Chuông hết giờ vang lên xé toạt bầu không khí nặng nề u uất của những đứa học sinh trường lucky star, tiếng cười nói rôm rả lại trở về. Những học sinh nối đuôi nhau bước ra khỏi cổng trường, vì là trường danh giá nên cũng không khỏi bất ngờ khi từng học sinh đều có xe hơi đưa đón. Hàng dài những chiếc xe hơi thay nhau lăn bánh rời khỏi.
Nó cùng hai con bạn tung tăn bước đi, ba đứa con trai cũng tung tăn theo sau.
- Vy ơi.... Để.... Hoàng đưa...Vy về nha! - Hoàng ấp úng chạy lại chổ Vy
- Ơ..... ờ... cũng.... được - Vy cũng ấp úng trả lời
Cả đám cười trước sự ngây ngô của 2 đứa kia. Linh cũng được Tuấn chở đi chơi, chỉ còn lại nó và Hắn.
- Tôi đưa cô về.
Nó gật đầu. Bây giờ nó cũng chẳng còn hơi sức đâu mà từ chối khi cái đầu gối băng bó như thế này.
Nhưng nó không biết rằng ở một nơi nào đó có một người đưa mắt tìm hình bóng nó, phải- tường Quân đứng ngồi không yên lúc sáng nó đi với cậu nên cậu nghĩ ra về nó sẽ chờ cậu nhưng mãi không thấy nó đâu. Chờ thêm một chút cậu đành lên xe về, lòng buồn.
Xe dừng trước cửa nhà, nó đã ngủ từ bao giờ, hắn không muốn đánh thức nó nên cứ im lặng không gọi nó dậy. Trông nó ngủ hiền quá, không phải gượng ép, hay gương mặt lạnh tanh lúc ban sáng. Bây giờ nhìn nó quá mỏng manh tựa hồ có thể hòa lẫn vào không khí, hắn lắc đầu cho những suy nghĩ vu vơ của mình. Nó nghiêng người đổi tư thế, và......
Chỉ là lúc nãy hắn lắc đầu rồi quay đi hướng khác, rồi lại quay sang ngắm nó, mặt từ từ sát lại ...... vậy là bây giờ họ mặt đối mặt, một người tim đập thình thịch còn 1 người không biết trời trăng gì... thế đấy !!
30 phút sau, nó giật mình mở mắt, nghiêng trái là cổng nhà nghiêng phải là hắn đang nghịch điện thoại. Nó hoảng hốt.
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
Hắn nghe nó hỏi thì tạm rời mắt khỏi điện thoại.
- không biết, lúc nãy về tới đây là 11h50.
Nó lục tìm điện thoại, ôi.... 12h50 nó vỗ đầu.
- Sao anh không gọi tôi dậy, dì út chắc lo lắm.
- Cô ngủ ngon quá không nỡ kêu.
Hắn thản nhiên trả lời.
- Anh thật là, thôi tôi vào nhà đây.
- tôi chở cô về rồi ngồi chờ cô ngủ đó.
- Rồi sao? - nó ngu ngơ hỏi
- Tôi đói, vào nhà thôi.
Hắn không thèm để ý tới nó đã mở cửa xe đi thẳng vào nhà, nó ngơ ngác nhìn theo rồi giật mình chạy ùa theo la ó.
- Sao cô không ăn? - hắn đang ăn ngước lên thấy nó vẫn ngồi vậy.
- tôi no rồi!
- Cô chưa ăn gì mà?
- tôi không đói.
- lúc thì no lúc không đói đúng là tắc kè! Ăn mau đi.. nếu không...........
Hắn bỏ lửng câu, miệng cười mà nó nghĩ là đểu- gian với mọi góc nhìn.
- Thì... sao?
Hắn nhướn người lên hướng về phía nó, nó hoảng lùi về phía sau.
- Nè, anh không được làm bậy.
- Ăn hay không ăn?
- Thì...... thì... ăn
Nó ngồi xuống cầm đũa lên, vừa nhai vừa lườm hắn. Hắn thản nhiên ăn không quan tâm tới ánh mắt của ai đó.
Cuộc chiến bắt đầu.
- Cái này tôi gắp trước - Nó lên tiếng giành miếng thịt ngắm nghía từ nãy đến giờ
- Tôi thích món này - Hắn trêu tức nó
- Bỏ cái đũa ra.
- Không bỏ.
- Bỏ ra.
- Không.
- Bỏ ra.
- Không.
- Tôi hỏi anh có bỏ ra không?
- Không.
Nó tức xì khói mà không làm được gì hắn, rõ ràng bắt nó ăn bây giờ nó ăn thì lại giành đúng là khó hiểu.
- Ôi không út ơi! - nó nhìn ra phía sau lưng hắn hét lên.
Hắn tò mò không hiểu gì cũng quay ra hướng nó nhìn.
- Măm... măm ngon quá - miếng thịt đã vào miệng của nó, hắn giờ mới hiểu mình bị lừa tức... nó cười lè lưỡi.
- Cô giỏi lắm.. - Hắn gằn từng chữ tức tối.
Sau khi ăn no nê nó lết ra phòng khách xem ti vi, hắn cũng ngồi lù lù bên cạnh.
- Ăn no rồi về đi. - nó đuổi thẳng không thương tiếc.
- Không thích.
- xì.... đồ đáng ghét.
- Sẽ có ngày cô yêu tôi nên đừng cứ chửi như vậy.
- Anh mơ à! Mới 2h chiều còn lâu mới tối mà - nó đưa tay lên xem đồng hồ làm mặt ngu ngơ.
- tôi về đây.
- Bái bai không tiễn... plè... - nó le lưỡi.
Hắn rời khỏi, nó quay về với bộ drama Hàn yêu thích của mình. Đối với nó mấy bộ phim Hàn là món ăn tinh thần không thể thiếu, nó mê mệt mấy anh chàng trong phim, nó còn ước một ngày qua Hàn Quốc để gặp thần tượng nữa đấy. Ừ! Nó là fan cuồng mà. ( tác giả cũng cuồng kpop lắm).