Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Chương 47: Chương 47: Sổ sách




Hoa Bình phí hết một ngày, thằng đến thời gian cơm tối, mới nắm quyển sổ sách kia đến tay. Gã sơ sơ lật xem một lần, cũng không có chỗ gì sửa đổi. Thậm chí nội dung của một trang cuối cùng, vẫn là gã viết vào ba tháng trước. Hoa Bình hơi suy nghĩ một chút, liền minh bạch nguyên do trong đó. Người biết viết biết làm toán trong Hữu vũ vệ không nhiều, sau khi gã bị phạt cũng không tìm được người thay thế, việc ghi sổ tự nhiên trì hoãn xuống.

Hoa Bình hứng thú bừng bừng cầm sổ sách trở về khách sạn, lại thấy trong phòng một mảnh đen kịt. Gã chỉ đoán Tô Chuyết đi ra ngoài chưa về, vô tư đẩy cửa vào phòng, không khỏi giật nảy mình. Tô Chuyết đang yên lặng ngồi trên ghế, hai mắt vô thần trừng trừng góc tường.

Hoa Bình thở dài, sớm đã không thấy kinh ngạc với y, lắc sáng cây châm lửa, đốt lên ngọn nến, nói ra: “Tô Chuyết, sao cậu cả đèn cũng không châm?”

Tô Chuyết như cũ thờ ơ, Hoa Bình bỗng nhiên trông thấy trên mặt bàn bày một trang giấy, trên đó lại chép một bài thơ nhỏ, chính là Tô Chuyết chép từ trọng tiệm sách ở thành Tây. Hoa Bình cười hắc hắc, nói: “Tô Chuyết, cậu mà còn học đòi văn vẻ hử? Học người làm thơ? Đáng tiếc bài thơ này lại chẳng ra sao cả a! Câu đầu tiên ta chưa thấy qua, nhưng mà ba câu sau đều đã nghe qua. Cậu sao chép hả?”

Tô Chuyết lấy lại tinh thần, nói ra: “Bài thơ này ta nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra hàm nghĩa trong đó. Câu thứ hai “Bất đắc đáo liêu tây” (Không đến được Liêu Tây) Xuất từ 巜 Xuân Oán » của Kim Xương Tự, nói về nữ tử tưởng nhớ phu quân chinh chiến.

Sau câu hai “Một lùm hoa sắc đậm, bằng thuế của mười nhà” thì là trong 巜 Tần Trung Ngâm » của Bạch Nhạc Thiên (Bạch Cư Di), là viết về mẫu đơn vô giá. Vài câu này tụ cùng một chỗ, đến cùng muốn nói cái gì? Câu đầu tiên là có ý gì?”

Hoa Bình sững sờ, nói: “Sao cơ? Bài thơ này không phải cậu viết hả? Vậy bài thơ này thật là kỳ quái, thất bính bát thấu (*), làm sao có thể kiếm ra ý gì!”

(*)[1] Thất bính bát thấu 七拼八凑: ý chỉ kết hợp miễn cưỡng những điều không liên quan với nhau hoặc chỉ liên quan với nhau một cách khiên cưỡng, vụn vặt lại một chỗ thành một ý nghĩa tổng của những điều gán ghép kia. Đây là thành ngữ của Trung Quốc. Câu thành ngữ này mang hàm nghĩa xấu.

Tô Chuyết theo lời gã nói, trầm ngâm: “Bảy hợp tám họp... Chẳng có ý gì...” Đột nhiên, Tô Chuyết bỗng nhiên vỗ trán một cái, nói: “Đúng rồi! Căn bản không phải là một ý! Nếu mỗi một câu có xuất xứ khác biệt, dĩ nhiên chính là biểu đạt hàm nghĩa khác nhau!”

Hoa Bình sững sờ, nói: “Nhưng mà khuê phụ và mẫu đơn có quan hệ gì?”

Tô Chuyết nghe thấy câu hỏi, mờ mịt ngẩng đầu, phảng phất lúc này mới trông thấy Hoa Bình trở về, kinh ngạc nói: “Sao huynh lúc này mới đến? Cả ngày nay bận bịu cái gì?”

Hoa Bình bất đắc dĩ, đem sổ sách trong ngực ném tới trên bàn, nói: “Ta bỏ ra thời gian một ngày mới cầm tới bản sổ sách này, thế mà cậu lại quên mất tiêu việc này!”

Tô Chuyết vỗ ót một cái, nói: “Đúng đúng đúng!” Nói xong, cầm lấy sổ sách nhẹ lật qua, ngạc nhiên nói: “Bản sổ sách này là từ huynh tự tay ghi chép?”

Hoa Bình gật đầu đáp: “Không sai! Cho nên ta cũng không biết cậu muốn nó rốt cục để làm gì.”

Tô Chuyết cười đáp: “Dĩ nhiên là có tác dụng. Huynh nói cho ta một chút, tóm lại sổ sách có vấn đề gì.”

Hoa Bình chỉ vào một trang, nói: “Trong khoản này không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng kỳ quái là, căn cứ sổ sách ghi chép, các hạng tiêu dùng tháng giêng chỉ có bạch ngân lượng 530. Nhưng mà phủ khố lại nói tháng đó tiền lương tháng là 745 lượng bạc, vậy mà đã lĩnh toàn bộ rồi.”

Tô Chuyết gật gật đầu, nói: “Mà huynh lại không biết là ai lãnh 215 lượng đó! Nói như vậy, là phủ khố bên kia vấn đề... Lúc đó huynh nói với ta, huynh hướng Thiên tướng Lưu Trung báo cáo việc này, nhưng tại hai ngày về sau, hắn mới vu huynh nuốt riêng quân bạc?”

Hoa Bình gật đầu nói: “Không sai, thời điểm ta báo cáo, Lưu tướng quân chỉ nói đi trước tra xét xem. Không nghĩ tới hai ngày sau lại đột nhiên đem ta bắt lại, tuyên bố tội trạng.”

Tô Chuyết gật gật đầu, lại lật nhìn sổ sách một lần, nói: “Vào trước tháng này, sổ tiền cũng không có lỗ hổng, chẳng lẽ chỉ có một tháng này có vấn đề sao?”

Hoa Bình nói: “Không sai, nếu lúc trước có vấn đề, ta sớm đã phát hiện!”

Tô Chuyết cười nói: “Xem ra không khác với suy đoán của ta, vị Lưu Thiên tướng này mặc dù tất nhiên thoát không khỏi liên quan đến việc này, nhưng chỉ sợ không phải là kẻ đầu sỏ nuốt riêng quân ngân. Theo lý mà nói, hắn có khả năng nhất tiến đến phủ khố lãnh ngân lượng, nhưng nếu phủ khố thêm chút kiểm tra đối chiếu sự thật, sẽ lộ tẩy ngay. Bởi vậy, có thể đem chuyện này giấu diếm lâu như vậy, nhất định là người có thể động tay chân trên sổ sách phủ khố! Mà ngày đó huynh hướng Lưu tướng quân báo cáo về sau, hắn nhất định là đi xin chỉ thị kẻ người giật dây này. Sau khi được chỉ thị, lúc này mới đem huynh làm dê thế tội.”

Hoa Bình hít sâu một hơi, nói: “Cậu nói là...”

Tô Chuyết nói: “Không sai, có thể động tay chân trong phủ khố quân đội, lớn nhất đương nhiên nhiên là Hữu vũ vệ đại tướng quân. Tiếp theo còn có giám quân, trưởng sử, đô đốc vân vân. Mà những người này lại không dễ đối với phó a!” Tô Chuyết mỉm cười, hỏi ngược lại: “Hoa Bình, huynh muốn đem vụ án này tra tới trình độ nào? Nếu như tâm tính không kiên định, ta khuyên huynh có chừng có mực đi!”

Hoa Bình sững sờ, lập tức trừng hai mắt, lộ ra hào quang vô cùng kiên quyết đến, nói ra: “Nguyên bản đối với chuyện này, ta đã nản lòng thoái chí, thế nhưng nếu đã trở lại Trường An, thì nhất định phải đem vụ án này tra ra rõ rõ ràng ràng. Cho dù kẻ phía sau màn là đại tướng quân cũng được, ta cũng phải vì bản thân đòi lại một cái công đạo!”

Tô Chuyết cũng thâm thụ lây nhiễm, nói: “Nếu huynh có tâm vậy, ta liền yên tâm. Nếu như ta không đoán sai, quân bạc bị chiếm đoạt sẽ không chỉ có bọn huynh. bởi vì 215 lượng bạc ròng, đối với Quan tướng ở trên Thiên tướng mà nói, cũng không phải là một số lượng lớn. Hơn nữa chiếu theo luật pháp, chỉ cần tham ô quân bạc, chính là tội danh sung quân chặt đầu, nuốt riêng trăm lượng cũng là tội, nuốt ngàn lượng cũng là tội, Sao hắn không chiếm nhiều một chút? Bởi vậy hắn sẽ đem khoản số lượng này chia ra mấy nhà. Ngày mai huynh đi tra xét một chút, nhìn xem còn có đội nào có người bởi vì lương bạc không đủ mà càu nhàu.”

Hoa Bình gật gật đầu, nói: “Bất quá, chỗ trú của các đội khác biệt, muốn tìm hiểu từng cái, chỉ sợ muốn phí chút khổ tâm.”

Tô Chuyết nói: “Không vội, đúng lúc ta đụng tới một vụ án, cần thời gian hai ngày để nghĩ.”

Hoa Bình lập tức hiểu được, cười nói: “Nguyên lai bài thơ trên bàn kia chính là nan đề cậu đụng tới!”

Tô Chuyết gật gật đầu, đem việc phát sinh hôm nay giản lược thuật lại một lần, cuối cùng thở dài: “Vụ án này nhìn như không có huyền cơ gì, nhưng chính bài thơ này có chút kỳ quái!”

Hoa Bình có chút khó hiểu, nói: “Chiếu theo lời cậu nói, bài thơ này là thư máu mà người chết lưu xuống, vậy sao hắn không trực tiếp viết xuống tên của hung thủ? Lại phải khổ tâm như thế, liều mạng viết ra một bài thơ, đến cùng hắn muốn nói cho chúng ta biết điều gì?”

Tô Chuyết lắc đầu, trầm ngâm nói: “Nhất định có đầu mối mà ta không chú ý tới...” Y nhắm mắt lại, phảng phất lại lần nữa đặt mình vào gian tiệm sách kia. Trong phòng một mảnh hỗn độn, giá sách bị lật đến ngổn ngang lộn xộn, sách vở ném đầy đất. Người chết Triệu Ngôn ngay tại trước mặt Tô Chuyết, khéo hai mắt nứt, mặt mũi tràn đầy kinh khủng. Thế nhưng trong miệng ông ta bị lấp, chỉ có thể từ trong cổ phát ra tiếng thở thấp “Ôi ôi“.

Gã hung thủ kia ẩn trong bóng tối, thấy không rõ diện mục, đột nhiên nhấc lên cương đao trong tay, nhắm ngay bộ ngực Triệu Ngôn, đâm thẳng xuống. Khóe miệng hung thủ lộ ra nụ cười tàn nhẫn, một đao kia xuyển thấu trái tim, Triệu Ngôn chắc chắn phải chết!

Tô Chuyết bỗng nhiên mở hai mắt ra, bật thốt lên: “Nguyên lai là như vậy!”

(cầu cất giữ, cầu đề cử!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.