Mọi người thấy Từ Khuyết trở về thì liền hoan hô.
Rất nhiều người vây quanh, quan tâm hỏi hắn có bị thương hay không, kết quả thấy Từ Khuyết lông tóc không hao tổn thì mọi người lại kinh hãi, xưng Từ tiên trưởng thật sự là thần thông quảng đại.
-Các hương thân yên tâm, có trận pháp này ở đây, sau này bọn họ sẽ không còn dám xâm phạm nữa.
Từ Khuyết hướng mọi người cam kết.
Các thôn dân đều cảm kích vạn phần, lại muốn quỳ xuống đất phục lạy cảm ơn, liền bị Từ Khuyết ngăn lại, trải qua khuyên can mới bằng lòng từ bỏ.
Lúc này, Đại Tráng từ trong đám người đi ra, lo lắng nói:
-tiên trưởng, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vừa rồi lúc các ngài đại chiến, ta thấy có 2 người đào tẩu, nếu bọn hắn gọi thêm người tới thì…
-Hả? Chạy 2 người à?
Từ Khuyết cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vừa rồi chỉ lo đuổi giết đám Lưu trưởng lão, để lọt lưới 1 2 tên cũng là điều bình thường.
Bất quá cái này cũng không có gì lớn lao, cho dù không ai chạy trón, một khi những môn phái kia không liên lạc lại được với đám người Lưu trưởng lão thì khẳng định vẫn sẽ đến tiếp.
-Yên tâm đi, mọi người cứ an tâm ở lại đây, trận pháp sẽ bảo vệ mọi người.
Từ Khuyết làm mọi người yên lòng.
Hắn cũng không phải không cân nhắc qua việc mang mọi người rời khỏi nơi này nhưng mà thần thức của đám Tu Tiên giả rất dữ dội, cho dù là rời đi bằng mật đạo, nhiều lắm cũng chỉ đi ra phía sau núi, cũng vẫn bị đám Tu Tiên giả kia phát hiện.
Đến lúc đó không có Bát Hoang Tứ Tượng trận phòng ngự, các thôn dân chỉ càng thêm nguy hiểm.
-Tất cả mọi người nghe Từ Khuyết ca ca a, huynh ấy nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.
Tiểu Nhu cũng chạy đến nói chuyện.
Từ Khuyết cười cười với nàng, nhất thời nàng lại đỏ mặt, hồn nhiên đáng yêu.
Các thôn dân nhìn thấy ở trong mắt nhưng không nói ra, bọn họ lộ ra nụ cười thuần phác, Tiểu Nhu thấy thế thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cuối cùng mọi người cũng tán đi, trở lại trong nhà nghỉ ngơi.
Từ Khuyết thì bắt đầu suy nghĩ cho tương lai của Bàn Sơn thôn.
Dù sao hắn cũng không thể ở lại đây lâu dài, thế giới lớn như vậy, hắn muốn đi xem, chẳng qua trước khi rời đi thì phải giải quyết vấn đề ở Bàn Sơn thôn cái đã.
Hiện tại có Bát Hoang Tứ Tượng trận trấn thủ, xem như Bàn Sơn thôn đã an toàn rồi.
Hơn nữa lại có nhiều đất và sông ngoài như thế, trên núi có sơn dương, gà rừng, tương lại bọn họ không bước ra khỏi trận pháp thì cũng có thể tự túc được.
Nhưng trước mắt trong thôn vẫn cần một số vật liệu cần tiếp tế, chẳng hạn như lương thực dự trữ cùng với hạt giống để cày cấy.
Từ Khuyết tìm đến Đại Tráng, nghe được phía đông gần Bàn Sơn thôn có một tiểu thành, nơi đó không chỉ có bách tính sinh sống, mà thường xuyên có Tu Tiên giả tụ tập ở đó.
-Đại khái bay qua 2 tòa sơn, là có thể thấy được tòa thành nhỏ kia. Từ tiên trưởng, nếu không để ta đi cho?
Đại Tráng biết được Từ Khuyết muốn đi ra ngoài mua đồ cho thôn thì lại tỏ ra lo lắng.
Bởi vì bây giờ ở tòa thành nhỏ kia dán đầy lệnh truy nã về Từ Khuyết, nếu hắn xuất hiện, tất nhiên sẽ bị Tu Tiên giả vây công.
-Không cần, có rất nhiều đồ, một mình ngươi mang không mang được, hơn nữa cũng dễ khiến người khác hoài nghi, ta có thể giải quyết.
Từ Khuyết vỗ vỗ bả vai Đại Tráng, cự tuyệt đề nghị của hắn.
Kỳ thật hiện tại Từ Khuyết hận không thể có người đến để tặng cho hắn điểm kinh nghiệm. hơn nữa vừa có được hắc bào của Tiêu Viêm, có thể che dấu dung mạo, căn bản không lo lắng đám Tu Tiên giả nhìn ra được thân phận.
Chủ ý đã định, Từ Khuyết liền để Đại Tráng đi từng hộ hỏi, hỏi bọn họ có cần mua gì thêm không, hắn có thể thuận tiện mua về.
Sau khi nghe được, Tiểu Nhu là người thứ nhất chạy tới, nói:
-Từ Khuyết ca ca, lúc huynh trở về thì nhớ mua mấy tấm vải dệt tốt một chút?
-Vải dệt?
Từ Khuyết sửng sốt.
Tiểu Nhu đỏ mặt gật gật đầu, thấp giọng nói:
-Quần áo của huynh có chút không vừa vặn, muội…muội muốn may cho huynh một bộ đồ mới.
Từ Khuyết vừa nghe, cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, lại nhìn thấy Tiểu Nhu cúi đầu thẹn thùng, không thể nín được cười:
-Được, ta sẽ mua.
-Ừh.
Tiểu Nhu lên tiếng, lập tức xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng khả ái của nàng, trong lòng Từ Khuyết ấm áp, khóe miệng cũng nở ra nụ cười vui vẻ.
…
Thẳng đến khi chạng vạng, lúc mặt trời sắp xuống núi thì Từ Khuyết mới chuẩn bị rời đi.
Sau khi xuyên qua núi, Từ Khuyết thay hắc bào, xác định không có ai theo dõi, mới lặng yên thi triển Tam Thiên Lôi Động mà bay đi.
Bóng đêm dần buông xuống, rốt cuộc Từ Khuyết cũng đến Ly Thủy trấn.
Nói là một thành nhỏ, kỳ thật quy mô cũng không nhỏ.
Từ Khuyết đứng ở phía xa nhìn lướt qua, cảm giác thành này lớn hơn mấy chục sân vận động nữa, hơn nữa tường thành được xây rất cao, cửa thành còn có đội tuần tra thường đi qua lại.
Mà ở trên không của Ly Thủy trấn, thường thấy được cảnh Tu Tiên giả ngự kiếm mà đi.
Từ Khuyết đi vào Ly Thủy trấn thì trong trấn còn rất náo nhiệt, chợ đêm phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng.
Bên ngoài khách điếm rất ồn ào, có rất nhiều Tu Tiên giả đang ngồi uống rượu nói nhảm, phầm lớn đều là những đệ tử có thực lực là Luyện Khí kỳ cả.
Từ Khuyết tùy ý nhìn mấy lần, đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc từ bên cạnh đi qua.
-Là nàng sao?
Trong lòng Từ Khuyết kinh ngạc.
Chủ nhân của thân ảnh là cô gái đầu tiên mà Từ Khuyết thấy được khi đến thế giới này, là Đường Tuyết Như của Thiên Vũ tông.
Lúc này bên cạnh nàng có vài tên tu sĩ trẻ tuổi cũng mặc áo bào của Thiên Vũ tông, vừa đi ra khách điếm vừa cười nói, hiển nhiên là vừa mới cơm nước xong, chuẩn bị rời đi.
Mà mấy người vừa đi ra , ánh mắt liền đột nhiên không hẹn mà cùng quét về phía Từ Khuyết, tất cả đều tỏ ra kinh ngạc.
Đường Tuyết Như cũng không có nhận ra Từ Khuyết, bởi vì lúc này Từ Khuyết mặc hắc bào, không chỉ che dấu dung mạo mà còn tản ra một cỗ uy áp.
Mấy người này bị cổ uy áp này hấp dẫn nên mới chú ý tới.
Từ Khuyết không thèm để ý mấy người kia, cũng không có ý định lộ ra thân phận, dứt khoát không nói một lời, trực tiếp từ bên cạnh bọn hắn đi qua.
Kết quả chân trước vừa đi ra vài bước, phía sau liền truyền đến vài lời nghị luận của bọn hắn.
-Khí thế thật là mạnh!
-Người này ăn mặc cổ quái , tu vi lại cao như vậy.
-Vừa rồi hắn đứng ở bên cạnh chúng ta thì ta có cảm giác hít thở không thông, thật mạnh a.
“...”
“Đinh, chúc mừng kí chủ “Từ Khuyết” trang bức vô hình thành công, thưởng cho 10 điểm giá trị trang bức.”
Trong đầu Từ Khuyết vang lên âm thanh của hệ thống, nhất thời vui vẻ không thôi.
Thầm nghĩ quả nhiên không đoán sai, cái hắc bào này quả nhiên là một lợi khí dùng để trang bức, xem ra nếu không có việc gì thì phải mặc vào đi ra dạo phố.
-Đúng rồi, các ngươi có nghe nói không? Hôm nay có mấy người ở các môn phái kia xảy ra chuyện, nghe nói tên bị chng ta truy nã đang ở Bàn Sơn thôn, kết quả mấy gã trưởng lão dẫn người đuổi tới, cuối cùng chết hết, chỉ còn 2 tên đệ tử của Lạc Dương phái là còn sống mà trở về.
-Đương nhiên là biết, hôm nay người của Lạc Dương phái đã đến Thiên Vũ tông chúng ta, chắc là nói đến chuyện này.
-Hơn nữa ta còn nghe nói, người kia có lai lịch lớn, là một đệ tử thân truyền của một vị đại nhân vật nào đó.
Lúc này, vài tên đệ tử Thiên Vũ tông lại nói chuyện.
Mà Từ Khuyết lại nghe được mấy câu nói đó, lập tức khẽ ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Tình huống gì?
Ka có lai lịch lớn? Là đệ tử thân truyền của một vị đại nhân vật sao?
Tại sao ka lại không biết rứa nhể?