh, động một cái liền chạy, chém giết xung quanh Diệp
Húc, khiến Diệp Húc hoàn toàn không thể đánh tới bản thể của hắn.
“Diệp huynh, danh tiếng ngươi dù thịnh, nhưng luận chiến đấu, ngươi
chưa chắc có thể thắng được! Ta tu luyện thần thông hàng ma đệ nhất Phật môn, tiên thiên liền đứng ở thế bất bại!”
“Thần thông hàng ma
đệ nhất Phật môn? Trang Đạo Cổ, ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi! Ta xem ngươi có thể nhảy ra khỏi lòng bàn tay ta không?”
Diệp Húc
đột nhiên thu tám món vu bảo lại, trong tay từng vòng mặt trăng dâng
lên, hóa thành U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, mặt trăng bao phủ trời đất, phủ Trang Đạo Cổ vào trong U Thiên Thần Giới, tổng cộng có tám tầng
phong ấn.
Trang Đạo Cổ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mình đang ở
trong một thế giới xa lạ, rộng lớn vô ngần, trong lòng không khỏi thất
kinh, liên tục trở mình lộn nhào, lại thấy thế giới này dường như vô
cùng vô tận, hoàn toàn không thể trở mình đến cuối!
Diệp Húc
phong ấn Trang Đạo Cổ bên trong U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, tám con
mắt âm u lạnh lẽo, đang định bóp nát U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn trong
tay, bóp chết con vượn này, đột nhiên vô số luồng ma quang xoẹt xoẹt bắn tới, đánh lên trên U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn, lập tức phá vỡ tám
tầng phong ấn kia.
“Thiên Nhãn Ma Quang, chẳng lẽ Ma La Dư cô cũng muốn ta chết…”
Diệp Húc cả kinh, nhìn theo ánh sáng, chỉ thấy một vị Ma thần ngàn tay
ngàn mắt ngàn chân từ trong hư không bước ra, lòng bàn tay mọc ngàn mắt, hóa thành một cái võng ma quang, chụp xuống đầu hắn, định phân thây hắn ra!
Nhưng kẻ này không phải là Pháp tướng chân thân của Ma La
Dư. Ma La Dư là con lai người ma., nguyên thần giấu trong mi tâm Ma La
pháp tướng, bộ dạng giống Ma La Dư như đúc, mà nguyên thần trong mi tâm
Pháp tướng người này cũng là hoàng tộc Ma La, cũng là ngàn tay ngàn mắt
ngàn chân.
“Ngươi là gì của Ma hoàng?” Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra, ngọc lâu bay lên, Huyền Hoàng khí bao phủ, bảo vệ toàn thân.
Võng ma quang chụp xuống, cắt cho Huyền Hoàng khí xùy xùy vang lên, lại không thể đánh nát phòng ngự của ngọc lâu.
Người nọ không nói lời nào, ngàn chân bước ra, tốc độ cực nhanh, ngay
lập tức liền vọt tới trước người Diệp Húc, vô số nắm đấm đánh lên Huyền
Hoàng khí, gần như trong chớp mắt liền phá tan phòng ngự của ngọc lâu!
Cùng lúc đó, Trang Đạo Cổ thoát vây mà ra, con vượn lông vàng oai phong cực kỳ, tay vung kim bổng lên, nện xuống Diệp Húc.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Diệp Húc quát lớn, chống lại hai kẻ này giáp công, nhanh chóng lui ra sau.
Đám người Tần vương điên cuồng đuổi theo mà đến, có đám người Hạ Tường Đường điều khiển Địa đỉnh, ầm ầm vượt qua.
Diệp Húc liên tục ác chiến, tốc độ vận chuyển của Bàn Vương Khai Thiên
Kinh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều Thuần Dương linh khí bị
Khai Thiên kinh luyện hóa, biến thành tu vi của hắn.
Thân thể
hắn tuy bị đánh nát một lần, lại liên tục bị thương nặng, nhưng theo Bàn Vương Khai Thiên Kinh vận chuyển, khí lực càng ngày càng hùng mạnh, dần dần tiến đến trạng thái toàn thịnh.
Nhưng dương khí của hắn
thịnh như thế, chân nguyên gần như toàn bộ hóa thành chân hỏa, đốt cháy
thế giới gần như tan vỡ của hắn, chỉ còn lại chín mặt trời cùng chín con Tam Túc Kim Ô, còn có một gốc ngọc thụ lẻ loi đứng trong thế giới,
những nơi khác đều biến thành hư không, mặt đất sụp xuống biến mất, đại
dương khô cạn, một mảnh thê lương.
Tu vi của hắn vẫn còn đang
tăng vọt, nhưng huyết dịch toàn thân đã bắt đầu sôi trào, thậm chí cả
hơi thơ của Diệp Húc đều đã có những dòng hỏa long phun ra!