Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 181: Chương 181: Hậu nhân Nam Đường




Lại là một cô gái bởi vì mình mà chịu khổ, cảm giác bứt rứt trong lòng Diệp Thiều không giảm.. rồi nàng chầm chậm nói:

- Năm đó ta đóng giả thành một tên ăn mày, tránh thoát truy sát. Ai biết đứa nhỏ Linh Lung này thấy ta đáng thương, thế mà cho ta một cái bánh bao duy nhất của nàng. Ta nhất thời cảm động, nên nhận nàng làm đồ đệ, dạy nàng hai năm thời gian. Không nghĩ tới ngộ tính của nàng cực cao, đem công phu khinh không học đến vẹn toàn. Đáng tiếc ta không thể ở lại thời gian quá dài, chỉ có thể giả chết trốn chạy, đáng thương đứa bé Linh Lung vẫn luôn nhớ đến ta. Là ta có lỗi với nàng...

Trong lòng Tô Chuyết thoáng thoải mái, thầm nghĩ, nếu như Yến Linh Lung ở đây nghe thấy những lời này, có lẽ cũng tiêu tan nỗi nhớ. Y nhịn không được hỏi:

- Kẻ truy sát tiền bối rốt cuộc là ai? Ngài và bọn chúng có thù oán gì? Bọn chúng và Mộc Tử Tuyên có quan hệ gì?

Diệp Thiều chán nản đáp:

- Nói ra thật xấu hổ, hơn 20 năm qua, ta vẫn chưa thể điều tra rõ bọn chúng rốt cuộc là ai, chỉ biết nguyên quán bọn chúng đều ở Giang Nam, họ Lý!

Trong lòng Tô Chuyết hơi động, bỗng dưng nhớ tới cây quạt xếp của Mộc Tử Tuyên, trong lúc nhất thời như có điều suy nghĩ. Bỗng nhiên hiểu được:

- Ta sớm nên nghĩ tới mới đúng! Mộc Tử Tuyên căn bản là tên giả, tên thật của hắn gọi Lý Tuyên. Cây quạt kia đích xác không phải là phàm vật, trên mặt quạt vẽ cảnh sắc cung đình, hơn nữa hai câu thờ đề trên đó, là danh ngôn trong danh từ Phá Trận Tử (1) của Nam Đường hậu chủ Lý Dục. Sao ta không sớm nghĩ tới, hắn căn bản không phải là nhân vật giang hồ thông thường, mà là hậu nhân Nam Đường!

Diệp Thiều cũng lấy làm kinh hãi:

- Hậu nhân Nam Đường?

- Không sai!

Tô Chuyết gật đầu.

- Ở Giang Nam vãn bối chưa bao giờ thấy qua cảnh trí tên mặt quạt, năm đó Thái tổ tiến công Nam Đường, bắt hoàng thất Nam Đường làm tù binh. Cung điện lầu các Nam Đường, tất cả đều biến thành tro tàn một trận trong hỏa hoạn. Về sau mặc dù Lý Dục chết ở Biện Kinh, nhưng còn rất nhiều hậu nhân Nam Đường vẫn sống trên đời. Khi nước Nam Đường bị công phá, rất nhiều người không muốn bồi tiếp Lý Dục chịu chết, sớm cuốn đi hầu hết vàng bạc trong quốc khố Nam Đường, đi về phía nam lẩn trốn đến vùng đất Ngô Việt. Những năm sau đó, triều đình vẫn luôn truy nã bọn chúng, nhưng không có đầu mối gì.

Diệp Thiều chậm rãi gật đầu, thở dài:

- Trách không được năm đó phụ thân căn dặn ta không cần báo thù cho ông, nguyên lai ông đã biết, lấy sức một mình ta, sao có thể chống lại được hậu nhân nhà họ Lý?

Bỗng nhiên Tô Chuyết hết sức tò mò, phụ thân của Diệp Thiều đến cùng là ai, làm sao lại kết xuống thù hận cùng hoàng thất Nam Đường? Diệp Thiều tựa hồ nhìn ra tâm tư của hắn, thở dài nói:

- Thời điểm nhà ta gặp chuyện, tuổi ta còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không rõ ràng. Năm đó ta chỉ nhớ rõ thời gian trôi qua thật tốt a, ở trong đại trạch viện, mỗi ngày nghe cha đánh đàn, nhìn mẫu thân nhảy múa. Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, có một vị khách rất uy phong đến nhà. Hắn vừa đến, chúng ta đều phải quỳ xuống, trong miệng còn muốn hô hào điện hạ...

Tô Chuyết có chút hiểu được, người này nhất định là dòng dõi của Nam Đường hậu chủ Lý Dục.

Diệp Thiều nói tiếp:

- Ai ngờ gã điện hạ kia vừa nhìn thấy mẫu thân khiêu vũ, giống như phát cuồng vậy. Về sau cha và hắn bắt đầu rùm beng, sau đó không ngờ cha lại rút ra bảo kiếm trên sảnh đường, lỡ tay đâm chết gã điện hạ kia rồi!

Tô Chuyết có chút ảm đạm, năm đó nhất định là hoàng tử nhìn trúng mẫu thân của Diệp Thiều, ý đồ làm loạn, mà phụ thân của Diệp Thiều lại lỡ tay giết chết hắn. Đến nay tuổi Diệp Thiều cũng gần trung niên rồi, đối với những chuyện năm đó đã sớm hiểu rõ, chỉ là bà vẫn không muốn suy nghĩ mà thôi.

- Về sau từng đội từng đội quân thiếp giáp bao vây cả nhà ta, tất cả mọi người đều bị bọn chúng giết chết. Sau đó sư phụ ta nổi lòng tốt ra tay cứu ta và phụ thân. Thế nhưng con trai của gã điện hạ kia lại vẫn cứ đuổi giết, ở trước mặt ta giết chết phụ thân ta! Kẻ đó, chính là thúc phụ của Lý Tuyên! Ta vĩnh viễn không quên được hắn!

Tô Chuyết thở dài một hơi, nghĩ không ra nên nói gì để an ủi bà ta. Bỗng nhiên trong lòng y khẽ động, hỏi:

- Phụ thân của Diệp tiền bối, chính là Cầm Thánh Diệp Dương năm đó vang danh thiên hạ Nam Đường Thái Thường (*) sao?

(*)Thái Thường: Tên của TQ thời cổ đại

Diệp Thiều nao nao, bật thốt lên hỏi:

- Sao ngươi biết được?

Tô Chuyết đáp:

- Lúc trước mỗi lần sư phụ đánh đàn, cũng phải cảm thán một phen trước đã, thường thường nhắc đến tên của Diệp Dương tiền bối, nói rằng ông ta có một thân tuyệt nghệ, đáng tiếc mệnh đồ nhiều thăng trầm!

- Sư phụ ngươi là ai? Nghĩ không ra trên đời này vẫn còn có người nhớ kỹ gia phụ!

Diệp Thiều có chút cảm động.

Tô Chuyết đáp:

- Vãn bối là đồ đệ của Quỷ Ẩn lão nhân...

Diệp Thiều cả kinh nói:

- Ngươi là đồ đệ của Quỷ Ẩn đại ca? Trách không được... Trách không được...

Nàng nói liên tục mấy câu trách không được.

Tô Chuyết lại có chút kỳ quái, Quỷ Ẩn lớn hơn Diệp Thiều chừng hai mươi tuổi, sao bà lại gọi là đại ca, xem ra hai người tựa hồ nhận biết, hơn nữa quan hệ nhất định rất tốt.

Diệp Thiều bỗng nhiên tự nhủ:

- Ngươi là đồ đệ của hắn, ta không tin ngươi, còn có thể tin ai được?

Nói xong đưa tay vào trong ngực, lấy ra hai miếng thiết bài đen sì. Thiết bài này có hình lục giác, trên thiết bài có lồi có lõm, có hoa văn khác biệt.

Diệp Thiều giao thiết bài đến trong tay Tô Chuyết, nói:

- Sở dĩ ta chạy trốn hai mươi năm, cũng bởi vì hai miếng thiết bài này. Năm đó gia phụ chết thảm, ta không chỗ nương tựa, cuối cùng sư phụ nhận ta học nghệ dưới gối bà. Mười năm sau, có một ngày sư phụ gọ ta đến trước giường, nói ra: “Lúc đầu bằng vào tính tình vô câu vô thúc của ta, tuyệt đối sẽ không thu đồ. Bất quá con và ta cũng có mười năm rồi, cũng coi như không chịu thua kém, học được toàn bộ tuyệt kỹ cả đời ta. Sau này trời cao mặc chim bay, thiên hạ không nơi nào con không đi được. Chỉ có một vật, con phải bảo quan cho thật tốt!” nói xong giao cho ta một miếng thiết bài, giao phó xong rồi đột ngột qua đời...

Nàng dừng một chút, lại nói:

- Thiết bài có quan hệ không đơn giản, trong đó cất giấu bí mật của Bát Bộ Thiên Long!

- Bát Bộ Thiên Long?

Tô Chuyết nghi ngờ nói. Bát Bộ Thiên Long là từ dùng trong Phật gia, là chỉ Bát Bộ Chúng Thần (2) dưới trướng Phật Đà.

Diệp Thiều chỉ cho hắn nhìn:

- Miếng thiết bài này là của ta, hình vẽ phía trên là hình tượng Kiền Đạt Bà. Còn miếng này là ta trộm được trong tay của thúc phụ Lý Tuyên, phía trên thì là Thiên!

Kiền Đạt Bà cvà Thiên Chúng đều là thần trong Bát Bộ Thiên Long. Kiền Đạt Bà là một vị nữ thần bên trong Bát Bộ Thiên Long, có tiếng tinh thông âm nhạc, tính tình vạn biến. Mà Thiên Chúng lại đứng đầu Bát Bộ Thiên Long, địa vị cực cao.

Tô Chuyết bỗng nhiên minh bạch điều gì, nói:

- Khi tiền bối trộm được miếng thiết bài này, thì ý thức được rằng đã đắc tội với kẻ có địa vị còn cao hơn tiền bối, mà kẻ đại thù của mình nguyên lai thật không đơn giản, nên mới chạy trốn nhiều năm như vậy?

Diệp Thiều gật đầu:

- Không chỉ có thế, Bát Bộ Thiên Long là một tổ chức thần bí. Thân phận của tám vị thủ lĩnh, hai bên cũng không biết được, chỉ có duy nhất Vô Thượng Thần Tôn mới biết được bọn chúng đến cùng là ai. Bởi vậy, khi ta biết được thân phận thật sự của kẻ thù, ta biết ngay kiếp này báo thù vô vọng rồi. Bởi vậy ta muốn trộm đi miếng thiết bài này! Bởi vì truyền thuyết trong thiết bài có cất giấu một bí mật lớn, kẻ nào mở ra bí mật này thì có thể lấy được cả thiên hạ! Mỗi một người được truyền thụ thân phận Bát Bộ Chúng Thủ (3), đều muốn biết bí mật đó là gì. Ta muốn để kẻ thù của ta, ôm hận cả đời!

Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi, trong nhân thế chỉ có cừu hận, vĩnh viễn không có được kết thúc.

Diệp Thiều lại nói:

- Hai tấm thiết bài này, miếng thuộc về ta, xin giúp ta giao cho Yến Linh Lung. Nàng cũng tính là đệ tử duy nhất của ta, nên nhận y bát. Hơn nữa ta nghe nói qua chuyện của nàng, xứng với địa vị Bát Bộ Chúng Thủ. Một miếng khác, mời giao cho sư phụ ngươi bảo tồn. Ta nghĩ lấy trí tuệ của ông ta, nhất định có thể mở ra bí mật trong đó, cũng nhất định có thể bảo vệ được thiết bài.

(chưa xong còn tiếp.)

----------------------------------------------------------------------------

(1)Phá trận tử

Tứ thập niên lai gia quốc,

Tam thiên lý địa sơn hà.

Phượng các long lâu liên vân Hán,

Ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.

Kỷ tằng thức can qua.

Nhất đán thân vi thần lỗ,

Thẩm yêu Phan mấn tiêu ma.

Tối thị thương hoàng từ miếu nhật,

Giáo phường do tấu biệt ly ca.

Huy lệ đối cung nga.

Hai câu thơ trên cây quạt của Lý Tuyên là:

Phượng các long lâu liên vân Hán,

Ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.

(2) Bát bộ chúng

Bát bộ chúng (zh. bābù zhòng 八部衆, ja. hachibuju) là tám loài hữu tình trong thần thoại Phật giáo. Trước kia họ hung ác, sau được Phật chuyển hoá thành những thần vật hộ trì phật pháp. Đó là:

Thiên (zh. 天, sa. deva) chúng: loài ở sáu cõi trời dục giới, bốn cõi trời sắc giới, bốn cõi trời vô sắc giới, thân mình có toả ánh hào quang

Long (zh. 龍, sa. nāga) chúng: vua loài rồng như Bát đại Long vương.

Dạ-xoa (zh. 夜叉, sa. yakṣa) chúng: quỷ thần phi hành, đi như bay trong không gian.

Càn-thát-bà (zh. 乾闥婆, sa. gandharva) chúng: quỷ thần âm nhạc ở cõi trời Đế Thích.

A-tu-la (zh. 阿修羅, sa. asura) chúng: ác thần tính nóng nảy hung dữ, nam thì hình dung xấu xa nữ thì dung mạo rất đẹp.

Ca-lâu-la (zh. 迦樓羅, sa. garuda) chúng: chim cánh vàng (kim sí điểu).

Khẩn-na-la (zh. 緊那羅, sa. kinnara) chúng: thần ca hát của trời Đế Thích, chẳng phải người chẳng phải không phải thần (mình người đầu có sừng);

Ma-hầu-la-già (zh. 摩睺羅迦, sa. mahoraga): rắn thần, vua các loài rắn.

(3) Bát Bộ Chúng Thủ: là những vị thần đứng đầu Bát Bộ chúng

Thủ ở đây có nghĩa là đứng đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.