“Thái tử điện hạ, có muốn chúng ta chuẩn bị chút ít hay không?” Hàn Đức hỏi, sứ thần Triệu đều tập trung trong thư phòng của Chu Địch, thương lượng xử lý chuyện đại hoàng tử thế nào.
“Chuẩn bị cái gì?” Chu Địch miễn cưỡng ngồi trên ghế, mắt chưa từng nhìn một cái.
“Hai ngày sau, nếu bọn họ như không giao ra hung thủ, đương nhiên là mang binh tới đánh, chúng ta không thể để đại hoàng tử chết thảm ở đây.” Hàn Đức có chút căm phẫn.
“Hàn Tướng quân, tình hình của nước ta bây giờ không cho phép chúng ta tùy ý khai chiến.” Ngô Triết phái chủ hòa vội vàng khuyên bảo.
“Là đám văn nhân các ngươi nhát gan sợ phiền phức, mới khiến lũ người Thiên triều dám ra tay với đại hoàng tử của chúng ta.” Hàn Đức trừng mắt nhìn Ngô Triết, tức giận nói.
“Lời này của Hàn Tướng quân từ đâu tới a, hai năm qua nước ta liên tục gặp khô hạn, lương thực cung ứng gần một nửa đều đến từ Thiên triều, nếu lúc này khai chiến, thật sự bất lợi lớn với nước ta……” Ngô Triết xuất phát từ tình hình thực tế, dù thế nào hắn cũng phải nghĩ biện pháp ngăn cản trận chiến này.
“Ngươi đề cao người khác tự diệt uy phong của mình, không phải nam nhi Triệu quốc……”
Hai người tranh cãi không phải chuyện một ngày hai ngày.
“Các ngươi đủ chưa, thái tử điện hạ còn chưa nói, các ngươi gấp cái gì.” Nhị hoàng tử Chu Trị ngăn hai người tranh chấp, nhìn Chu Địch nãy giờ chưa nói một câu.
“Không biết điện hạ có ý kiến gì?” Ngô Triết vội hỏi.
“…… A? Cái gì?” Vẻ mặt Chu Địch vừa tỉnh ngủ, mờ mịt ngẩng đầu.
Ngô Triết và Hàn Đức cảm thấy chẳng đáng tranh chấp, bọn họ ở bên cạnh ‘Thảo luận’ kịch liệt như vậy, không ngờ ‘diễn viên chính’ lại ngủ thiếp đi.
“Chúng ta đang hỏi điện hạ, nếu hai ngày sau người Thiên triều không giao ra hung thủ thì nên thế nào?” Ngô Triết nhắc nhở.
“A…… Cái này, chờ hai ngày sau rồi nói. Ta mệt mỏi, các ngươi cũng xuống nghỉ ngơi đi.” Chu Địch giống như muốn tìm tư thế thoải mái để ngủ, giật giật cái mông.
Ba người không ngờ, chuyện đã tới nước này, thái tử điện hạ lại vẫn muốn ngủ.
Đợi cửa phòng đóng lại, Chu Địch đột nhiên mở mắt ra, không còn bộ dáng lười biếng vừa rồi, lạnh lùng mở miệng, “Tối hôm qua ngươi đi đâu?”
“……” Mặc dù không nói tên, nhưng Phong Vĩ biết Chu Địch đang hỏi mình.
“Nói chuyện!” Chu Địch không hiểu, mỗi lần đối diện với người này, sự chịu đựng của hắn đều xuống thấp nhất.
“…… Ta, thuộc hạ không đi đâu.” Phong Vĩ thấp giọng trả lời.
Ánh mắt Chu Địch lạnh lùng, “Thật sao?” Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Phong Vĩ, “Vậy lúc ta gọi ngươi, sao không nghe ngươi lên tiếng?”
Thân thể Phong Vĩ chấn động, đột nhiên quỳ xuống đất, “…… Thuộc hạ biết sai.”
Phong Vĩ nâng cằm của hắn, để hắn nhìn mình, “Sai? Ngươi sai rất nhiều.”
Phong Vĩ không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Địch, đành phải nhìn chằm chằm nóc phòng, dùng tư thế vô cùng gian nan nói, “Thuộc hạ biết sai.”
Thấy bộ dáng khó chịu của hắn, Chu Địch buông tay, ngồi trở lại ghế, “Nói xem, ngươi sai ơ đâu.”
“……” Phong Vĩ gục đầu xuống, cắn chặt răng.
“Hừ, không phải ngươi nói ngươi biết sai sao? Ngẩng đầu nói chuyện.”
Phong Vĩ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng phía trước.
Nhìn hắn thế này, Chu Địch tức giận, “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Đoạn thời gian kia ngươi đều quên hết sao?”
“Ngươi mở miệng nói chuyện cho ta.” Chu Địch tiến lên tóm lấy cổ áo Phong Vĩ.
“…… Thỉnh điện hạ buông tha thuộc hạ.” Phong Vĩ cầu xin tha thứ.
“Ngươi nói cái gì, ngươi lặp lại lần nữa!” Chu Địch không thể tin được những gì vừa nghe thấy, vì sao người cùng mình thân mật lại đột nhiên biến thành thế này.
“Thỉnh điện hạ buông tha ta.” Phong Vĩ lặp lại.
“Buông tha ngươi?” Chu Địch hít sâu, vô tình nói, “Đời này ngươi đừng nghĩ.” Nói xong, kéo Phong Vĩ, mạnh mẽ đặt trên bàn, không để ý hắn phản kháng, thô bạo kéo quần của hắn xuống, “Ta cho ngươi thời gian, ngươi lại muốn ta buông tha ngươi sao?” Chu Địch mất đi lý trí, hắn không thể tiếp nhận sự cự tuyệt của người này, hắn muốn người này vĩnh viễn ở bên cạnh mình, “ Cả đời đừng nghĩ.”
Giật thắt lưng của mình, thô lỗ sáp xuống dưới……
Trong phòng còn tràn ngập hương vị kích tình, Chu Địch đứng lên, thả người trước mặt ra, mặc kệ té trên mặt đất.
Như là không dám nhìn điều bản thân vừa làm, vội mở cửa thư phòng rời đi.
Phong Vĩ nhịn đau quỳ rạp trên mặt đất, đáy mắt chỉ có bi thương, như vậy cũng tốt…… Hắn sẽ chết tâm.
Chu Địch không để ý hộ vệ cản trở, lao ra dịch quán, đứng ngoài cửa, lý trí dần dần trở lại. Nhớ tới hành vi của mình, hắn hối hận, xoay người trở về.
Khi hắn thấy cửa thư phòng rộng mở, cùng với máu đỏ lan tràn trên mặt đất, nỗi sợ hãi thật sâu đánh vào lòng hắn, “Không, sao có thể……”
Hắn run rẩy đưa tay đặt ở cần cổ Phong Vĩ, còn mạch đập,“Người tới, mau tới đây.” Hắn giật ngoại sam, bịt vết thương trên người Phong Vĩ.
Hai hộ vệ chạy vào, bị cảnh tượng trong phòng làm hoảng sợ, chỉ nghe Chu Địch nói, “Gọi đại phu, gọi đại phu đến cho ta, nhanh lên.”
“Vâng.” Một người vội vàng chạy ra ngoài.
Nhanh chóng ôm lấy Phong Vĩ xông vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người trên giường. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Phong Vĩ, nội tâm hắn bối rối, sao có thể như vậy, hắn chỉ đi khỏi… một lúc, sao lại chảy nhiều máu như vậy, hắn làm cái gì, hắn rốt cuộc làm cái gì.
“Đại phu ? Sao đại phu còn chưa tới?” Chu Địch hoàn toàn quên rằng, hắn vừa mới gọi người đi tìm đại phu mà thôi.
Hộ vệ khác cẩn thận nói, “Đã đi.”
“Ngươi, đi gọi cho ta, gọi đại phu lập tức tới.” Chu Địch chỉ vào hộ vệ đang run rẩy.
“Vâng.” Hộ vệ cấp tốc chạy ra ngoài.
—————————————————–
“Cốc cốc.” Tiếng đập cửa cắt đứt đàm luận giữa A Tài và Cao Vấn.
“Tiến đến.” Cao Vấn nói.
Một nha dịch đi vào, “Cao bộ đầu, vừa rồi trạm dịch báo lại, hộ vệ của thái tử điện hạ bị tấn công.”
“Cái gì? Thái tử điện hạ không sao chứ?” Cao Vấn vội hỏi.
“Thái tử điện hạ bình yên vô sự.” Nha dịch nói.
“Đã biết. Chúng ta đi xem.” Cao Vấn gật đầu rồi nói với A Tài.
Đi vào dịch quán, A Tài mới phát hiện Âu Dương Húc vội vàng chạy tới, hắn có chút giật mình, người Triệu quốc bị thương, sao ngự y của Thiên triều cũng đến.
Mới đi tới tiểu viện của Chu Địch, đã bị ngăn ở bên ngoài, “Thái tử điện hạ nói, trước mắt không gặp bất kì ai.” Thủ vệ nói.
“Chúng ta là vì chuyện hộ vệ của điện hạ bị thương mà đến.” Cao Vấn ôm quyền.
“Hiện tại ngoại trừ đại phu, bất kì ai cũng không được đi vào.” Hộ vệ kia cự tuyệt.
“Chúng ta……” A Tài kéo Cao Vấn, Cao Vấn quay đầu nhìn hắn.
“Chúng ta đợi bên ngoài một lát. Thuận tiện xin hỏi hộ vệ của điện hạ bị đả thương ở phòng ngủ sao?”
“Không phải, là ở thư phòng.”
“Chúng ta đây có thể vào thư phòng xem xét được không?” A Tài nói.
“Cái này……” Hộ vệ khó xử.
“Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ vào hiện trường xảy ra án, nhìn xem có dấu vết để lại hay không, sẽ không lộn xộn, nếu ngươi lo lắng thì có thể đi theo chúng ta.” A Tài cười nói.
Cùng hộ vệ bên cạnh thương lượng vài câu, “…… Hai vị, thỉnh theo ta.” Hộ vệ kia nói, sau đó dẫn A Tài và Cao Vấn đi vào tiểu viện.
“Đa tạ.” A Tài nói.
Cửa thư phòng khép hờ, hộ vệ đẩy cửa ra, liền đứng bên cạnh.
A Tài và Cao Vấn đi vào, cả gian phòng mất trật tự không chịu nổi, sách trên bàn bị quét xuống mặt đất, ngoại trừ vũng máu lớn còn có một chút trọc vật bạch sắc, là nam nhân thấy cái này đều biết. Trong đầu A Tài và Cao Vấn không hẹn mà cùng hiển hiện, sao lại có cái này ở đây, trừ phi……
Hai người đều chuyển tầm mắt, quan sát xem có gì khác khả nghi hay không.
Đột nhiên ánh mắt A Tài bị vết máu kéo dài mất tự nhiên gây chú ý, rõ ràng là từng đặt vật gì đó, cản trở máu tản ra, sau đó bị người lấy đi.
A Tài vội vàng lấy giấy trắng trên bàn, dựa theo độ lớn vẽ lại.
Hình đầu tiên chỉ là đường cong qua loa, sau đó đường cong rất nhỏ, hình như có sừng nhọn nho nhỏ. Ở đây từng đặt vật gì?