Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 599: Chương 599: Ngoại truyện : Thương Lang Quốc Chương 50 : Phụ hoàng, Duy Nhất rất nhớ người






Edit : Angelina Yang

Nàng cũng không biết, nàng rốt cuộc đang sợ hãi cái gì.

Dù sao, nàng nhung nhớ ba năm, hy vọng ba năm, một mực mong muốn, đều là lại lần nữa nhìn thấy nam nhân này.

Chính là hiện nay, nam nhân này, đã đứng ở phía sau nàng . Hắn đang nhẹ nhàng gọi tên của nàng.

Âm thanh, quen thuộc, dịu dàng, để cho nàng nghe xong, cực kì quyến luyến.

Thật sự nàng muốn, muốn được liều lĩnh xoay người, lại hung hăng bổ nhào trong ngực của hắn, lại hung hăng khóc rống một hồi.

Chính là, hiện tại Cố Duy Nhất lại khiếp đảm .

Bởi vì, nàng sợ hãi, nam nhân này, hắn sẽ thay đổi.

Ánh mắt dịu dàng trước kia sủng ái nhìn nàng, nay đã dành cho nữ nhân khác.

Nàng sợ hãi, nam nhân này, trong ánh mắt nhìn nàng, là lạnh lùng, xa cách, lạnh như băng. . .

Giờ này khắc này, Cố Duy Nhất mới bừng tỉnh giác ngộ. Thì ra, nàng vẫn cho rằng chính mình kiên cường giống như Tiểu Kim Cương vô địch*, nhưng lại là nhát gan, yếu đuối như vậy.

* Tiểu Kim Cương vô địch hay hồ lô tiểu kim cương là một nhân vật trong phim hoạt hình nổi tiếng nhất thập niên 80《 Hồ Lô Tiểu Kim cương 》 hay 《 Hồ Lô huynh đệ 》

Trong lòng đủ loại cảm xúc lo lắng, có tưởng nhớ, có nhát gan, có căng thẳng, có uất ức, cuối cùng, đều hóa thành một màn mờ mịt trong khóe mắt . . .

Liền vào lúc Cố Duy Nhất cố nhịn những giọt nước mắt nơi khóe mắt, chỉ thấy một đạo bóng dáng cao to mạnh mẽ, liền xuất hiện ở trước mặt nàng

Xa cách ba năm, nam nhân trước mắt này, dung mạo không có một chút biến hóa.

Mày kiếm vắt đến tóc mai trong truyền thuyết , để lộ ra sự cương nghị uy nghiêm.

Đôi mắt màu hổ phách kia, thâm thúy mà nhìn xa trông rộng.

Mũi thẳng môi đỏ mọng, mỗi một chỗ, đều là quen thuộc như vậy.

Đặc biệt, nam nhân giờ phút này, trong ánh mắt nhìn nàng, vẫn cứ giống như ba năm trước đây , dịu dàng như vậy.

Phảng phất, nam nhân này, dường như căn bản cũng không từng rời nàng.

Thấy vậy, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nhói mạnh lên một cái.

Đặc biệt, nghe được nam nhân khẽ mở môi đỏ mọng, nhẹ nhàng gọi.

"Duy Nhất. . ."

Giọng nói của nam nhân, trầm thấp khàn khàn, đầy gợi cảm như thế, quen thuộc như thế.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất rốt cuộc không nhịn được, nhanh chóng đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của nam nhân , trong giọng nói gợi cảm quen thuộc.

Hai chân nhanh chóng nhún một cái, cả người Cố Duy Nhất liền đã hung hăng nhào vào trong vòng ôm rộng rãi kia của nam nhân.

Hai tay càng là gắt gao, ôm chặt lấy nam nhân trước mắt này.

Cảm giác được sự ấm áp trên người nam nhân, lại cả cái mùi quen thuộc đã lâu không thấy, đều khiến Cố Duy Nhất quyến luyến vô cùng.

Những giọt nước mắt vẫn cố nén nơi khóe mắt, rốt cuộc không nhịn được tốc tốc chảy xuống hai gò má .

"Ô ô ô. . . Phụ hoàng, Duy Nhất rất nhớ người. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, to mồm khóc lớn, giờ phút này, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng thật uất ức thật uất ức.

Coi như, nam nhân này, trong lòng hiện nay đã có người khác rồi , thì nàng cũng không muốn nghĩ tới điều đó nữa, chỉ là muốn gắt gao ôm chặt hắn. Nàng không để ý tới, không thèm nghĩ đến những chuyện phiền não này nữa, chỉ là muốn nói cho hết nỗi nhung nhớ ba năm nay đối với hắn.

Vì vậy, Cố Duy Nhất giờ phút này, càng là khóc đến cực kì tủi thân kích động.

Đối với Cố Duy Nhất đang mở miệng khóc lớn, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là tùy ý để Cố Duy Nhất ôm thật chặt.

Nhìn thấy thiếu nữ trong lòng, khóc đến tủi thân như vậy, phảng phất như đứa trẻ bị người ta bắt nạt.

Những giọt nước mắt trắng ngần long lanh, không ngừng chảy xuống hai gò má ửng đỏ kia của nàng, khiến cho nàng nhìn qua, càng cảm thấy tội nghiệp đau khổ.

Thấy vậy, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi hiện lên một sự thương tiếc lộ rõ.

Lập tức, hắn liền vươn cánh tay thon thả kia, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Cố Duy Nhất.

Chỉ cảm thấy nước mắt trên đầu ngón tay, là ấm áp như vậy, khiến trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi ấm áp.

Bởi vì, cảm giác có người tưởng nhớ , là ấm áp như vậy.

Rời khỏi Kinh thành ba năm, bóng dáng cô bé này , càng là không ngừng xuất hiện ở trong óc hắn

Sự nghịch ngợm của nàng, nỗi bướng bỉnh của nàng , sự ngây thơ của nàng, nét dễ thương của nàng, tất cả đều khiến hắn tưởng nhớ không thôi.

Trong lòng, cũng không có lúc nào là không tưởng nhớ đến cô bé này.

Không biết, cô bé này, hiện nay như thế nào, rốt cuộc có lại gây họa hay không. Nàng hiện nay lại đang làm cái gì, có ngoan ngoãn nghe lời tập võ học tập hay không! ?

Mỗi khi hắn vì quốc gia đại sự, vì chuyện về những phản quân này mà phiền não, chỉ cần nhận được là thư của nàng , khi đó tâm tình u ám của hắn, sẽ lại trở nên thoáng đãng.

Độc Cô Ngạo Phong cũng không biết, cô bé này, rốt cuộc là đến lúc nào, từ từ lẻn vào nội tâm hắn, trở thành một bộ phận cuộc đời hắn.

Còn hắn hôm nay, vào lúc vội vã trở lại hoàng cung, điều nghĩ đến ở trong đầu chỉ là cô bé này. Hắn muốn trước tiên gặp nàng đã, để nhìn một chút xem qua ba năm, cô bé này hiện nay có thay đổi gì.

Vốn tưởng rằng, hắn sau lúc trở về thì sẽ được thấy , cô bé kia với vẻ mặt kích động hoan hỉ chạy tới hắn, nghênh đón hắn. Nhưng chỉ là một chốn im lặng, và cung nhân quì gối đầy đất.

Không thấy được cô bé khiến hắn một mực bận lòng kia, khiến trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi hiện lên một nỗi mất mát không sao diễn tả nổi.

Sau này, hắn biết được cô bé này xuất cung nghênh đón hắn. Thế nhưng, vì cũng không hề nhìn thấy nàng xuất hiện, hắn lại sợ hãi, phải chăng là nàng đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy, hắn liền lập tức cho người đi tìm .

Cho tới bây giờ, đến lúc hắn nhìn thấy cô bé một mực khiến hắn bận lòng, a, không, hiện nay đã trưởng thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Xa cách ba năm, cô bé một mực xoay quanh ở trong đầu hắn , nay đã trưởng thành.

Cô bé nhỏ gầy ngăm đen trước kia trong trí nhớ, nay đã trưởng thành là một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc.

Cúi đầu lẳng lặng ngắm nhìn thiếu nữ trong lòng.

Chỉ thấy thiếu nữ này, cả người ướt rườn rượt, váy tơ lụa mỏng Mễ Phân màu tím , giờ phút này lại dính sát vào trên người nàng, càng là phác họa vô cùng tinh tế dáng người thướt tha nõn nà của nàng.

Mái tóc đen nhánh kia, lọn tóc giờ phút này vẫn còn đọng nước!

Mái tóc trán uốn cong ướt át kia, càng là dính sát vào nhau tại trên gò má, càng tôn lên làn da tựa như mỡ đông, đôi má hồng hào, sống mũi dọc dừa bóng mịn như ngọc, đôi môi như cánh hoa của thiếu nữ này.

Giờ phút này, thiếu nữ này, khóc đến tội nghiệp đau khổ như thế.

Trên mặt, đều là hiện rõ nét vô cùng tủi thân.

Còn cả đôi mắt xinh đẹp động lòng kia nữa, giờ phút này càng là tuôn đầy những giọt nước mắt trắng ngần long lanh.

Giờ phút này, những giọt nước mắt trắng ngần long lanh kia, giống như chuỗi Trân Châu bị đứt, tốc tốc rơi xuống. Nó khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng hào kia , càng cảm thấy quyến rũ xinh đẹp.

Nữ nhân trong lòng, khóc đáng thương như thế, phảng phất bối rối thất thần, lại vô cùng tội nghiệp đau khổ, xinh đẹp động lòng người.

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong không khỏi sinh lòng thương tiếc. Lập tức, càng là không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt phía sau lưng của thiếu nữ trong lòng yếu ớt kia, rồi mở miệng nhẹ nhàng nói nhỏ.

"Được rồi, Duy Nhất, phụ hoàng, không phải đã trở về sao! ?"

Nhìn thấy thiếu nữ ôm thật chặt chính mình, khóc đến suy sụp như thế, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy trong lòng không khỏi nhói lên một cái, ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là có thêm vài phần dịu dàng mà chính mình cũng không từng phát hiện.

Nghe được giọng nói mềm mại của Độc Cô Ngạo Phong , trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi nhói lên một cái.

Lập tức, càng là từ từ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy những giọt nước mắt trắng ngần long lanh, lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc trước mắt này.

Gương mặt tuấn tú này, đã sớm điêu khắc trong đáy lòng của nàng. Suốt ba năm qua, thời gian hơn một ngàn ngày, nàng không có một ngày là không tưởng nhớ hắn.

Hiện nay, hắn thật sự đã trở về, hắn thật sự đã trở về. . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lại bắt đầu không tin .

"Phụ hoàng, người thật sự đã trở về sao! ?"

Cố Duy Nhất mở miệng, ở trong giọng nói, mang theo sự không xác định thấp thoáng.

Bởi vì, nàng đang sợ hãi, tất cả điều này, đều không phải thật sự.

Phải biết rằng, ba năm vừa qua, nàng cũng không biết rốt cuộc đã bao nhiêu lâm vào giấc mộng, mơ thấy nam nhân này đã trở về.

Chính là, đến lúc mỗi khi nàng tỉnh mộng, chỉ thấy thêm phiền muộn thôi.

Nghe được lời này của Cố Duy Nhất, nhìn thấy vẻ không chắc chắn trên mặt nàng , khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi cong lên một cái, lập tức nhỏ giọng cười một tiếng.

"Ha hả. . . Cái đồ ngốc nhà ngươi này, trẫm đã trở về!"

Độc Cô Ngạo Phong mở miệng nhỏ giọng cười một tiếng, lập tức, càng là không nhịn được đưa tay, vỗ vỗ lên gương mặt ửng đỏ của thiếu nữ trong lòng.

Chỉ cảm thấy, da thịt ở dưới đầu ngón tay, mang theo cái ấm áp ướt át, lại mịn màng nhẵn nhụi khó có thể tin nổi.

Phảng phất như da thịt non mềm của trẻ sơ sinh, khiến cho người ta đều không nỡ dời đi.

Đối với sự thán phục của Độc Cô Ngạo Phong , lúc Cố Duy Nhất nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, lại thấy động tác của hắn tràn đầy cưng chiều, dịu dàng như vậy, trong lòng không khỏi ngọt ngào.

Khóe miệng nhếch lên một cái, không khỏi ha hả khúc khích cười rộ lên.

"Ha hả, phụ hoàng, rốt cuộc người đã trở về, người đã trở về, thật tốt, ợ . . ."

Nói xong lời cuối cùng, Cố Duy Nhất không nhịn được ợ một hơi rượu.

Vừa mới uống nhiều rượu như vậy, lại hộc tốc chạy con đường dài như vậy . Mới rồi, vừa khóc thời gian dài như vậy, nên giờ phút này Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy thật kiệt sức, đầu nặng nề, mí mắt cũng bắt đầu khởi động đánh nhau .

"Phụ hoàng, con mệt mỏi quá, con muốn đi ngủ. . ."

Cố Duy Nhất mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, mí mắt kia lại càng là đã dính vào nhau rồi.

Nghe được lời thiếu nữ trong lòng nói, lại thấy dáng vẻ nàng mơ màng ngủ, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng thở dài một phen.

Lại cảm giác được, trong lòng chợt nặng thêm, thì ra thiếu nữ này, lại cứ như vậy ngủ thiếp đi .

Nhìn thấy gương mặt nàng ngủ say . Trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẫn còn tràn đầy nước mắt trắng ngần long lanh.

Tuy là như thế, lại vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Thấy vậy, Độc Cô Ngạo Phong mặc dù trong lòng vẫn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chỉ là, cuối cùng cũng lại nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lập tức, chính là vươn tay, ôm lấy thiếu nữ trong lòng đã ngủ thiếp đi, lại đi tới cung Dục Lân.

Đến sau khi đi tới cung Dục Lân , Độc Cô Ngạo Phong càng là sai khiến cung nhân thay quần áo cho Cố Duy Nhất.

Đến khi tất cả đều xử lý tốt, Độc Cô Ngạo Phong đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn thiếu nữ giờ phút này đang ngủ say.

Chỉ thấy thiếu nữ này, giờ phút này đang ngủ say sưa.

Coi như bên ngoài, dẫu có dông tố nổ ra, thì vẫn không ảnh hưởng được nàng.

Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng , khóe miệng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhẹ nhàng cong lên một cái.

Lập tức, không khỏi xoay người, muốn rời đi.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy ống tay áo căng thẳng.

Cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy thiếu nữ đang ngủ say , lại đưa tay gắt gao túm chặt ống tay áo của hắn không rời.

Thấy vậy, gương mặt Độc Cô Ngạo Phong đầu tiên là có hơi sửng sốt. Còn không chờ hắn đưa ra bất cứ phản ứng gì, chỉ thấy thiếu nữ trên giường đang ngủ say, đột nhiên chân mày nhẹ nhàng cau lại một cái, phảng phất mơ như thấy chuyện gì không tốt, bắt đầu trở nên bất an .

Nàng hé mở làn môi hồng, không khỏi thì thào nói nhỏ.

"Phụ hoàng, không muốn rời khỏi Duy Nhất, phụ hoàng. . ."

"Phụ hoàng. . ."

Nghe thiếu nữ trước mắt, từng tiếng từng tiếng nói nhỏ, trên mặt càng là có vẻ bất an, phảng phất một đứa bé sợ hãi bị người ta mặc kệ, đáng thương như vậy.

Thấy thế, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong không khỏi nhói lên một cái.

Thiếu nữ này, là đang sợ hãi hắn lại lần nữa rời khỏi nàng sao! ?

Thì ra, trong vòng ba năm xa cách, không chỉ có hắn nhớ tới nàng, nàng cũng nghĩ về hắn, không phải sao! ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Độc Cô Ngạo Phong ấm áp, lập tức, hắn không nhịn được đưa tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Duy Nhất, lại vỗ nhẹ nhẹ lên trên mu bàn tay trắng như tuyết kia của Cố Duy Nhất.

"Duy Nhất, trẫm, không sẽ rời khỏi ngươi . . ."

. . .

Hôm sau, Cố Duy Nhất cũng không biết chính mình rốt cuộc ngủ thời gian dài bao lâu.

Trong thời gian nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.

"Ưm, đầu của ta đau quá. . ."

Nghe được tiếng kêu đau đớn của Cố Duy Nhất , Cúc Vận đã sớm hầu ở một bên, lập tức tiến lên.

"Quận chúa, người rốt cuộc tỉnh rồi!"

"Cúc Vận! ?"

Nghe được lời Cúc Vận nói, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, lại nhìn chung quanh bốn phía một phen.

Rường cột chạm trổ, bức rèm che chập chờn, tấm lụa mỏng hạ xuống, đây không phải gian phòng của nàng sao! ?

Nàng là trở về từ lúc nào vậy! ? Tại sao nàng đều không nhớ được một chút nào! ?

Hồi tưởng tối hôm qua, nàng nhìn thấy hành động thân mật kia của Độc Cô Ngạo Phong cùng nữ nhân khác , tâm tình buồn bực, liền uống rượu cùng với Mạc Tiêu Diêu . Uống mãi uống mãi, không ngờ nàng lại chẳng nhớ gì nữa! ?

Trời ạ!

Nàng rốt cuộc là trở về như thế nào! ?

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất nghi hoặc, Cúc Vận ở một bên , lại thấy Cố Duy Nhất có vẻ mặt khó chịu, lập tức bưng lên chén thuốc ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói nhỏ với Cố Duy Nhất.

"Quận chúa, phải chăng người rất khó chịu! ? Trước hãy uống chén thuốc này đi! Uống chén thuốc này xong, cũng sẽ không còn khó chịu như vậy ."

Nghe được Cúc Vận nói lời này, trên mặt Cố Duy Nhất đầu tiên là sửng sốt, lập tức, ánh mắt quét một vòng, liền nhìn tới chén thuốc ở trước mặt.

"Đây là! ?"

"Đây là giải tửu thang, là tối hôm qua khi Hoàng thượng rời đi, đặc biệt hạ lệnh nô tỳ chuẩn bị. Ngài nói Quận chúa tối hôm qua uống say rồi, khi tỉnh lại, khẳng định sẽ rất khó chịu, cho nên, căn dặn nô tỳ đến thái y viện chuẩn bị Giải Tửu Thang."

Cúc Vận mở miệng, cẩn thận nói.

Cố Duy Nhất nghe vậy, đồng mâu không khỏi trợn lên một cái, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.

"Cái gì! ? Đây là phụ hoàng đặc biệt hạ lệnh cho ngươi! ?"

"Vâng, đúng vậy, Quận chúa, người uống giải tửu thang này nhanh lên một chút đi! Như vậy người cũng sẽ không còn khó chịu như vậy !"

Cúc Vận mở miệng nói.

Chỉ là, nghe thấy Cúc Vận nói lời vừa rồi, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng bị một cảm giác mừng như điên bao trùm, làm sao vẫn còn lo lắng việc phải uống một chén thuốc này! ?

Thì ra, Độc Cô Ngạo Phong là quan tâm đến nàng như vậy . Ở trong lòng hắn, có lẽ nàng vẫn có phân lượng, không phải sao! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất liền nhanh chóng đứng lên, sau đó, liền chạy ra ngoài cửa.

Giờ này khắc này, ở trong đầu Cố Duy Nhất chỉ có một ý nghĩ, chính là hiện tại, lập tức, lập tức nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong!

Đối với Cố Duy Nhất mừng như điên, thoáng chốc liền phóng tới cửa ra vào, gương mặt Cúc Vận đầu tiên là sửng sốt, lập tức vội vàng không ngừng mở miệng kêu.

"Quận chúa, người muốn đi đâu a! ?"

"Ta muốn đi gặp phụ hoàng!"

Nghe được lời Cúc Vận nói, Cố Duy Nhất lập tức cũng không quay đầu lại mở miệng nói, nụ cười trên khóe miệng, càng lúc càng lớn.

Tuy nhiên, liền vào lúc Cố Duy Nhất sắp sửa lao ra khỏi cửa, phía sau lại lần nữa truyền đến tiếng kêu giật mình của Cúc Vận.

"Quận chúa, người muốn đi gặp Hoàng thượng, cũng phải trang điểm thật tốt một phen a. Để mọi thứ rối bù như vậy, Hoàng thượng nhìn thấy khẳng định sẽ không vui đâu."

"Ách. . . Đúng a!"

Nghe được lời Cúc Vận nói ở phía sau , Cố Duy Nhất lập tức dừng phắt bước chạy nhanh, ngừng lại.

Rồi cúi đầu nhìn qua tình trạng hiện tại của mình.

Nàng đang mặc trên người một chiếc áo lót bằng lụa trắng , tóc cũng đang rối bù. Quan trọng nhất, ngay cả giày nàng đều quên đi.

Trang phục lôi thôi nhếch nhác như thế , nếu như thật sự xuất hiện ở trước mặt Độc Cô Ngạo Phong, khẳng định sẽ dẫn đến hắn không vui chứ! ?

Xa cách ba năm, thật vất vả đợi hắn rốt cuộc trở về, nàng cũng không thể lấy dáng dấp này để đi gặp hắn chứ! ?

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất lập tức hạ lệnh Cúc Vận chuẩn bị nước tắm, lại sai các cung nhân khác hái được rất nhiều cánh hoa trở về.

Đến khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Cố Duy Nhất rắc đầy hoa tươi phủ kín mặt nước bên trong bồn tắm.

Chun mũi, ngửi thấy được, là mùi thơm của hoa xông vào mũi, làm cho người ta thấm vào ruột gan.

Hai tay nhẹ nhàng vớt lên những cánh hoa kiều diễm ướt át ,màu sắc tươi đẹp khiến tâm tình Cố Duy Nhất không khỏi bắt đầu sung sướng .

Lại nghĩ đến, tối hôm qua nàng quên sạch, đều không nhớ rõ cái gì nữa. Nàng không khỏi mở miệng, tra hỏi Cúc Vận ở một bên đang chà lưng cho nàng.

"Cúc Vận, tối hôm qua ta trở về từ lúc nào vậy! ? Tối hôm qua có phát sinh chuyện gì không! ? Còn nữa, tối hôm qua ta uống say rồi, liệu có làm chuyện gì kỳ quái không, hay là nói cái gì đó kỳ quái! ?"

Nói tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất , không khỏi bắt đầu căng thẳng lên .

Dù sao, tối hôm qua nàng quên hết, chính mình trở về như thế nào, cũng không biết.

Sau khi nàng nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong , chính mình rốt cuộc làm cái gì, nói gì đó, cũng là hoàn toàn không biết gì cả. Nàng lo lắng , tối hôm qua chính mình đã làm chuyện gì đó đáng sợ , khiến Độc Cô Ngạo Phong không vui liền nguy to.

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất bắt đầu hối hận .

Sớm biết thế, chính mình không nên uống nhiều rượu như vậy . . .

Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất ảo não, Cúc Vận nghe được lời Cố Duy Nhất hỏi, đầu tiên là vùi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới nói ra chi tiết.

"Tối hôm qua Hoàng thượng sau khi trở về, liền đến trong cung, chính là Quận chúa cũng không ở đây. Vì vậy, Hoàng thượng liền phái người đi tìm Quận chúa , đến lúc buổi tối, Hoàng thượng đột nhiên ôm Quận chúa trở về. Khi đó, Quận chúa đã ngủ thiếp đi, hơn nữa cả người ướt rườn rượt, vẫn còn sặc sụa mùi rượu. Vì vậy, Hoàng thượng liền khiến nô tỳ thay trang phục sạch sẽ cho Quận chúa, rồi sau đó, Hoàng thượng liền canh giữ ở bên người Quận chúa cho đến rất trễ, mới trở về. Khi rời đi, Hoàng thượng lại còn căn dặn nô tỳ chuẩn bị giải tửu thang cho Quận chúa , tránh khi Quận chúa tỉnh lại sẽ không thoải mái."

Nghe được Cúc Vận kể ra cặn kẽ, Cố Duy Nhất mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Thì ra là thế. . ."

Nghe Cúc Vận nói lời này, tỉnh lại, biết tự mình không có làm ra chuyện gì quá đáng. Bởi nàng sợ hãi nhất là chính mình uống say, rồi làm chuyện gì mà chính mình cũng không biết.

Trong lòng đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, Cố Duy Nhất lại dường như là nghĩ đến cái gì, đôi môi đỏ mọng hé ra, mở miệng hỏi.

"Đúng rồi, Cúc Vận, tối hôm qua vào lúc phụ hoàng hồi cung , phải chăng là, vẫn còn mang một nữ nhân trở về! ?"

"Ồ, Quận chúa ngươi cũng biết chuyện này ! ?"

Nghe được lời Cố Duy Nhất nói, Cúc Vận lập tức mở miệng hỏi.

Nghe vậy, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên một cái.

Quả thật!

Cô gái kia, thật sự hồi cung cùng Độc Cô Ngạo Phong.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Duy Nhất không khỏi hiện lên một nỗi buồn bã mất mát.

Lập tức, đôi môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng hỏi tới.

"Vậy Cúc Vận, ngươi cũng đã biết, nữ nhân kia, rốt cuộc là có thân phận gì! ? Nàng hiện nay đang ở trong cung nào! ?"

"Ách, nữ nhân kia, rốt cuộc là thân phận gì, nô tỳ còn không biết. Chỉ biết là, nữ nhân kia hiện nay đang ngụ ở trong cung Lạc Thu."

"Cung Lạc Thu! ? Đó là cung điện ở gần cung điện của phụ hoàng đây. . ."

Nghe được lời Cúc Vận nói, Cố Duy Nhất hé mở làn môi hồng, không khỏi thì thào nói.

Nghe vậy, Cúc Vận không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.

"Vâng, đúng vậy. Nô tì nghe nói, là nữ nhân kia đặc biệt xin Hoàng thượng cho ở trong cung điện đó, Hoàng thượng cũng là chuẩn y cho nàng. Thiếu nữ kia, nghe nói dung mạo xinh đẹp như tiên, đoan trang xinh đẹp. Hơn nữa, đây vẫn còn là lần đầu tiên Hoàng thượng mang nữ nhân về cung. Thiết nghĩ , Hoàng thượng đối với nữ nhân kia, khẳng định không bình thường. Chẳng lẽ nữ nhân kia, là nữ nhân mà Hoàng thượng thích! ?"

Cúc Vận mở miệng vừa nói ra nhận xét của chính mình, cũng không hề chú ý tới, Cố Duy Nhất đang lúc ngâm mình ở bên trong bồn tắm , trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng cảm thấy mất mát buồn bã .

Độc Cô Ngạo Phong hắn, đã thích nữ nhân! ?

Là có thật không! ?

Với cá tính của Độc Cô Ngạo Phong, nếu như không phải nữ nhân mình thích, hắn căn bản sẽ không để ý quan tâm đến, cũng sẽ không xen vào.

Chính là hiện nay, hắn lại mang một nữ nhân xinh đẹp như thế hồi cung. Hơn nữa, nữ nhân kia sẽ ngụ ở bên cạnh cung điện của hắn, ở cách hắn gần như vậy.

Nàng cho tới bây giờ đều chưa từng chứng kiến, Độc Cô Ngạo Phong lại nhân nhượng một nữ nhân như thế . . .

Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, phảng phất, trong lòng bị một tảng đá thật lớn đè nặng, làm sinh ra loại cảm giác khiến cho nàng không thở nổi.

Tâm tư vừa rồi vô cùng kích động, muốn bay nhanh đến bên người Độc Cô Ngạo Phong cũng không còn.

Bởi vì, nàng đang sợ hãi, khi nàng lại lần nữa nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong, bên người Độc Cô Ngạo Phong lại đứng một nữ nhân như hoa như ngọc.

Nữ nhân kia sẽ thay thế vị trí của nàng trước đây , tình chàng ý thiếp. . .

Càng nghĩ, trong lòng Cố Duy Nhất càng cảm thấy khó chịu .

Cúc Vận vốn đang lúc thao thao bất tuyệt, giờ phút này rốt cuộc cũng nhận thấy được Cố Duy Nhất co gì đó không đúng .

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Duy Nhất tràn đầy buồn bã mất mát, chân mày Cúc Vận cau lại một cái, không khỏi mở miệng hỏi.

"Quận chúa, người làm sao vậy! ? Phải chăng là có chỗ nào không thoải mái ! ? Có muốn nô tì mời ngự y hay không! ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.