Hai tay của anh nắm chặt lấy bệ cửa sổ một cách vô thức. Dáng người cao thẳng của anh mạnh mẽ giống như cây Thiết tùng (một loại Thông). Trong đêm tối, hai mắt Hà Dĩ Kiệt sáng quắc nhìn về phía xa xa, trong đầu anh một suy nghĩ dần dần đã được xác định rất rõ ràng. Cho dù từ nay về sau anh công thành danh toại, cho dù từ nay về sau ở trong thành phố này, anh sẽ là một người đứng trên vạn người, cho dù cuộc sống sau anh trở thành một người có cuộc sống vương giả giống như đám mây trên trời cao vòi vọi kia đi nữa, nhưng vậy thì đã sao, bên cạnh anh đã không còn người anh yêu nữa, anh sẽ không còn được nhìn dung nhan như hoa của cô nữa... Anh cũng sẽ không thể nào được chạm vào cô nữa, anh sẽ không thể hạnh phúc. Đúng vậy, anh sẽ không cảm thấy được hạnh phúc! Trái tim của anh đã trống không, tựa như một cái xác không hồn, một cuộc sống như vậy, anh có tiếp tục sống cũng chẳng còn ý nghĩa!
Đến lúc trời hừng đông, Hà Dĩ Kiệt đi ra khỏi phòng bệnh của Nặc Nặc. Anh mở điện thoại ra, các tin nhắn liên tiếp tràn vào. Anh tựa người ở trên vách tường, ngậm một điếu thuốc lá, hơi khép mắt lại. Những sợi tóc rũ xuống lộn xộn ở trên trán, xòa xuống ngay trên mí mắt. Cổ áo sơ mi xốc xếch, hai chiếc cúc áo ngực được mở ra để lộ làn da rắn chắc màu đồng cổ, làm cho bộ dáng vốn lúc nào cũng cẩn thận nghiêm túc của ngày trước đã biến đâu mất. Anh cố đè nén, kiềm chế lại chút điên cuồng của bản thân, nhìn vào màn hình điện thoại. Tất cả các tin nhắn gửi đến lẫn các cuộc gọi nhỡ, được biểu hiện trên màn hình đều là của Đỗ Phương Phương.
Khóe môi anh bất giác bật lên một ý cười lạnh lẽo, không sao kìm hãm được. Anh không muốn nhìn lại nữa, đang định gọi điện thoại, thì chuông điện thoại lại vang lên. Liếc nhìn qua dãy số, nhận ra đây là cuộc gọi của bí thư Tiếu, Hà Dĩ Kiệt không chần chờ nữa vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi: "A lô, bác Tiếu ạ, có chuyện gì vậy bác?"
Bí thư Tiếu ngần ngừ một lát, mới hơi ấp úng nói, giọng cũng không giống như bình thường: "Dĩ Kiệt à, cũng chỉ là chuyện di dân của bác và Tử Tuấn thôi, không biết chuyện này đang được xử lý thế nào rồi? Mấy ngày hôm trước Tử Tuấn gọi điện thoại hỏi thăm, bên ấy vẫn nói mọi thủ tục đều không có vấn đề gì. Nhưng đột nhiên hôm qua lại thấy có thông báo gửi đến, trong đó có một câu nói là thủ tục giấy tờ không đủ nên không thể giải quyết cấp thẻ được, còn nói điều kiện của chúng ta không phù hợp... Cháu có thể hỏi giúp bác một chút được không, xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Cả đời này bí thư Tiếu chưa hề cầu cạnh ai, hiện tại chỉ vì tương lai của con trai, thêm nữa ông cũng không muốn để cho Hà Dĩ Kiệt bị bó tay bó chân bởi chuyện của mình, nên lần đầu tiên ông đã phải hạ mình xuống, định bụng vận động tứ phía cho chuyện mình di dân ra nước ngoài. Nhưng bởi vì khoảng thời gian trước đây ông đã vướng vào chuyện không hay, lại đang trong thời kỳ nhạy cảm, cho nên dù ông đã vất vả rất lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn phải dựa vào Đỗ lão tướng quân mới làm được...
Chuyện này vốn dĩ đã là chuyện “ván đã đóng thuyền” rồi, không biết chuyện xuất nhập cảnh còn khâu nào giải quyết chưa tốt mà ngày hôm qua lại truyền đến tin tức nói bọn họ bị mắc kẹt ở khâu cấp thẻ.
Mi tâm của Hà Dĩ Kiệt nhíu chặt lại, tâm tư liền xao động, dĩ nhiên anh biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Anh nói vài câu để an ủi bí thư Tiếu, nói sẽ lập tức phái người đến hỏi ngay, lúc này bí thư Tiếu mới cảm thấy yên lòng trở lại.
Cúp điện thoại, Hà Dĩ Kiệt hơi ngước chiếc cằm lên, kẹp chặt đầu mẩu thuốc lá, đưa tay gẩy đoạn tàn thuốc bắn ra bên ngoài. Không đợi anh chủ động gọi lại, điện thoại bên kia đã gọi đến cho anh, nhưng người gọi đã đổi thành Đỗ lão tướng quân.
Hà Dĩ Kiệt nhận cuộc gọi, giọng nói của anh vẫn như cũ, trước sau như một, luôn lễ độ và điềm đạm. Đỗ lão tướng quân nín thở lắng nghe, thấy khẩu khí của anh vững vàng cũng không hề có chút sợ hãi hoặc hương vị bất an. Hơn nữa thái độ vẫn giống hệt y như ngày xưa, lúc này ông mới yên lòng trở lại, ánh mắt nhìn về phía Đỗ phu nhân ở bên cạnh vẫn đang lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt, ý bảo con gái cứ an tâm.
"Ông ngoại, là cháu không tốt, mấy ngày nay cháu gặp phải tài liệu có chút khó giải quyết, cần phải xử lý gấp, nên chưa kịp nói với Phương Phương, cũng không chú ý đến chuyện phải về nhà. Bây giờ việc xử lý công chuyện cũng đã gần như xong hết rồi, bây giờ cháu sẽ trở về nhà luôn. Ngài đừng mải lo lắng đến chuyện của con cháu mà để cho thân thể của mình mệt muốn chết, nếu vậy chúng cháu đã đắc tội quá rồi!"
Anh không đợi cho Đỗ lão tướng quân hỏi thăm, đã lên tiếng trước xin lỗi nhận sai. Rốt cuộc Đỗ lão tướng quân cũng không thể có một chút tức giận nào để phát tác ra ngoài được, cũng đành chỉ dạy dỗ anh vài câu không nhẹ không nặng, nếu có phải ra ngoài để giải quyết công việc thì dù vội mấy cũng phải nhắn lại cho người ở nhà một tiếng. Không trở về nhà thì cũng không sao, nhưng suốt cả đêm khóa điện thoại lại sẽ không khỏi làm cho người nhà bị lo lắng v.v và v.v.
Hà Dĩ Kiệt không hề phản bác lại, nhận lấy từng câu từng chữ. Trong lòng Đỗ lão tướng quân vốn biết anh cũng sẽ không bao giờ nảy ra chuyện sóng cồn, nên cảm thấy rất mỹ mãn, cúp điện thoại.
Hà Dĩ Kiệt cũng thu điện thoại về, biểu cảm trên mặt anh vẫn giữ nguyên như vừa rồi, không hề xao động. Anh vứt điếu thuốc lá đi, đi đến bên cửa sổ nhờ gió thổi hết mùi thuốc lá ám trên người mình, đến lúc gần như không còn ngửi thấy mùi thuốc nữa, lúc này anh mới bước vào trong phòng.
Nặc Nặc đã tỉnh ngủ, mái tóc ngang tai rối tung, để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to ướt át giống như hai trái nho đen bồng bềnh trong giếng nước mênh mông, sáng bóng động lòng người. Cô bé đang ngồi ở trên giường, để lộ ra một nửa thân thể trắng trẻo, mập mạp, mịn màng rất dễ thương. Hai cánh tay như non nớt như ngó sen giơ lên cao đang không ngừng chiến đấu hăng hái với bộ quần áo nhỏ xinh của mình.
Hiển nhiên cô bé vẫn chưa thể mặc được quần áo, mà đã mệt mỏi đến mức đầu ra đầy mồ hôi, nguyên nhân là do bé không tìm được cổ áo nên đã chui cái đầu nhỏ của mình vào trong tay áo. Bất giác trên gương mặt của Hà Dĩ Kiệt hiện lên ý cười, anh bước nhanh tới giúp đỡ cho con gái, mặc cho cô bé chiếc áo lông, cúi đầu hôn nhẹ lên trán của bé: "Nặc Nặc thật lợi hại, đã biết tự mặc áo rồi cơ đấy!"
Nặc Nặc nghe thấy lời khen ngợi của anh, liền cười toét miệng, cả khuôn mặt như vo tròn lại thành một nắm, dùng sức gật đầu. Hà Dĩ Kiệt vừa hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái vừa nhấc con lên. Hai cái chân Nặc Nặc trơn bóng, trắng như bột quẫy đạp loạn xạ, tựa như cô bé không muốn anh giúp đỡ mặc quần. Hà Dĩ Kiệt vô cùng kiên nhẫn, anh cười vuốt vuốt lên đầu của con gái, mặc chiếc quần xinh xinh vào cho bé, nói: "Tranh thủ thời gian mặc quần áo tử tế, sau đó chúng ta về nhà nhé!"
Nặc Nặc vừa nghe thấy về nhà, xoay tròn cặp mắt to kéo tay áo của anh lắc lắc, hỏi:"Mẹ đâu?"
Hà Dĩ Kiệt nghe vậy, không sao đành lòng được, anh nghiêng đầu đi cố nén khổ sở đang khoan trong tim: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ đến tìm Nặc Nặc."
Nặc Nặc thất vọng, buông rũ mi mắt xuống, hàng lông mi thật dài cong veo đã ngăn trở cảm xúc biểu lộ nơi đáy mắt của cô bé. Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng ôm con gái, cô bé liền ngoan ngoãn tựa ở trong lòng ngực của anh, một lát sau bé mới nghẹn ngào lẩm bẩm một câu: "Nhớ mẹ..."
"Nặc Nặc nghe lời, đợi vài ngày nữa thôi, mẹ sẽ trở lại rồi...”
"Cây cao lương." Nặc Nặc ngửa đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn lại con gái, hôn lên chóp mũi của con: "Nặc Nặc, con có thể gọi ba ba được không?"
"Ba ba?" Nặc Nặc cất giọng non nớt ngọng nghịu lặp lại một lần. Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy trái tim của mình đập rộn như nhảy vọt lên. Thoáng cái, nước mắt anh liền trào ra, anh gắng sức chống đỡ, nén nhịn xuống, khích lệ cô bé: "Nặc Nặc thật lợi hại, quá tuyệt vời, từ nay về sau, con cứ gọi chú như vậy nhé, nhớ không?"
Nặc Nặc không hiểu, nhưng cô bé vẫn gật đầu vẻ rất hiểu chuyện. Hà Dĩ Kiệt ôm con gái vào trong ngực: "Đi nào, chúng ta đi rửa mặt nhé."
Hai cha con rửa mặt xong đi ra, Hà Dĩ Kiệt nhìn lại điện thoại. Đỗ Phương Phương vừa mới gọi đến cho anh bốn năm cuộc điện thoại. Anh đặt Nặc Nặc ở một bên, cầm điện thoại đi ra trên ban công bấm gọi lại, gần như chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng thì bên kia đã nhận luôn. Giọng nói của Đỗ Phương Phương vô cùng lo lắng, rồi sau đó đã ngập tràn tiếng khóc nức nở: "Hà Dĩ Kiệt anh đã biến mất đi đâu vậy, anh có biết là em rất lo lắng cho anh hay không. Rốt cuộc hai ngày nay anh đã đi nơi nào, em đã không gặp được anh, mà gọi điện thoại cho anh thì anh tại tắt máy. Anh có biết em đã sắp phát điên lên rồi hay không? Rốt cuộc anh đã ở đâu vậy?"
Cô nói một hơi, khi nói đến câu cuối cùng liền không nhịn nổi nữa, òa lên khóc. Hai ngày một đêm qua không thấy bóng dáng của anh, cô quả thực đã sắp phát điên lên rồi. Cô chưa từng bao giờ thấy mình có nỗi sợ hãi nào giống như nỗi sợ hãi vừa qua. Cô không thể bị mất anh, mặc kệ như thế nào, chỉ cần anh trở về!
"Có chút việc gấp cần phải xử lý. Anh sẽ lập tức trở về ngay. Em cứ ở nhà chờ anh, anh có việc muốn nói với em!"
Giọng nói của anh vẫn như ngày trước, không hề xao động gợn sóng, không chút sợ hãi, vẫn rất điềm đạm vang lên ở bên tai của cô. Đỗ Phương Phương gần như lập tức đã trở lại yên tĩnh, cô nín khóc mỉm cười: "Vâng, em chờ anh, anh hãy trở về nhanh lên nhé, ông xã..."
Khi cô nói đến hai chữ mấu chốt “ông xã” kia, trong dạ dày của anh không khỏi thoáng cuộn lên một chút, nhưng anh vẫn chỉ khẽ ừ một câu rồi cúp điện thoại.
Khi anh trở lại trong phòng thì Nặc Nặc vẫn đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon chơi ngón tay của mình. Bộ dạng của cô bé hết sức chuyên chú, nhìn rất giống bộ dáng của Tương Tư ngồi chăm sóc anh, trong khoảng thời gian anh bị thương. Khi đó dường như thời gian cũng đã ngừng trôi... Hàng ngày hai người đều ở cùng một chỗ, ngồi dính bên nhau suốt cả ngày trời. Anh mở ra máy vi tính để xử lý công việc, còn cô ngồi ngay ở bên cạnh anh, yên tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh nhìn lại cô liền phát hiện ra cô cũng đang chăm chú nhìn anh, cứ như vậy, cả hai cùng cười rộ lên...
Những khoảng thời gian ấy, tại thời điểm nó diễn ra anh cũng không cảm thấy rằng rất quan trọng, rất đẹp đẽ. Nhưng giờ phút này khi nhớ lại, anh tình nguyện dùng chính tính mạng của mình để đổi, đổi để cho anh lại được ở bên cô suốt một ngày.