Editor: Hồng Trúc
Vết thương đã sớm chôn sâu trong đáy lòng nay lại bị người khơi lại.
Mối tình đầu đầy thương tích, đau như vậy, tàn nhẫn như vậy, cô nhiều lần muốn quên, thế nhưng vì sao hôm nay, gương mặt này, lại muốn xông vào cuộc sống của cô một lần nữa?!
Long Thiếu Tôn!
Vì sao anh còn muốn xuất hiện?!
Đường Dĩ Phi hồi phục tâm tư, sắc mặt kiên quyết, cô quả thật không ngờ, anh lại chính là tổng giám đốc mà tổng công ty phái tới!
Người đàn ông lạnh lùng liếc mắt một vòng quanh phòng họp, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp kia, xưa nay luôn luôn điềm tĩnh.
Không ngờ lại là cô...
________
“Niên muội, sau này tốt nghiệp xong em tính chọn trường đại học nào?”
Cô gái nhếch môi, vẻ mặt cười ngây thơ rực rỡ: “Em muốn đi Milan du học, học thiết kế đồ trang sức, tuy nhiên, hi hi...”
Cô sang sảng cười, mặt ửng hồng.
“Tuy nhiên làm sao?”
“Tuy nhiên đây chỉ là ước mơ của em, em là người của thành phố Vân Dương, em sẽ không rời khỏi nơi này, mãi mãi không.”
“Nếu đã ước mơ thì phải thật cố gắng.” Trong lòng anh ngẩn ra, lại có hơi chua xót.
“Học trưởng, ước mơ chỉ là mơ ước, chỉ là những suy nghĩ trong mơ mộng, đối với những điều không thiết thực, em thấy rất rõ ràng.”
“...” Ước mơ chỉ là những suy nghĩ trong mơ sao?
Cái giải thích này là lần đầu tiên anh mới nghe đến!
“Em muốn nỗ lực phấn đấu, thi đậu đại học Vân Dương! Sau đó em còn muốn vào tập đoàn Vân Thiên!”
“Vì sao em lại muốn vào tập đoàn Vân Thiên?”
“Bởi vì em nghe ba nói tập đoàn Vân Thiên đối xử với nhân viên cực kì tốt, hơn nữa tập đoàn Vân Thiên còn là một doanh nghiệp đa quốc gia, vào đó nhất định sẽ học được rất nhiều kiến thức có ích.”
Cô gái nói lải nhải, mặc sức tưởng tượng nói một đống về tương lai vô tận, anh chỉ im lặng lắng nghe, cho đến khi cô cầm đồ đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh mới họi cô lại.
“Niên muội, em nhất định phải đạt được nguyện vọng đấy!”
“Dạ! Nhất định!”
______
Long Thiếu Tôn hơi lung lay, cứ bình tĩnh như vậy, ánh mắt tha thiết nhìn cô.
Cô nói cô là người ở nơi này, sẽ không bao giờ rời đi.
Cô nói muốn vào tập đoàn Vân Thiên, quả nhiên làm được.
Anh cũng biết, cô gái quật cường đó nhất định đạt được ước mơ của chính mình.
Vào giờ khắc này, thời gian như đang ngưng lại, bốn mắt nhìn nhau, Đường Dĩ Phi lại có cảm giác như ngày hôm qua!
Người đàn ông trước mắt thật sự là Long Thiếu Tôn, người mà năm năm trước đã can thiệp vào cuộc sống của mình, học trưởng với vẻ mặt cười ôn nhu cũng không phải là bộ mặt thật của hắn!
“BOSS...” Vệ sĩ phía sau nhìn thấy Đường Dĩ Phi thay đổi sắc mặt, một người trong đó nhẹ giọng nhắc nhở.
Long Thiếu Tôn đang kinh ngạc lúc này mới ý thức được mình có hơi thất lễ, thu lại ánh mắt tâm tình vừa rồi, rảo bước về vị trí của mình.
“Chào mừng tổng giám đốc!”
Không biết ai là người dẫn đầu, mọi người trong phòng họp lễ phép chào Long Thiếu Tôn.
Người đàn ông không hề ôn nhu liếc nhìn toàn bộ những người ngồi trong phòng, lạnh lùng mở miệng: “Tôi rất vinh hạnh được tổng công ty điều tới Vân Thiên, dẫn dắt mọi người vì Vân Thiên phục vụ, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
Hội nghị tiến hành rất nhanh, chẳng qua bầu không khí hơi nặng nề lạ thường, cặp mắt sắc bén của tổng giám đốc mới thỉnh thoảng xẹt qua mọi người, làm cho bọn họ phải run lên.
Đây là một người rất tàn nhẫn!
Sau khi tan họp, người đàn ông không có bất kì quyến luyến nào đứng dậy rời đi, nhưng lúc đi ngang qua Đường Dĩ Phi có hơi khựng lại một chút, nhưng rồi vẫn tiếp tục, xoải bước đi.