Trong ngữ khí
của Thiên Hậu nương nương rõ ràng mang đầy ý mỉa mai, Diệp Húc nghe thấy thế, tỏ ra như không có gì, ha ha cười nói: “Nương nương, đây là hiểu
lầm thôi, nương nương phong ta làm Ngọc Hư Phủ chủ, tất nhiên ta sẽ là
phủ chủ của Ngọc Hư Cung, nên làm tròn chức trách, bảo vệ sự an toàn của Ngọc Hư Cung, do đó sau khi đệ tử trở thành Vu Tổ liền lập tức dự định
thanh tẩy Ngọc Hư Cung một lượt, tránh để gian tế của các Thần Vương
khác trà trộn vào. Đệ tự nhìn thấy tòa tiểu nguyên giới này, hấp tấp
nóng vội, còn tưởng là có yêu nghiệt phá quấy, không ngờ rằng lại là
nương nương, mong nương nương thứ tội, thứ tội.”
“Ngươi muốn trở thành chủ của Ngọc Hư Cung?”
Ánh mắt Thiên Hậu nương nương chớp động, cười nhạt nói: “Với bản lĩnh
hiện tại của ngươi, đích thực có tư cách trở thành chủ của Ngọc Hư Cung, có điều tòa Ngọc Hư Cung này, đối với bổn cung mà nói vẫn còn có ích,
tạm thời chưa thể giao cho ngươi, đợi bổn cung hoàn thành đại kế, đến
lúc đó ngươi tiếp quản nơi này cũng đâu có ngại gì? Ngươi cứ bình tĩnh
chớ nóng vội, nhẫn nại một đoạn thời gian, bổn cung sẽ không làm mai một tài năng của người đâu.”
Nàng lại cười nói: “Bổn cung xưa nay trọng dụng người tài, Diệp Thiếu
Bảo, ngươi là một nhân tài, có thể thoát khỏi hải nhãn, đích thực là một người có khí vận lớn. Đừng vì nhất thời tham lam, mà thật sự nảy sinh ý đồ mưu phản, nếu như thật sự như vậy, bổn cung cũng chỉ còn cách dập
tắt ý đồ này của ngươi.”
Nàng nói ra những lời này, vẻ mặt vẫn tươi cười, ngữ khí vô cùng nhẹ
nhàng, giống như đang nói đùa, có điều Diệp Húc biết rõ khi nữ nhân này
nói ra những lời đó, đích thực là sát khí đại động, tuyệt đối không có
nửa câu là nói đùa.
“Với thực lực hiện nay của ta, vẫn chưa phải là đối thủ của tôn Thiên
Hậu phân thân này, đành phải bỏ qua tòa tiểu nguyên giới này thôi.”
Diệp Húc trong lòng xao động, toàn bộ Ngọc Hư Cung chỉ còn thừa lại một
tiểu nguyên giới cuối cùng chưa bị tế luyện, cho dù bố trí của Thiên Hậu có tinh diệu đến đâu, thì cũng không thể cứu vãn đại cục, đừng mơ tưởng có thể đoạt được quyền lực của Ngọc Hư Cungừ trong tay hắn.
“Thiếu Bảo đa tạ sự yêu mến của nương nương, sau này tất nhiên sẽ một lòng vì nương nương, không dám nảy sinh hai lòng!”
Diệp Húc ánh mắt chớp động, trịnh trọng nói: “Nghe nói nương nương chủ
trì triều hội, đệ tử rất muốn đến xem thử thế diện. Nương nương, đệ tử
nay đã tu thành Vu Tổ, có được pháp lực lớn như vậy, rất muốn tiến thêm
một bước nữa, Quang Chính Đại Phu, quan chức tam phẩm, e có chút hơi bé
thì phải?
Thiên Hậu nương nương khẽ nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Ngươi muốn
thăng quan, chiếm cứ địa bàn lớn hơn, muốn có nhiều tài nguyên hơn?”
Diệp Húc không hề phủ nhận, ha ha cười nói: “Nương nương trọng dụng
người tài, pháp nhãn vô song, người xem tu vi thực lực của đệ tử hiện
nay so với chư thiên Thần Vương thế nào? Đệ tử cũng không tham lam, có
điều địa bàn cùng tài nguyên trong tay, tất nhiên là càng nhiều càng
tốt.”
“Thực lực của ngươi đã có thể miễn cưỡng coi là Thần Vương, có điều là
Thần Vương yếu nhất, xếp dưới cuối cùng trong hàng ngũ chư thiên Thần
Vương. Tích lũy của chư thiên Thần Vương hùng hậu nhường ấy, bảo vật vô
tận, của cải vô số, đã tu luyện biết bao nhiêu vạn năm, ngươi có thể
đứng ở vị trí cuối cùng, đã là một thành tựu rất tốt rồi!”
Thiên Hậu nương nương trầm ngâm trong giây lát, mỉm cười nói: “Có điều
nếu ngươi đã có lòng muốn vươn lên, muốn tiến thêm một bước, ngang hàng
với chư thiên Thần Vương, vậy thì cứ đến Thương Thiên Đế Cung, bổn cung
có thể làm chủ, ban cho ngươi chức vị nhị phẩm, thống soái lãnh thổ trăm tỷ dặm.”
Diệp Húc mừng rỡ, vội vàng nói cám ơn: “Đa tạ nương nương yêu mến, đệ tử không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa, xin cáo lui!”
Hắn rời khỏi hư không, sắc mặt đột nhiên lại âm trầm xuống, lập tức triệu tập toàn bộ người của Ngọc Hư Cung.
Đỉnh đầu Diệp Húc hiện lên nghiệt kính, chiếu rọi hư không, chiếu vào
tiểu nguyên giới nơi Thiên Hậu nương nương đang ở, nhìn khắp bốn phía,
trầm giọng nói: “Ta đã tế luyện hết một vòng Ngọc Hư Cung, nắm vững Ngọc Hư Cung trong lòng bàn tay, có điều có một tòa tiểu nguyên giới vẫn bị
Thiên Hậu nắm giữ, không thể cưỡng chế đoạt lại được, nếu tòa tiểu
nguyên giới này chưa bị đoạt về, thì Thiên Hậu có thể muốn đến thì đến,
muốn đi thì đi, suy cho cùng chính là một đại họa!”
Tô Kiều Kiều cùng Phượng Yên Nhu ngồi bên cạnh hắn, nghe thấy vậy nói: “Lão gia, chàng có kế sách gì không?”
“Tạm thời chưa có.”
Diệp Húc lắc đầu nói: “Ta mặc dù giả vờ tham lam, tỏ ra muốn có ích lợi
lớn hơn, có điều ta đoán rằng Thiên Hậu mụ hồ ly này một chữ cũng không
tin. Lời của ả, ta tất nhiên cũng không tin. Ta sắp đi Thương Thiên Thần Giới, sau khi ra rời đi, tôn phân thân của Thiên Hậu chắc chắn sẽ có ý
đồ cướp lại quyền khống chế Ngọc Hư Cung, có điều ta đã luyện thành năm
mươi mốt bộ tổ binh, làm nền móng cho việc lập phái. Vô Sinh Lão Tổ!”
Vô Sinh Lão Tổ vội vàng đứng dậy tiến về phía trước, Diệp Húc tâm niệm
vi động, chỉ thấy mười tám tầng địa ngục cùng ba mươi ba thiên giới do
hắn luyện chế hiện ra trước mắt, có tất cả năm mươi mốt bộ tổ binh,
trong số đó Đao Cưa địa ngục bay lên, hạ xuống trước mặt Vô Sinh Lão Tổ.
“Vô Sinh Lão Tổ, ta phong ngươi làm giới chủ, tiếp quản một tòa tiểu
nguyên giới, bộ tổ binh này sẽ là pháp khí của ngươi. Ngươi đến tiếp
quản bảo vật này, trấn thủ bên cạnh tiểu nguyên giới nơi Thiên Hậu phân
thân đang ở.”
Ánh mắt Diệp Húc dừng lại trên người Cực Lạc Lão Tổ, lại có một bộ tổ
binh bay lên, rơi vào trong tay Cực Lạc Lão Tổ, trầm giọng nói: “Cực Lạc Lão Tổ, ta cũng phong ngươi làm giới chủ, tiếp quản tiểu nguyên giới
bên cạnh Vô Sinh Lão Tổ.”
Ngay sau đó, Diệp Húc lại chỉ ra từng tôn Vu Tổ, Đà La Ni, Phẫn Nộ Tôn
Vương, Chung Kỳ Sơn, Lý Ngư Chu cùng Thiên Yêu Đế Thính, Hồng Loan với
Hao Thiên Khuyển lần lượt bước ra, mỗi người đều được phong làm giới
chủ, tiếp quản một bộ pháp khí tổ binh.
Diệp Húc lại gọi ra đám đỉnh cao Thánh Hoàng Bắc Đế Ma Tôn, Hắc Thiên Ma Tôn, Ma Hoàng, Hạng Tịch, mỗi người tự nhận một bộ pháp khí, chỉ là
không phong làm giới chủ, nói:”Các ngươi tạm thời tiếp quản một giới,
đợi khi các ngươi trở thành Vu Tổ, tài nguyên trong tòa tiểu nguyên giới này đều sẽ là của các ngươi. Trước mắt, tài nguyên trong tiểu nguyên
giới, các ngươi cứ sử dụng trước.”
Đám người Bắc Đế Ma Tôn mừng rỡ, của cải trong tiểu nguyên giới nhiều vô cùng, nếu như có thể có được một tòa tiểu nguyên giới, ít nhất khi tu
thành Vu Tổ cũng sẽ không phải lo lắng đến việc thiếu tài nguyên.
Diệp Húc phân phát hết năm mươi bộ pháp khí xong, sắp xếp những giới chủ mới này quây thành một vòng tròn lớn, bao vây lấy tòa tiểu nguyên giới
của Thiên Hậu phân thân ở bên trong.
“Nếu như Thiên Hậu phân thân có hành động lạ, các ngươi liền tế khởi pháp khí, sau đó sẽ do Tây Cung nương nương tính toán.”
Diệp Húc trầm giọng nói: “Tâm pháp Tây Cung nương nương tu luyện đủ để
thôi động Tam Thập Tam Thiên pháp khí, chỉnh hợp Tam Thập Tam Thiên pháp khí làm một, còn về pháp khí mười tám tầng địa ngục, sẽ do đám người Ma Hoàng cùng Hạng Tịch lo liệu.”
Tây Cung nương nương chính là Phượng Yên Nhu, tâm pháp nàng tu luyện là
Di La Thiên Nguyên Thủy Bảo quyển do Diệp Húc truyền lại, đã đạt đến
cảnh giới Thánh Hoàng, còn Ma Hoàng cùng Hạng Tịch tham ngộ ngọc thụ của Diệp Húc, lĩnh ngộ ra đủ loại tâm pháp liên quan đến địa ngục, đã là
đỉnh cao Thánh Hoàng, miễn cưỡng có thể đem những pháp khí này hợp lại
làm một.
Diệp Húc lo sợ Thiên Hậu vẫn có thủ đoạn đột phá, lấy ra Hỗn Nguyên Kim
Đấu, giao cho Tô Kiều Kiều, cười nói: “Phu nhân, chiếc Hỗn Nguyên Kim
Đấu này chính là thần binh, sau này sẽ là vật trấn áp khí vận đông cung, bộ thần binh này, không cần tu vi thâm hậu cũng có thể thôi động, sau
khi tế khởi, có thể làm tiêu hao tu vi của kẻ địch, vô cùng sắc bén.”
Tô Kiều Kiểu nhận lấy Hỗn Nguyên Kim Đấu, Diệp Húc lại lấy ra Thiên Ky
kỳ cục, giao cho Phượng Yên Nhu, nói: “Sư muội, ván cờ này cũng là thần
binh, do Thiên Ky Thần Vương luyện chế, cần có tâm pháp bốn mươi chín
thiên đạo mới có thể thôi động. Có điều bốn mươi chín thiên đạo ta đã
nắm rõ như lòng bàn tay, nay có thể truyền thụ cho muội, để muộn tiếp
quản thiên cơ.”
Diệp Húc tâm niệm vi động, hoa cái phía sau người đột nhiên tách ra
thành từng sợi đạo vận, chính là đạo lý bốn mươi chín thiên đạo, đánh
vào trong cơ thể Phượng Yên Nhu!
Việc này không chỉ khiến cho Phượng Yên Nhu có thể học được bốn mươi
chín thiên đạo, mà còn bớt được rất nhiều quá trình tu luyện, khiến tu
vi của nàng tiếp cận đến cảnh giới Vu Tổ!
“Các ngươi mỗi người tiếp quản một bộ tổ binh, lại có thêm pháp khí tam
thập tam thiên mười tám tầng địa ngục, đã miễn cưỡng có thể ngăn cản
phân thân của Thiên Hậu, không để tơ ngọc luyện chế lại Ngọc Hư Cung.”
Diệp Húc cực kỳ thận trọng, lại lưu lại một đạo phân thân của mình, tọa
trấn Ngọc Hư Cung, phòng bị bất trắc, lúc này mới đứng dậy, tâm niệm vi
động, chỉ thấy Yêu Tổ Đà La lập tức hiện nguyên hình, hóa thành một con
lạc đà thần, đạo vận sinh sôi dưới chân, hoá thành tường vân.
“Đáng tiếc thực lực của Ngọc Hư Cung ta vẫn còn quá yếu, chỉ có thể để
cho đám người Bắc Đế Ma Tôn tiếp quản pháp khí, nếu như là đám người Man Tổ, Vô Tương Hoàng đồng ý đi theo ta, thì ta đã không phải vất vả thế
này.”
Diệp Húc sắp xếp xong xuôi, không chê vào đâu được, không để cho Thiên
Hậu phân thân có bất cơ hội nào, lúc này mới vươn người nhảy lên lưng
thần đà, rời khỏi Ngọc Hư Cung, phất tay phá vỡ bích lũy thiên giới,
tiến về phía Thương Thiên Thần Giới.
“Tên phản nghịch!”
Trong Thương Thiên Đế Cung, Thiên Hậu nương nương đang ngồi đánh cờ cùng một tôn thần nhân, đột nhiên sắc mặt như phủ băng hàn, hừ lạnh một
tiếng.
Tôn thần nhân kia quanh người bao đầy kim quang, mông lung mờ ảo, không
nhìn rõ mặt mũi, khẽ cười ha ha nói: “Tên nghịch đồ to gan nào lại dám
trêu chọc nương nương?”
Thiên Hậu nương nương gỡ bỏ lớp mặt băng hàn, cầm một quân cờ lên, cười
lạnh nói: “Còn có thể là ai nữa? Tất nhiên là cái tên Quang Chính Đại
Phu kia, kẻ này dã tâm bừng bừng, rất khó khống chế, chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi không gặp, mà hắn lại có thể thoát khỏi hải nhãn,
hơn nữa tu thành Vu Tổ. Kẻ này gan to tày trời, ý đồ mưu phản ngày càng
bộc lộ rõ, đã trở thành một con chó sói không quen được nuôi dưỡng! Hắn
vẫn cho rằng bổn cung chưa biết ý đồ của hắn, lại còn dám cướp đoạt Ngọc Hư Cung, nhằm khống chế Ngọc Hư Cung trong lòng bàn tay!”
Quanh thân tôn thần nhân kia kim quang lay động, trầm giọng nói: “Người
nương nương nói đến là Diệp Thiếu Bảo? Hắn lại có thể thoát khỏi hải
nhãn sao? Nương nương, tên này có lẽ chính là chuyển thế của kẻ cấm kỵ
kia, nếu không sao lại có thể tu luyện nhanh đến vậy? Giữ hắn lại chính
là nguồn gốc của đại hoạ, bắt buộc phải sớm diệt trừ hắn, nếu như để hắn tu thành Thần Vương Đế Quân, thiên hạ còn ai có thể trị nổi hắn!”
“Diệp Thiếu Bảo không phải người đó!”
Thiên Hậu nương nương cười nhạt nói: “Trong thiên hạ này, từ xưa đến
nay, không một ai có thể sống đến kiếp thứ hai, bất kỳ ai cũng đều không thể. Hắn nếu như là người đó, bổn cung vừa nhìn liền có thể nhận ra
được, có hắn đích thực rất nguy hiểm, ngay cả bổn cung cũng không dễ
dàng khống chế được hắn, tất không thể giữ lại.”
Nàng nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống, lại cười nói: “Chỉ là thực lực của hắn nay đã cường mạnh, mới chỉ là một tôn Vu Tổ mà đã có thực lực như vậy,
nếu như không phải bổn cung vì không muốn làm thay đổi sắp xếp, thì đã
lập tức giết hắn rồi. Tên tiểu tử này gan to tày trời, lại còn muốn để
bổn cung thăng chức cho hắn, chiếm cứ địa bàn lớn hơn, vơ vét nhiều của
cải hơn, lòng tham thật là đáng sợ. Có điều bổn cung hiểu rõ hắn, lời
của hắn bổn cung nửa chữ cũng không tin, nhưng ta cũng đoán được, lời
của ta, hắn cũng không hề tin tưởng.”
Tôn thần nhân kia trầm mặc giây lát, cười nói: “Không ngờ lại còn có
người có thể đấu đá lại nương nương, tên Diệp Thiếu Bảo này đúng là một
người thú vị, từng hành vi của hắn, quả thực không giống với tác phong
của kẻ kia.”
Thiên Hậu nương nương lạnh nhạt nói: “Diệp Thiếu Bảo chẳng qua chỉ là
nỗi lo vặt vãnh, chư thiên Thần Vương Đế Quân mới là tâm phúc đại hoạ,
sau khi trừ bọn được mối đại hoạ này, trong thiên hạ đại thế, bất kỳ kẻ
nào cũng không thể gây nên sóng to gió lớn được nữa.”