CHƯƠNG 15. EM TRAI CHỈ BIẾT GỌI ANH HAI, CÒN CÁI GÌ CŨNG KHÔNG BIẾT
Mở cửa phòng ra, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang nhu thuận gọi Quý Hào trước mặt một tiếng ba ba.
Quý Hào vươn tay sờ sờ đầu Quý Tiêu Dương, trên mặt tràn ngập tự hào “Con trai, biểu hiện của con càng ngày càng tốt, làm cho ba ba thật tự hào.”
“Cảm ơn ba ba” Quý Tiêu Dương cười thản nhiên lên tiếng “Ba ba, sớm như vậy mà đã tan làm rồi?” Thời gian tan làm phải là buổi chiều chứ.
“Ba nghe nói con đã trở lại. Hai năm rồi cũng chưa gặp con, dù sao công việc cũng xong rồi nên ba liền trở về! Nào, đến phòng khách đi, ba ba mua rất nhiều đồ ăn ngon. Cả hai sinh nhật rồi đều không làm, buổi tối hôm nay chúng ta làm bù đi. Tiêu Dương, con muốn đi ăn ở đâu? Nói ba ba một tiếng để ba đặt chỗ. Tối hôm nay chúng ta cùng hảo hảo ăn cơm. Vừa vặn hôm nay khi trở về lại nghe bảo mẫu nói Thần Quang có thể nói.”
Xem ra hôm nay Quý Hào thật cao hứng. Tự mình lập kế hoạch, còn nói nhiều như vậy.
Quý Tiêu Dương vốn nghĩ sẽ ở nhà chơi với em trai. Nhưng là nghe Quý Hào nói nhiều như vậy, cậu liền chần chờ. Có nên ra ngoài ăn hay không? Cúi đầu nhìn em trai trong lòng. Bé nhu thuận nằm trong ngực cậu, đôi mắt mở to ngơ ngác theo dõi cậu. Rõ ràng cảm thấy cậu nhìn về phía bé, cặp mắt kia liền hiện quang mang sáng ngời “Ba ba, đi Hải Thiên được không ạ?” Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nói với Quý Hào.
“Được. Ba ba lập tức gọi điện thoại đặt chỗ.” Quý Hào lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi xuống sô pha. Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái, ngón trỏ chọc chọc cằm Quý Thần Quang “Em à, buổi tối anh hai mang em đi ăn. Thích không nào?”
Đây là lần đầu tiên Quý Tiêu Dương thấy em trai nháy nháy mắt. Hàng lông mi dài thật xinh đẹp. Gắt gao ôm em trai vào ngực, xoa nắn một chút rồi lại buông ra “Em à… từ nay về sau em sẽ luôn là bảo bối của anh!” Nhẹ nhàng nói bên tai Quý Thần Quang.
“Anh hai!” Quý Thần Quang khua loạn đôi tay nhỏ bé, bắt lấy tóc Quý Tiêu Dương.
“Em trai, em thực thích nắm tóc anh a!” Quý Tiêu Dương cười, đem đầu mình lại gần Quý Thần Quang để cho bé sờ nắm.
“Khanh khách khanh khách” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười thanh thúy của Quý Thần Quang. Thực sự rất êm tai….
“Thần Quang thật sự có thể nói a. Vừa nãy nghe bảo mẫu nói ta còn không dám tin!” Quý Hào vừa nói chuyện điện thoại xong thì nghe thấy thanh âm của Quý Thần Quang.
“Ân. Em ấy có thể nói chuyện ạ!” Quý Tiêu Dương tự hào nói.
Quý Hào ngồi lên sô pha, vươn tay về phía Quý Thần Quang “Đến đây nào Thần Quang, gọi một tiếng ba ba đi con!” Trên mặt mang theo nét cười.
Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương. Ánh mắt nhìn về phía Quý Hào. Hơn nửa ngày cũng chưa mở miệng nói.
Mặt cười của Quý Hào có điểm hờn giận “Thần Quang, gọi ba ba đi, ba ba cho con ăn kẹo nga”
Quý Tiêu Dương nhìn em trai trong lòng. Môi giật giật “Anh hai!” Lại gọi một tiếng anh hai.
“Thần Quang, gọi ba ba đi, ngoan, gọi đi ba liền cho con ăn kẹo!” Nghe Quý Thần Quang gọi Quý Tiêu Dương là anh hai, nét cười trên mặt Quý Hào tăng vài phần. Ngữ khí càng thêm thân thiết nói.
“Anh hai!” Một lúc sau, Quý Thần Quang lại ngơ ngác gọi một tiếng anh hai. Đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương.
“Như thế nào cảm giác Thần Quang giống như chỉ biết gọi mỗi anh hai” Quý Hào thu tay, ngồi dựa vào ghế sô pha. Nhìn Quý Thần Quang thản nhiên nói một cau. Trong giọng nói đã không còn sự hào hứng vừa nãy.
Quý Tiêu Dương ở một bên nhìn, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia châm biếm…. Mặc kệ em trai, không dạy em ấy nói chuyện, lại càng không quan tâm em ấy lại còn nghĩ đến việc bảo em ấy kêu hai chữ ba ba…..
Gắt gao ôm Quý Thần Quang vào lòng. Em trai cậu thực ngoan. Trong lòng thầm nghĩ. Không gọi kỳ thật cũng tốt. Em trai chính là của một mình cậu. Bất quá vẫn là nên dạy em ấy nói…..