Hai người đàn ông cách nhau một cái bàn nhìn nhau, một người nghiêm túc, một người cười tà, mà đều có ánh mắt kiên định như đao súng.
Lạc Tiểu Thiến hít hít cái mũi, ngửi được mùi bít tết đồng thời có cả mùi thuốc súng nồng nặc.
Nhìn Tiêu Dương, lại xoay mặt nhìn về phía Lãnh Tử Mặc, cô dè dặt mở miệng.
”Trước tiên, chúng ta ăn cơm được không?”
Tiếp tục như vậy nữa, bít tết trong đĩa sẽ bị bọn họ đốt cháy.
Lãnh Tử Mặc thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Dương, quay sang nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn mang vẻ xin lỗi, lại có chút lo lắng không yên của cô, lập tức
anh cảm thấy có lỗi.
Cùng tên kia đấu khí nhưng cũng không nên khiến nha đầu này sợ hãi.
”Được, ăn cơm!”
Hướng cô cười, tay anh cầm dao nĩa lên.
Nhìn ra an ủi trong nụ cười của anh, Lạc Tiểu Thiến cũng cười cười, bồi
bàn bưng đồ ăn để xuống, Tiêu Dương cũng cầm dao nĩa lên.
Trên bàn cơm, rốt cục tạm thời đình chiến.
Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng thở ra, mặt cúi thấp, bắt đầu chiến đấu với bít tết trong dĩa của mình, bởi vì nguyên nhân do hai người kia, nên cô
không thể ăn được món canh được bưng lên lúc trước, bây giờ cô rất đói
bụng.
Ở hai đầu bàn, động tác của Lãnh Tử Mặc và Tiêu Dương đều giống nhau.
Một tay cầm dao, một tay cầm nĩa giữ lại, cắt bít tết gọn gàng, sạch sẽ, một chút thanh âm cũng không có, một dao cắt đứt thịt, nhưng quan
trọng, hai người cũng không ăn mà chia miếng bít tết trong dĩa mình
thành những miếng nhỏ chỉnh tề.
Để dao nĩa xuống, ngẩng mặt lên nhìn thịt đã được cắt trong dĩa đối
phương, hai người đàn ông đều giật mình, sau đó liền bưng dĩa của mình
đưa về phía Lạc Tiểu Thiến.
Lạc Tiểu Thiến cắt một khối, vừa mới đưa đến bên miệng thì liền thấy hai bàn tay hiện ra trước mắt mình, trên bàn còn dư thêm hai dĩa bít tết đã được cắt sẵn.
Miệng Lạc Tiểu Thiến vừa nhai khối bít tết kia vừa mong muốn một đao chém chết hai vị này, vứt ra ngoài vũ trụ.
Có lầm hay không, cô đang đói muốn chết, bọn họ còn muốn tranh?
Trong lòng oán niệm vô cùng, trên mặt cô lại chỉ có thể cười gượng.
”Tôi tự mình làm là được rồi!”
Nhìn ra tâm tình của cô, Lãnh Tử Mặc hơi hơi mím môi, anh cũng không
muốn khó xử cô nhưng để cho anh nhận thua trước mặt Tiêu Dương, chuyện
này không có khả năng.
”Ăn của anh!” Anh nói.
“Tiểu Thiến, tôi vì em mà cắt bít tết đó nha!” Tiêu Dương cười híp mắt nói.
Lạc Tiểu Thiến nhai thịt bò trong miệng, lặng lẽ nhìn về phía Lãnh Tử Mặc, nhưng là ánh mắt của anh, cố chấp mà kiên trì.
Biết anh sẽ không chủ động lùi bước trước mặt Tiêu Dương, cô lại nhìn về phía Tiêu Dương nhưng tên kia hoàn toàn làm lơ ánh mắt của cô.
Nàng không muốn làm buồn lòng Lãnh Tử Mặc, cô biết với tính tình của anh nếu cô không ăn phần bít tết của anh thì lòng tự ái của anh sẽ tổn
thương nghiêm trọng.
Bên phía Tiêu Dương, Lạc Tiểu Thiến cũng muốn xin lỗi, dù sao, sự tình
hôm nay đều do cô gây ra, người ta chủ động đến chúc mừng lại tặng đồ,
cô cũng không thể không nể mặt.
Cái khó ló cái khôn, Lạc Tiểu Thiến trực tiếp để dao nĩa xuống bàn, “Bít tết này khó ăn quá, tôi không muốn ăn!”
Không biết ăn dĩa nào, cũng không muốn để cho bất kỳ người nào khó chịu cô đành phải tự ngược chính mình.
Rõ ràng đói muốn chết, lại phải bỏ qua dĩa bít tết thơm ngon kia.
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái rồi đồng thời thu hồi dĩa của mình.
Nghe thanh âm ăn bít tết của hai người, Lạc Tiểu Thiến cố gắng khống chế ánh mắt của bản thân không nhìn vào dĩa bít tết mê người kia.
Món điểm tâm ngọt, món điểm tâm ngọt, còn có món điểm tâm ngọt...
Lòng cô cố gắng an ủi dạ dày trống rỗng của mình.
Món điểm tâm ngọt, cuối cùng cũng đến.
Bánh kem socola, món yêu thích nhất của cô!