Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 516: Chương 516: Xấu xa như cặn bã




Chuyển Luân Vương Thần Điện thăng lên, chỉ thấy thần điện dần dần biến mát, chỉ còn một vòng chuyển luân thật lớn, vòng chuyển luân này chia ra làm sáu, hóa thành sáu vòng chuyển luân, chia làm các loại Kim Ngân Đồng Thiết Ngọc Thạch, liên tục xoay tròn. Ở bên trong sáu vòng chuyển luân, mỗi một vòng đều có một cây cầu màu đó, đây là Nại Hà Kiều, là con đường chuyển sinh.

Hai bên Nại Hà Kiều là vô cùng vô tận oan hồn, những oan hồn đó hình dáng kỳ quái, có người, có thú, atula, thiên thần, địa ngục, ác quỷ.

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương chính là dựa vào món vu bảo có công hiệu kỳ lạ này đánh lén Bảo Nguyên Đại Thiền sư Tam Bất Diệt cảnh đỉnh phong, có được thân thể Nhân hoàng của vị tuyệt đại cường giả, biến hắn thành hèo, cứ thế phá hỏng kim thân bất diệt của lão!

Không thể không nói, tòa Chuyển Luân Vương Thần Điện này chính là cái vu bảo kỳ lạ nhất, có sức mạnh quỷ dị nhất mà Diệp Húc từng thấy, làm cho người ta khó lòng phòng bị, cho dù tu vi có cao tới đâu thì dưới uy năng của nó cũng sẽ phải té ngã một cái thật đau!

Hiện giờ Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương lại dùng trò cũ, lấy cái Chuyển Luân Vương Thần Điện này để đối phó với Diệp Húc, định đưa hắn nhốt vào trong Súc Sinh đạo, biến thành heo chó, sau đó ung dung giết chết hắn.

Dù sao, thân thể và tu vi của Diệp Húc tuy mạnh, nhưng vẫn chưa tu luyện đến Tam Bất Diệt cảnh, không thể khó chơi như Bảo Nguyên Đại Thiền sư, bị đánh nát thân thể vẫn còn có thể khôi phục như cũ.

“Diệp Thiếu Bảo, biến thành heo chó đi!”

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương cười ha ha, chỉ thấy một vòng Thiết luân bay lên, chụp xuống Diệp Húc. Hai bên Nại Hà Kiều bên trong Thiết luân, vô số súc sinh bắt đầu khởi động, có heo ngựa trâu dê gà chó sói hổ báo chim cá côn trùng, đủ mọi loại oan hồn, tất cả đều bị bao phủ trong vô biên vô tận ma khí.

Thiết luân chụp xuống, ngay sau đó Diệp Húc xuất hiện trên Nại Hà Kiều, chỉ thấy những dòng ma khí bọc vô số oan hồn súc sinh bay lên, chi chít rậm rạp, chen nhau chui vào trong cơ thể Diệp Húc.

Diệp Húc trong lòng nghiêm nghị, vô số oan hồn và ma khí chui vào trong cơ thể hắn, thay đổi kết cấu cơ thể Diệp Húc, mặc dù là thân thể dũng mãnh kia của Diệp Húc cũng không thể tiếp tục duy trì nguyên trạng. Bên ngoài làn da, từng sợi từng sợi lông chui ra, bất cứ lúc nào cũng có khả năng hóa thú!

Loại sức mạnh quỷ dị này thậm chí xuyên thủng qua tầng tầng phòng ngự của Di La Thiên Địa Tháp và ngọc lâu, coi thường phong ấn của cửu đỉnh!

“Muốn biến ta thành heo chó sao? Ta chém ngươi trước!”

Diệp Húc đứng ở trên Nại Hà Kiều, một tòa Trảm Tiên Đài thật lớn từ sau lưng hắn bay lên trời, bạch phiên lơ lửng, soạt soạt vang lên, Khốn Thiên thằng hóa thành một con kim long, bay hướng Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương.

Uy năng của Chuyển Luân Vương Thần Điện ngay cả hắn cũng kiêng kị vài phần, định chém Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương trước, chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của uy năng Chuyển Luân Vương Thần Điện.

Vù!

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương trực tiếp bị Khốn Tiên Thằng trói lại, ngay sau đó xuất hiện trên Đài Trảm Tiên, đầu đeo Cùm Khóa Tiên, quỳ trên Tử Tù Bồ Đoàn.

Thân thể hắn tuy mạnh không kém gì Diệp Húc, nhưng so với kim thân bất diệt của Bảo Nguyên Đại Thiền sư thì còn kém xa. Thậm chí Diệp Húc không cần thúc dục Trảm Tiên Đài, chỉ cần tế lên liền có thể trói hắn giết chết!

Trảm Tiên Đài cũng là một loại vu bảo cực kỳ khác lạ, giống với Chuyển Luân Vương Thần Điện, tràn đầy sức mạnh quỷ dị khó lường.

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương giờ phút này mặt lộ vẻ kinh hoảng, ra sức giãy dụa, đã thấy Trảm Tiên đao vù một tiếng bay lên, chém tới đầu mình, không khỏi bị dọa cho hồn bay phách lạc, kêu lớn lên: “Dừng tay! Diệp Thiếu Bảo, dừng tay! Nếu ngươi chém ta, ngươi vẫn biến thành heo chó, cả đời cũng không thể khôi phục diện mạo ban đầu được!”

Trảm Tiên đao khó khăn dừng trên cổ hắn, Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương mồ hôi tuôn đẫm trán, mà vào lúc này, Diệp Húc đứng trên Nại Hà Kiều, thân thể cũng bắt đầu thay đổi, gần như bị Chuyển Luân Thần Điện biến thành heo chó.

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương nhẹ nhàng thở ra, ngừng vận chuyển Chuyển Luân Vương Thần Điện, chỉ thấy vô số oan hồn và ma khí chui ra khỏi toàn thân Diệp Húc, dần dần khôi phục khí lực, trầm giọng nói: “Diệp Thiếu Bảo, hai chúng ta nếu dùng vu bảo tranh chấp, tất sẽ lưỡng bại câu thương! Được! Ta đồng ý với ngươi, chờ cho tu vi ngươi khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, lại đến lấy mạng ngươi! Ngươi thu vu bảo của ngươi, ta cũng thu Chuyển Luân Vương Thần Điện của ta, tới chỗ sâu trong Vu hoàng mai cốt chi địa rồi, chúng ta tiếp tục chiến một trận quyết sinh tử!”

Diệp Húc cũng lo lắng mình bị Chuyển Luân Vương Thần Điện biến thành heo chó, cả đời đều không thể phục hồi như cũ, lập tức gật đầu, khẽ động tâm niệm, Khốn Tiên Thằng và Cùm Khóa Tiên mở ra.

Hai người đều tự đi ra khỏi phạm vi công kích của vu bảo đối phương, vạn phần kiêng kị đối phương.

Ma La Dư rốt cuộc làm thông Hoàng Tuyền lộ này, đi đến tận cuối Hoàng Tuyền, làm đến nơi đến chốn, cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói: “Đi ra nơi này liền không cần lo lắng bị âm hồn Nữ vu hoàng không đầu đuổi giết.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương, ánh mắt bất thiện, cười lạnh nói: “Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương, nếu tu vi bà cô ta còn tại, không cần Thiếu Bảo ra tay, một đao của ta liền có thể chém ngươi!”

Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương đi nhanh về phía trước, đi qua người cô ta, thẳng đến chỗ sâu trong nơi táng thân Vu hoàng, cười lạnh nói: “Ma La Dư, ở trong mai cốt chi địa này, ta sẽ xử lý tên tiểu tình nhân của ngươi, sau đó sẽ hàng phục ngươi, khiến ngươi làm người phụ nữ của ta!”

Ánh mắt hắn chớp động, vô cùng âm trầm, trong lòng cười lạnh nói: “Chỉ cần tới chỗ sâu nhất kia, Lục Đạo Luân Hồi bảo quyển của ta sẽ với mức độ lớn nhất cộng hưởng với thiên địa do khí thế vị Nữ vu hoàng này hình thành, thậm chí có thể khiến ta mượn được nguồn sức mạnh vô tận của vị Vu hoàng cổ đại này! Diệp Thiếu Bảo, cho dù ngươi có hồi phục tu vi thì sao? Tới chỗ sâu nhất trong Vu hoàng mai cốt chi địa này, ta chính là chủ nhân của mảng đất trời này, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”

Diệp Húc nhìn Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương rời đi, từ từ phun ra một hơi trọc khí. Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương quả thực rất mạnh, ở trên Hoàng Tuyền lộ, thậm chí còn có thể ép hắn xuống hạ phong, cuối cùng không thể dùng thế ngọc nát đá tan, mới khiến kẻ này ném chuột sợ vỡ bình, không dám đánh cược với cái chết.

“Người này mới chỉ dùng ra một đạo trong lục đảo của Chuyển Luân Vương Thần Điện, hẳn là còn những thủ đoạn khác! Nhưng, nếu ta khôi phục tu vi, đạt tới trạng thái toàn thịnh, đánh bại thậm chí đánh chết kẻ này đều có thể nắm chắc được mười phần!”

Hiện giờ Diệp Húc cuối cùng tạm thời dùng bảy vòng Công Đức Kim Luân trấn áp khiếm khuyết của Bàn Vương Khai Thiên Kinh xuống. Lúc này dây, tâm tình hắn hoàn mỹ vô khuyết, nội tâm mạnh mẽ, không hề sợ đầu sợ đuôi, ngược lại tài năng tất lộ, dám chiến một trận với bất cứ kẻ nào!

Cho dù Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương cực kỳ hùng mạnh, nhưng Diệp Húc có niềm tin có thể chém hắn ta.

“Đi mau! Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương ở phía trước chúng ta, phỏng chừng Bình Đẳng Vương Thái tử cũng đã qua Hoàng Tuyền lộ, chỉ e là đã tới chỗ sâu nhất trong nơi này rồi!”

Ma La Dư tay cầm ma đao, đằng đằng sát khí: “Đám khốn kiếp đó, thừa dịp tỷ tỷ bị thương, tu vi giảm đi liền dám kiêu ngạo trước mặt tỷ, hôm nay thế nào cũng phải chém bọn chúng, không thể không tước chúng thành nhân côn!”

Diệp Húc nhanh chóng đuổi kịp cô ta, quay đầu nhìn lại Hoàng Tuyền lộ, chỉ thấy thềm đá này trải dài mấy trăm dặm phía trên Hoàng Tuyền, giống như một sợi cước trắng, mà đám thi thể trôi nổi trên mặt nước đã biến mất, hẳn là đã chìm vào dưới đáy sông, chờ đám người tiếp theo đến.

Về phần âm hồn vị Nữ vu hoàng không đấu kia cũng đã biến mất không thấy, chắc là ẩn nấp ở trong hư không nào đó trên Hoàng Tuyền lộ này, nếu như có người đến, âm hồn cô ta sẽ lập tức xuất hiện, tìm kiếm cái đầu đã mất đi của mình.

Ông!

Một tòa Đại Chu Thiên Tinh Đấu đại trận và Tinh Không Trụ Quang đại trận đột nhiên kéo đến, hiện ra ở một chỗ khác trên Hoàng Tuyền lộ, định trụ thời không. Đám người Thạch Tinh Hải được bao phủ bên trong hai tòa đại trận, quanh thân lấp lánh vô số ánh sao, bọn họ một đường đi tới, không ngờ lại không hề có ai chết trong mảng mai cốt chi địa này.

Những người này đi lên Hoàng Tuyền lộ, lập tức đám thi thể không đầu dưới đáy nước xuất hiện, ào ào giơ tay ra chộp tới các đệ tử Chu Thiên Tinh Cung.

Nhưng những tên đệ tử Tinh Cung đó tu vi đều cực kỳ mạnh mẽ, tất cả đều đã tu luyện ra Tinh Đấu nguyên thần, lại có ba gã cường giả Địa Tương kỳ và vị cao thủ trẻ tuổi Thạch Tinh Hải trấn thủ, như vậy tất cũng có thể bình yên đi qua Hoàng Tuyền lộ này.

“Diệp Thiếu Bảo, giao đệ đệ ta ra đây, nếu không mặc kệ ngươi đi tới nơi đâu đều không thể thoát khỏi sự truy sát của Tinh Cung ta!” Thạch Tinh Hải cất cao giọng nói, thanh âm truyền tới trăm dặm, truyền rõ ràng vào trong tai Diệp Húc.

“Thực lực kẻ này không kém Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương!” Sắc mặt Ma La Dư ngưng trọng, thấp giọng nói.

Diệp Húc gật đầu. Thạch Tinh Hải thân là con trai của Tinh đế, thực lực mạnh mẽ, tư chất xuất chúng, lúc trước Vinh Lâm còn có thể tranh đua với hắn ta, thua một chiêu còn có thể bình an trở ra, nhưng lúc này đây, Thạch Tinh Hải hùng mạnh hơn trước không ít,chỉ sợ Vinh Lâm gặp lại hắn ta, một chiêu sẽ thua, thậm chí có khi còn không có cơ hội trốn chạy!

“Thạch sư huynh, nếu ta giao lệnh đệ cho ngươi, có phải ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ?” Diệp Húc đứng trên Hoàng Tuyền lộ, nhìn hướng đám người Thạch Tinh Hải, chỉ thấy âm hồn không đầu của vị Nữ vu hoàng kia lại xuất hiện, như hình với bóng đi theo phía sau bọn họ, không khỏi mỉm cười nói.

“Nếu ngươi giao đệ đệ ta ra, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ. Nhưng ngươi giết Phong sư thúc của ta, mạo phạm Chu Thiên Tinh Cung ta, món nợ này vẫn phải tính.”

Thạch Tinh Hải dẫn đám người bước đến, ung dung điềm tĩnh, không cần hắn ra tay, những người khác đã đánh nát những bàn tay thò ra từ dưới nước, thản nhiên nói: “Bởi vậy, Diệp Thiếu Bảo, ngươi còn phải tự phong tu vi, đến Chu Thiên Tinh Cung ta chịu đòn nhận tội, mời Tinh đế cha ta đến định đoạt tội nghiệt của ngươi. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ ở trước mặt cha ta cầu tình cho ngươi, giữ lại tính mạng cho ngươi!”

“Cuồng vọng!”

Ma La Dư hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói: “Chu Thiên Tinh Cung có cái giá thật lớn, khiến Thiếu Bảo tự phong tu vi chịu đòn nhận tội, chẳng lẽ Chu Thiên Tinh Cung thật sự nghĩ mình là cộng chủ của thiên hạ, thống nhất thế giới Vu hoang rồi phải không?”

“Yêu nữ láo xược!”

“To gan! Lại dám làm nhục Chu Thiên Tinh Cung ta, không biết sống chết!”

“Ngươi một con đàn bà Ma tộc thì biết cái gì? Diệp Thiếu Bảo, nếu ngươi không đáp ứng, mai cốt chi địa này sẽ thêm một bộ hài cốt của ngươi đó!”



Đám người Chu Thiên Tinh Cung đều gầm lên, tăng tốc tới nơi này. Thạch Tinh Hải khẽ mỉm cười, cao giọng nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi nghĩ sao?”

“Thiếu Bảo, lấy đệ đệ của hắn ta ra, giết ngay trước mặt hắn!” Ma La Dư dụ dỗ.

“Oan gia nên cởi không nên kết, trả đệ đệ lại cho hắn là được, miễn cho ở chỗ sâu trong mai cốt chi địa này lại bị đám người Chu Thiên Tinh Cung vây sát, dù sao bọn họ người đông thế mạnh. Chúng ta đã đắc tội Chuyển Luân Tiểu Thánh Vương và Bình Đẳng Vương Thái tử, cần gì phải làm điều thừa nữa?”

Diệp Húc thở dài, mặt co mày cáu, bất đắc dĩ nói: “Nếu liều mạng không chết không ngừng với cao thủ Chu Thiên Tinh Cung, chỉ sợ ở mai cốt chi địa này chúng ta chẳng được bất cứ ích lợi gì cả.”

Ma La Dư mở to mắt, liên tục đánh giá Diệp Húc mấy lần, như là lần đầu tiên biết hắn vậy, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Bảo, ta không ngờ ngươi lại là hạng người nhát như chuột vậy!”

Diệp Húc mỉm cười, không tranh cãi, lập tức tế ngọc lâu lên, lấy Thạch Tinh Vân ra. Từ trận chiến trong Bàn hoàng lăng Ân Khư với đám người Đàm Phượng Sơn, Thái tử Sơ, hắn vẫn nhốt Thạch Tinh Vân trong ngọc lâu của mình, giao cho Hùng Bi, Can Sài Giao đám đại yêu trong giữ, bị con hắc hùng kia phái đi gieo trồng thảo dược.

“Thạch sư huynh, lệnh đệ ở đây, còn mong sư huynh tiếp được cậu ấy, đừng để cậu ấy rơi xuống nước!”

Diệp Húc hít một hơi thật sâu, dùng sức nắm đi, ném Thạch Tinh Vân tới đám người Thạch Tinh Hải đằng xa. Sức mạnh của hắn quá lớn, trực tiếp ném Thạch Tinh Hải ra trăm dặm, bay qua đỉnh đầu đám người Thạch Tinh Hải, rơi xuống bờ đối diện của Hoàng Tuyền.

Đám người Thạch Tinh Hải đều quay đầu nhìn, ánh mắt đi theo tung tích Thạch Tinh Vân.

“Đám người đó chết chắc rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Húc vỗ vỗ tay, cười nói với Ma La Dư mà lúc này nàng ta đang trố mắt ra nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.