Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 161: Chương 161: V39.1: Đè lên (1)




So với những nhà tâm lý học tội phạm khác thì Mặc Khiêm Nhân có nhiều thiên phú hơn, tỉ như óc liên tưởng và trực giác bẩm sinh đối với tội phạm biến thái. Lần đó ở tòa cao ốc, chỉ cần tìm được một ít đầu mối là hắn đã có thể hình dung ra cái chết của Uông Cường một cách khá rõ ràng. Thế nên khi cô gái biến thái kia thoải mái nói mình đang tắm và cố ý tạo ra tiếng vỗ nước, đầu óc hắn liền tự động tưởng tượng hình ảnh của Mộc Như Lam lúc này.

Trong căn phòng tắm tràn ngập hương vị mộc mạc giản dị, mỹ nhân ngâm mình vào bồn tắm, đôi chân thon dài mảnh khảnh, da thịt trắng nõn như tuyết, xương quai xanh tinh xảo mê người, bộ ngực thoáng ẩn thoáng hiện dưới làn nước, và cả nụ cười thiên sứ khiến người ta khó thể nào quên, cánh môi đỏ tươi khẽ thốt ra những lời nói dụ hoặc...

Tài xế taxi bỗng cảm thấy ngờ ngợ, hình như hệ thống sưởi bị hư đã tốt lên rồi thì phải? Sao đột nhiên lại nóng thế này?

Mặc Khiêm Nhân lắc đầu xua đi hình ảnh hương diễm không thuần khiết trong đầu, xoa nhẹ đôi tai nóng bừng, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ này!

Mộc Như Lam tựa hồ có thể hình dung được khuôn mặt nghiêm túc và đôi tai đỏ bừng của Mặc Khiêm Nhân, cô cười khúc khích, vội vàng lên tiếng trước khi người đàn ông bên kia thẹn quá hóa giận mà nói lời độc ác, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em đọc tin nhắn của tôi chưa?” Mặc Khiêm Nhân nhớ rõ, hắn đã gửi đi một tin nhắn rất ngắn gọn.

Mộc Như Lam giật mình, “Em quên mất.” Cô gọi điện thoại cho hắn mà lại quên mất tin nhắn này.

“Hôm nay có ai tìm em hay xin em số điện thoại không?” Mặc Khiêm Nhân hỏi.

“Có.” Nhưng chẳng phải đây là chuyện rất bình thường sao? Cô không phát hiện ra điều gì kì lạ cả, lý do những người đó xin số điện thoại cũng hết sức bình thường.

“Em cho?” Mặc Khiêm Nhân nhíu mày.

“Ừ.” Cho hai lần, một là điền vào tờ đơn, một là cho người đàn ông nhiệt tình bắt chuyện với cô.

“Buổi tối em ở yên trong khách sạn, đừng có đi lung tung. Chờ tôi.” Mặc Khiêm Nhân nói xong lập tức cúp máy, Mộc Như Lam nhận ra cảm xúc của hắn thay đổi.

Mộc Như Lam nhìn chiếc điện thoại trong chốc lát, chờ hắn? Chờ hắn gọi lại?

Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, mà Mặc Khiêm Nhân thì lại công tác ở nước Mỹ xa xôi nên đương nhiên Mộc Như Lam không nghĩ hắn sẽ bất ngờ xuất hiện trước mặt mình. Ngón tay cái chuyển động, mở ra tin nhắn đã bị cô bỏ quên.

—— Không được đưa số điện thoại cho bất cứ ai.

Lại là số điện thoại?

Cánh mũi Mộc Như Lam giật giật, phảng phất như ngửi được một mùi hương nào đó... Hừm, số điện thoại? Mùi hương kì quái, cô ngửi được một mùi hương kì quái. Nó kì quái, nhưng lại khiến cho cô hưng phấn, thật đáng trông chờ, sẽ là cái gì đây? Rốt cuộc là cái gì đây? A~ làn da cô bắt đầu tê dại, máu nóng sôi trào cả lên rồi...

Tắm nước ấm xong, Mộc Như Lam khoan khoái thay quần áo rồi xuống lầu ăn tối. Vừa đến nhà ăn tầng một thì liền nhìn thấy Dvoraak, tiểu Jenny và Mễ Na đang chơi đùa cùng nhau, Mộc Như Lam không muốn quấy rầy bọn họ nên bèn đi đến bàn của Thư Mẫn. Thư Mẫn luôn luôn ở một mình, tuy thỉnh thoảng cô sẽ mỉm cười khi được học sinh năm nhất hoan nghênh nhưng đối với bạn học năm ba thì lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, mọi người đều cho rằng đó là vì lúc Thư Mẫn và Mộc Như Lam tranh cử, năm ba khi ấy đã không cho cô dù chỉ một lá phiếu.

Tính tình Thư Mẫn rất kiêu ngạo.

Trong tay cô cầm một tờ báo, đồ ăn trên bàn không hề đụng đến, Mộc Như Lam mỉm cười, “Đang đợi tớ à?”

“Cậu nghĩ nhiều.” Thư Mẫn lạnh nhạt liếc Mộc Như Lam một cái rồi lại nhìn chằm chằm vào tờ báo, “Uống canh trước đi.”

“Cậu không uống sao?” Mộc Như Lam mở nắp nồi, bên trong là canh rau cà chua, mùi rất thơm, vì được đậy lại nên canh vẫn còn nóng.

“Ghét ăn rau, nhất là cà chua.” Thư Mẫn nhăn mũi.

“Vậy sao cậu còn gọi?” Mộc Như Lam vừa nói vừa múc cho mình một chén, uống một ngụm, chà, hương vị thật không tệ.

Thư Mẫn không để ý tới cô, chỉ chuyên chú đọc báo. Mộc Như Lam cũng không nói gì thêm, cái bụng lại ột ột biểu tình, cô không khách khí ngồi vào ghế, xem như những thứ trên bàn đều là đồ ăn cô gọi.

Thư Mẫn đọc tin tức trên báo, nước Pháp lại có người mất tích, đây đã là vụ mất tích thứ tư trong năm nay, nạn nhân đều là trẻ em, không phát hiện thi thể, nhưng cảnh sát cho rằng những đứa trẻ mất tích đều đã chết.

Đối với bọn họ mà nói, những chuyện thế này quá xa cách và không chân thật, Thư Mẫn chỉ đọc lướt một chút rồi buông báo nhìn Mộc Như Lam thưởng thức món ăn, đôi cô mắt cong cong, coi thức ăn này như mỹ vị. Thấy vậy, Thư Mẫn vốn không muốn ăn cũng bắt đầu cầm dao nĩa, miễn cưỡng ăn những thứ mà cô vừa cho là không tinh tế.

Đến khi đồ ăn trên bàn đã được dùng hết, Mộc Như Lam thả muỗng, cảm thấy bụng hơi căng, định ra ngoài tản bộ tiêu thực nhưng lại sực nhớ Mặc Khiêm Nhân dặn không được đi lung tung, cô liền dừng bước, không khỏi lâm vào trạng thái rối rắm giữa phấn khích và bình tĩnh.

Có vẻ như đi ra ngoài sẽ gặp được chuyện phấn khích, nhưng ngộ nhỡ xảy ra bất trắc thì sao? Rất không đáng. Mặc dù cô biến thái, mặc dù cô không sợ chết, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tùy tiện đùa giỡn tính mạng mình, mỗi lần hành sự đều phải qua trăm ngàn bước tính toán và chuẩn bị, như vậy mới đảm bảo không có sơ hở, không bị con mồi cắn ngược, và không bị cảnh sát bắt được nhược điểm.

“Cậu sao vậy?” Thấy Mộc Như Lam đứng lên mà không nhúc nhích, Thư Mẫn nghi hoặc hỏi.

“Không có gì. Tớ đang nghĩ buổi tối nên làm gì để tiêu thực đây.” Mộc Như Lam cười đáp.

Thôi, chờ Mặc Khiêm Nhân gọi lại rồi tính sau, không được hành động lỗ mãng, một nghệ nhân rối tao nhã và khéo léo sẽ không bao giờ cho con rối cơ hội cắn ngược lại mình, kể cả khi đó là một con rối đáng yêu xinh đẹp.

Thư Mẫn còn chưa nói gì thì Mễ Na đã lập tức chen miệng, “Chúng ta đi đánh bài đi! Nhé nhé, Lam Lam, chúng ta đi đánh bài... Chúng ta.” Mễ Na đỏ mặt, ngượng ngùng chỉ chỉ Dvoraak.

Dvoraak tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, “Ồ, tôi có thể tham gia cùng các cô sao? Tiểu Jenny, em cũng gia nhập đi.”

Tiểu Jenny có vẻ rất thích vị tiên sinh hài hước này, một tay cô bé túm lấy quần hắn, đôi mắt xanh nhìn Mộc Như Lam đầy mong đợi, xem ra so với tiên sinh anh tuấn, cô bé vẫn yêu thích chị gái xinh đẹp dịu dàng như thiên sứ hơn.

Thư Mẫn cau mày nhìn Dvoraak, cô không hứng thú với loại trò chơi thô tục này, có điều Mộc Như Lam đã gật đầu đồng ý nên cô cũng không thể làm mọi người mất vui.

“Đánh bài không vui đâu, hay là chúng ta đánh cuộc đi?” Mễ Na xuất thân từ lớp F, ham vui hơn Mộc Như Lam và Thư Mẫn rất nhiều.

“Nói thử xem. Đánh cuộc như thế nào?” Thư Mẫn hứng thú với đánh cuộc hơn là đánh bài, bởi vì đánh cuộc cũng là cạnh tranh.

“Bốn người chúng ta vừa đúng một bàn, tiểu Jenny làm trọng tài, người thắng cuối cùng có thể đưa ra ba yêu cầu trong khả năng ba người còn lại, không được yêu cầu quá đáng, thế nào?” Yêu cầu chỉ là để làm cho trò chơi thêm thú vị, không nên phát triển nó thành hứa hẹn cam kết, như vậy không tốt.

“Được.”

Mộc Như Lam đặt điện thoại lên bàn, tránh cho mình bỏ lỡ cuộc gọi của Mặc Khiêm Nhân.

Thời gian từ từ trôi qua, bài đánh một ván lại một ván, ngay từ đầu Thư Mẫn và Mễ Na đã nâng cao tinh thần 10000%, hy vọng mình không thua Mộc Như Lam quá thảm, kết quả là bọn họ khiếp sợ đến chết lặng. Mộc Như Lam, hoàn toàn không biết đánh bài! Đã thế cô còn mỉm cười ra vẻ không sao, liên tục về bét ba ván mà mọi người vẫn tưởng cô nắm trong tay tất cả, chỉ vì không muốn bọn họ thua quá thảm nên mới cố ý nhường.

Nhóm người vây xem cũng cảm thấy Mộc Như Lam thua quá thê thảm, che mặt không đành lòng nhìn thẳng.

Nghĩ đến thành tích học tập huy hoàng ở học viện Lưu Tư Lan, lại nhìn kĩ thuật đánh bài của Mộc Như Lam, Thư Mẫn và Mễ Na đen cả mặt. Vị tiên sinh Dvoraak đối diện cũng là một cao thủ, đã thắng bọn họ hai ván, để tránh chuyện người này thắng cuối rồi đưa ra yêu cầu thất lễ với các cô, hay thậm chí với Mộc Như Lam, Thư Mẫn và Mễ Na nâng cao tinh thần chiến đấu.

Tiểu Jenny ngồi cạnh Mộc Như Lam thích thú xem, đôi mắt trẻ con luôn trong trẻo như vậy, nhìn mọi thứ đúng sai vô cùng đơn giản, ngay cả cách đối xử với những chuyện xung quanh cũng làm người ta cảm động và hạnh phúc hơn người lớn nhiều lắm. Mà lúc này, cô bé cảm thấy mình và Mộc Như Lam đều là những đứa trẻ không lớn, dù không hiểu gì nhưng vẫn theo người lớn giúp vui, thậm chí còn thích thú hưởng thụ một cách ngây thơ, khiến người lớn không thể nói ra những lời trách mắng.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là hai tiếng, cũng có lẽ là ba tiếng, người xem xung quanh giảm dần đi, phòng ăn tầng một chỉ còn lại mấy mống, tiểu Jenny bắt đầu ngáp, những thành viên của ván bài cũng ngày càng ít hăng hái.

Thư Mẫn nhìn đồng hồ, bây giờ cô dẫn đầu tan cuộc cũng không tính là “tiểu nhân” “thắng rồi không chịu chơi tiếp”, vì thế thuận miệng nói, “Xong ván này thì không chơi nữa.”

Mễ Na ngáp một cái, đồng ý. Dvoraak là đàn ông, hiển nhiên muốn duy trì phong độ quý ông. Mộc Như Lam cũng không có ý kiến gì, tuy rằng cô không buồn ngủ.

Kết quả cuối cùng đúng như dự đoán, Thư Mẫn thắng. Cô yêu cầu Dvoraak mời Mễ Na đến nhà hắn ăn cơm, và yêu cầu Mễ Na đến nhà Dvoraak ăn cơm. Sự tác hợp công khai này khiến mặt Mễ Na đỏ bừng, trong lòng cảm thấy Thư Mẫn cũng không quá đáng ghét. Dvoraak vui vẻ đồng ý, còn nhân tiện mời luôn cả Mộc Như Lam, Mễ Na đang mừng rỡ nghe vậy thì lập tức lạnh mặt, nổi giận đùng đùng đuổi hắn ra khỏi khách sạn.

Dvoraak đứng lơ ngơ ngoài khách sạn, hoàn toàn không hiểu tại sao cô gái đang vui vẻ lại đột nhiên nổi giận với hắn.

Thư Mẫn không ra yêu cầu với Mộc Như Lam, chỉ nói “Để sau” rồi bỏ lên lầu.

Mộc Như Lam trở về phòng, cô mở điện thoại, không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào, lạ thật, Mặc Khiêm Nhân đã nói sẽ gọi cho cô mà? Sao lâu như thế mà vẫn chưa gọi?

Ngay lúc này, điện thoại bất ngờ rung lên, dọa Mộc Như Lam giật nảy.

Là số lạ.

Mộc Như Lam bắt máy, “Hello?”

Đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh, không đáp trả mà cũng không cúp máy.

“Hello?” Mộc Như Lam lại lên tiếng hỏi, kết quả vẫn như vậy, cô nhìn điện thoại, cúp máy.

Thế nhưng vài giây sau, điện thoại lại rung lên, Mộc Như Lam nhận cuộc gọi, bên kia vẫn lặng thinh.

Lần thứ ba, Mộc Như Lam không bắt máy. Lần thứ tư, Mộc Như Lam bắt máy, bên kia vẫn không có âm thanh, trong màn đêm yên tĩnh, cú điện thoại quỷ dị này khiến người ta cảm thấy bất an.

Có cảm giác rờn rợn.

Mộc Như Lam nhìn số sim mà bên kia gọi tới, đó chính là sim A. Cô có hai sim, một A và một B, số sim A chỉ có người thân và bạn bè thân thiết mới biết, số sim B thì đưa những người không quan trọng, theo lý thuyết, người biết số sim A của cô không nhiều, và cũng sẽ không tùy tiện nói số điện thoại của cô cho người khác biết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.