Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 12: Chương 12: Lau khô bộ lông cho nàng




Tịch Tích Chi lần nữa mở mắt tỉnh là do bị chìm vào nước ấm. Ao trì sâu một mét, đối với người trưởng thành thì không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng đối với Tịch Tích Chi là loài chồn nhỏ chưa trưởng thành lại có thể uy hiếp đến tính mạng. Không để ý đến sĩ diện, Tịch Tích Chi vận dụng kiểu bơi chó, hít một hơi lấy tinh thần rồi bơi vào bờ ao.

‘Phù phù’ thở hổn hển hai cái, ho ra mấy ngụm nước.

Không để nàng kịp nghỉ ngơi dưỡng sức, một bàn tay to lại kéo nàng vào giữa ao.

Chít chít. . . . . .

Tịch Tích Chi giùng giằng kêu lên, cái ao này thật sự không có chút an toàn nào, chẳng may nó bị chuột rút, chẳng phải nơi này biến thành phần mộ của nàng sao? Cái mạng nhỏ của nàng trân quý biết bao, cứ như vậy chết vô ích ở trong ao trì, chẳng phải sẽ trở thành một chuyện cười sao?

Vì để bản thân sống có chút tôn nghiêm, kiên quyết không xuống nước!

Tắm liền tắm đi, nhưng cơ thể cô nhỏ như vậy, chuẩn bị cho nàng một cái bồn tắm không được sao?

“Trẫm nghĩ ngươi không sợ trời không sợ đất, chỉ là một vũng nước cũng đã làm khó được ngươi?” Dù An Hoằng Hàn bận vẫn ung dung, khóe mắt nhếch lên, cố ý dùng lời kích thích con chồn nhỏ, bàn tay nâng con chồn nhỏ lên phòng ngừa nó chìm vào trong nước.

Chít chít. . . . . . [Ai sợ chứ!]

Biết rõ đối phương cố ý nói như vậy, nhưng Tịch Tích Chi chính là không thích gương mặt tuấn tú thể hiện sự khinh miệt. Rõ ràng bộ dáng rất anh tuấn, nhưng cả ngày khuôn mặt luôn nghiêm nghị lạnh lùng. Hoặc không cười, hoặc chính là khóe môi lạnh lùng nâng lên, làm cho trong lòng người xem hoảng sợ.

Chân sau hung hăng đạp một cái, Tịch Tích Chi nhảy ra khỏi bàn tay An Hoằng Hàn. Giống như muốn chứng minh mình không sợ nước, đạp bắp chân bơi xung quanh hắn một vòng.

Mỗi lần thân hình trắng nhỏ bơi một cái, sẽ kích thích tạo ra một vòng sóng gợn. Lông tơ dính nước ướt, nổi lơ lửng ở trong nước, giống như từng sợi bông mềm nổi bồng bềnh.

An Hoằng Hàn lùi vào bờ ao, hai cánh tay khoác lên trên bờ ao trì, ánh mắt đuổi theo bóng dáng bơi qua bơi lại của con chồn nhỏ. Thả lỏng tế bào toàn thân, tận tình hưởng thụ thời gian tắm rửa.

Nước ấm bốc lên bọt khí, một phần sương mù phiêu tán ở giữa không trung, mông lung lại loáng thoáng.

Nhìn thấy An Hoằng Hàn khép mí mắt như tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. Tịch Tích Chi ngừng bơi lội, con ngươi tròn vo đảo một vòng, đập bọt nước, bơi lên bờ.

Nàng chưa kịp đụng vào bờ ao, lại bị người kéo về.

“Ngươi tắm gội thật sạch cho trẫm, mùi rượu khắp người, không thấy khó ngửi sao?” Cánh tay khỏe mạnh kéo lấy chân trước của con chồn nhỏ, kéo nó đến bên cạnh mình. Hắn biết con chồn nhỏ này sẽ không đàng hoàng, còn không đúng sao, hắn vừa mới chợp mắt muốn ngủ một giấc, nó đã vội vãi muốn bơi vào bờ.

Hai bàn tay to xoa bóp bộ lông Tịch Tích Chi, lần này sức lực tay An Hoằng Hàn không mạnh không yếu. Giống như kiểu có người mát xa cho mình, Tịch Tích Chi thoải mái lầm bầm.

Nhìn vẻ mặt con chồn nhỏ tựa như hưởng thụ, lòng của An Hoằng Hàn dần dần có nơi trở nên mềm xuống.

Lần đầu tiên nàng được hưởng thụ phúc lợi thuộc về sủng vật. . . . . . có người giúp nàng tắm rửa.

Ngâm mình tắm trong ao đến gần nửa canh giờ, An Hoằng Hàn mới cho gọi cung nữ tới, phục vụ mặc quần áo.

Tịch Tích Chi cuối cùng cũng được giải thoát, hấp ta hấp tấp đi lên trên bờ. Nếu tiếp tục ngâm mình trong nước nữa, bộ lông trên thân này cũng mau mục mất. Vừa mới bò lên bờ, Tịch Tích Chi ra sức rung bộ lông, hạt nước ‘bộp bộp’ văng khắp nơi. Không cung nữ nào thoát khỏi bị bắn tung tóe, kêu ‘ah’ một tiếng.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú của An Hoằng Hàn, những cung nữ kia ngay lập tức ngậm miệng. Mặc cho con chồn nhỏ vảy nước bắn vào trên người, cũng không dám phát ra một chút âm thanh.

Tịch Tích Chi không có phát hiện làm sai việc gì, thân thể run lẩy bẩy, oai phong lẫm liệt đi tới bên cạnh An Hoằng Hàn.

“Ổ nhỏ của nó chuẩn bị xong chưa?” An Hoằng Hàn mặc quần áo tử tế, đi ra trắc điện liền mở miệng hỏi thăm thái giám.

Thái giám làm việc hiệu quả rất cao, thừa dịp lúc bệ hạ đang tắm, đã làm thỏa đáng chuyện hắn giao phó.

“Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị xong. Ngài có muốn nhìn một chút hay không?”

Sợi tóc ẩm ướt của An Hoằng Hàn để tùy ý khoát lên sau lưng. Đằng sau hắn, hai người cung nữ cầm khăn, lau chùi tóc ướt.

Tịch Tích Chi cúi đầu nhìn bộ lông ướt chèm nhẹp của mình, làm sao lại không có ai nhớ tới nàng, cũng lau cho nàng một chút chứ? Gió đêm lạnh buốt thổi vào mặt, Tịch Tích Chi lạnh run cả người, sợ rằng trước khi bộ lông này được hong gió, bản thân mình sẽ phải chịu lạnh.

Nhún nhảy một cái, chạy đến bên chân An Hoằng Hàn, móng vuốt giật nhẹ ống quần hắn, thành công dẫn tới sự chú ý của hắn.

Chít chít. . . . . . Một cái chân của Tịch Tích Chi nắm lông của mình, vuốt vuốt, lấy ánh mắt tập trung nhìn cung nữ sau lưng hắn.

Toàn bộ thái giám xung quanh trợn tròn mắt, con chồn nhỏ này thế mà lại yêu cầu bệ hạ lau lông cho nó? Con chồn nhỏ này cũng quá có tính người đi?

Thật không thể tưởng tượng nổi. . . . . .

“Ổ nhỏ đợi lúc nữa rồi nhìn, lấy khăn đến trước.” An Hoằng Hàn ôm lấy con chồn nhỏ, đặt nó lên trên bàn.

Giơ tay tiếp nhận khăn cung nữ đưa tới, lau chùi bộ lông cho con chồn nhỏ.

Bọn thái giám nhìn một màn này, không thể không cảm thán. Bệ hạ của bọn họ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy? Chẳng những thỏa mãn yêu cầu con chồn nhỏ, còn đích thân ra tay lau chùi cho con chồn nhỏ.

Chiếm được quan tâm như trong tưởng tượng, Tịch Tích Chi cao hứng khoa tay múa chân. Làm một con sủng vật được quan tâm vậy cũng thật tốt, chẳng những có người giúp thuận lông, còn có người giúp tắm, ngay cả loại chuyện lau lông rườm rà này cũng có người làm giúp. . . . . .

Kiếp trước chưa được hưởng thụ qua sự quan tâm này, không ngờ xuyên qua thành một con chồn, vô duyên vô cớ liền được hưởng thụ.

Sau khi đợi bộ lông hong gió, rối bù tán loạn. Từ xa nhìn lại, Tịch Tích Chi như một con chồn nhỏ xù lông . . . . . .

Hình tượng, đúng là bị phá hủy .

Ở phía bên phải góc giường, một ổ chó bằng bồn nước lớn, trơ trọi đặt ở nơi này.

Không sai. . . . . . Các ngươi không nhìn lầm, cũng không có nghe nhầm, cái này chính xác là. . . . . ổ chó. Đám thái giám kia không có biện pháp nào trong thời gian ngắn chế tạo một ổ con chồn nhỏ dành cho Tịch Tích Chi, nên liền đi tìm một ổ chó, cải tạo bề ngoài một chút, lừa dối cho qua kiểm tra.

Do nhánh trúc kết thành bồn gỗ, bên trong phủ lên tơ lụa, phía trên còn thêu kiểu dáng chó con, đây là một trong những nguyên nhân mà mắt Tịch Tích Chi nhận ra nó là ổ chó .

Hổ lạc bình dương bị chó lừa, mèo con đắc chí giống như hổ, phượng hoàng nghèo túng không bằng gà. Những lời này chính là Tịch Tích Chi dùng để hình dung về lúc này, khẽ cắn răng, Tịch Tích Chi bày ra bộ dạng ‘tráng sĩ một đi không trở lại’, nhảy vào ổ nhỏ, nằm ở phía trên. Nhớ năm đó, nàng ngủ cũng là chiếc giường vừa mềm vừa lớn. Liếc mấy lần màn vải thêu rồng màu vàng kim bên cạnh, nơi này quả thật có giường, chỉ tiếc đó không phải là giường của nàng.

“Bệ hạ, ngài nhìn, con chồn nhỏ rất ưa thích ổ này.” Thái giám ở bên cạnh tranh công.

“Trẫm chỉ nhìn thấy bộ dáng nó không cam tâm tình nguyện.” Cặp tròng mắt màu xanh thẳm kia tràn đầy bất mãn. Trừ một mình An Hoằng Hàn ra, những người khác đều không có phát hiện.

Thái giám lại không dám nói nhiều thêm một câu, dựa vào bài học kinh nghiệm của Tiểu Tuân Tử đã xảy ra lúc trước. Nếu hắn chọc giận bệ hạ nữa, không biết hắn có vận khí tốt như Tiểu Tuân Tử, có thể thoát khỏi một kiếp không.

“Đều lui ra đi, hôm nay tạm thời như vậy. Đợi ngày mai, các ngươi chuẩn bị cho con chồn nhỏ một ổ nhỏ thoải mái. Chăn phải là sản phẩm làm từ gấm Sơn Trang, về phần bồn. . . . . . Trẫm nhớ hai năm trước có vị tiến cống, hiến một cái bồn gọi là Lưu Ngọc Phượng.” Tốc độ lời nói của An Hoằng Hàn rất bình thường, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến cho mọi người rung động thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.