Hệ Thống Từ Yêu Thần Ký Bắt Đầu

Chương 230: Chương 230: Thanh Lân




Mạc Thiết dong binh đoàn, đây chính là dong bình đoàn do 2 tên ca ca của Tiêu Viêm gây dựng lên, bọn hắn liên hợp với các dong binh đoàn khác tổ kiến tòa thành này nhằm mục đích giúp đỡ nhân tộc lạc đường khi băng qua xa mạc cũng như chống lại xà nhân công kích.

Gần tới nơi, đám người Lăng Thiên chứng kiến vô số nhân loại bị xà nhân tộc giết chết, điều này làm Tiểu Y Tiên đám tiểu nữu vô cùng căm tức.

Với Lăng Thiên, mạng sống của đám người bên dưới không có liên quan gì tới hắn, nhưng bởi Nhã Phi, Tiểu Y Tiên các nàng là dân bản thổ, chứng kiến đồng tộc mình bị ức hiếp, các nàng liền không nhịn được ra tay rồi.

Thế là, từng tia hỏa diễm, roi mây, thủy pháo cứ thế mà từ trên chiến thuyền phang xuống, sinh sinh mà đập chết vô số Xà Nhân tộc.

“Khốn kiếp, nhân tộc cường giả tới, mau mau rút lui” Một tên xà nhân tộc hình dáng xấu xí, ngẩng đầu lên hét to.

Đám xà nhân còn sống sót thấy vậy mau mau vứt bỏ binh khí, bỏ của chạy lấy người.

Lúc này, Nhã Phi đám người định thúc dục chiến thuyền đuổi theo, nhưng bị Lăng Thiên ngăn lại, lấy lí do đại loại là:“Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại...”

Khoan đã, câu này có gì đó sai sai... Mà thôi kệ đi!

Nhìn cảnh tưởng như thế, Lăng Thiên cũng cười khổ, hi vọng giết đồng tộc của Mỹ Đỗ Toa không có để nàng biết đi...

Chứng kiến đám người Lăng Thiên “xả thân” cứu giúp, đám nhân loại còn sống sót vô cùng biết hơn, một tên trong đó khom người xuống nói:“Không biết vị đại nhân nào cứu giúp, đa tạ!”

Khi nhìn thấy đoàn người Lăng Thiên, tên kia không nhịn được kinh hãi, không ngờ ân nhân vừa giúp hắn lại toàn là những người trẻ tuổi thế này.

- “Không có gì, việc nên làm” Lăng Thiên phất tay, không cảm xúc nói.

“Ký chủ đâu có ra tay đâu, sao khách sáo như đúng rồi thế?” Hệ thống ngay lập tức thắc mắc.

“Đừng có quan tâm, im lặng đi!” Lăng Thiên bực mình.

...

Bởi đám người Lăng Thiên một phen cứu giúp, thế nên ngay lập tức bọn hắn được mời vào tòa thành, hòng có một phen cảm ơn.

- “Ta chính là Tiêu Đỉnh, đoàn trưởng nơi này, không biết các hạ-?” Một tên thanh niên anh tuấn bước tới, hơi hơi chắp tay nhìn Lăng Thiên nghi hoặc định hỏi gì đó, nhưng khi chứng kiến một đám mỹ nhân sau lưng Lăng Thiên, ngay lập tức hắn liền thất thần.

Lăng Thiên nhíu mày, hắn có thể cảm giác được ánh mắt tên này liên tục nhìn chằm chằm vào thân thể của Nhã Phi, mặc dù trên gương mặt không tỏ ra dâm tiện nhưng Lăng Thiên biết, tên này đang có vô số những suy nghĩ đồi trụy trong đầu rồi.

“Vốn ta định ban cho ngươi một chút trừng phạt nho nhỏ do ngươi là đại ca của Tiêu Viêm, nhưng xem ra không thể nhẹ tay được nữa rồi” Lăng Thiên cười lạnh.

Tiêu Đỉnh không biết, số mệnh hắn đã thay đổi kể từ hành động vô ý này, trong đầu hắn lúc này chỉ có hình dáng của Nhã Phi cùng với lời thổn thức:“Không ngờ trên đời lại có mỹ nhân đẹp thế này...”

Cũng phải, hắn đã rời gia tộc khá lâu lên không biết Nhã Phi ở Ô Thản thành, nếu biết chắc hẳn sẽ không bao giờ tham gia cái gọi là dong binh đoàn nữa...

Ngay khi Lăng Thiên và Tiêu Đỉnh đối mặt với nhau, một tên thanh niên mang gương mặt hơi giống Tiêu Đỉnh nhưng trẻ hơn bước tới, hắn điềm nhiên khoác tay lên vai Tiêu Đỉnh hân hoan nói:“Đại ca, ngươi biết không, ta nghe nói trong thành mới xuất hiện một đám mỹ nữ, ai ai cũng là cực phẩm đấy!”

Những lời nói của tên kia như đánh thức Tiêu Đỉnh, hắn nhìn về phía tên thanh niên kia quát:“Tiêu Lệ, không được vô lễ!”

Tiêu Lệ - nhị của của Tiêu Viêm, nhân vật cuối cùng trong 3 anh em đã xuất hiện.

Tiêu Lệ bị đại ca mình quát hơi sững sờ, định phản bác gì đó nhưng chợt hắn cũng liền nhìn thấy đám nữ nhân sau lưng Lăng Thiên.

Cũng giống như đại ca của hắn, Tiêu Lệ cũng vì thế đần độn, si mê nhìn về phía Nhã Phi, trên gương mặt hắn còn chảy chút nước dãi, điều này làm Tiêu Đỉnh vô cùng bực mình, hận không thể đá bay tên đệ đệ của mình.

Nhã Phi với nét đẹp thành thục quyến rũ, không khó hiểu khi nàng khiến cho 2 tên ca ca của Tiêu Viêm trì độn, nhưng không vì thế mà ai cũng có thể nhìn nàng với sắc dục như thế ngoại trừ Lăng Thiên ra.

- “Xem ra, đây chính là cách đối xử với ân nhân của các ngươi sao, Tiêu Đỉnh đoàn trưởng?” Lăng Thiên trầm giọng, nhìn Tiêu Đỉnh trêu tức nói.

Tiêu Đỉnh hoảng hốt, chợt kéo tên nhị đệ đần độn của mình ra phía sau, sau đó khom người chắp tay nói:“Vị công tử này, xin thứ lỗi, do ta không quản giáo đệ đệ nghiêm túc, mong ngài đại nhân chớ trách tiểu nhân!”

Tiêu Lệ lúc này mới hoàn hồn lại, hắn mới chợt nhớ ra đứng trước đám mỹ nhân kia là một vị thanh niên phong thần tuấn lãng, hiên nhiên chính là nam nhân của các nàng, thế mà hắn lại dám có tư tưởng không đứng đắn với bọn họ.

Trước khi đến đây, hắn cũng nghe thủ hạ báo cáo nói được một vị công tử dẫn theo một đám mỹ nhân cứu giúp bọn họ khỏi xà nhân tộc, hiện bọn người đang ở trong thành nên hắn vô cùng hứng khởi, do chỉ chú ý tới đám mỹ nhân mà quên mất sự hiện diện ở phần trước.

- “Ta...Là ta đường đột, mong công tử chớ trách tội, ta nguyện sử dụng lễ vật để tạ lỗi với ngài” Tiêu Lệ gãi đầu, đỏ mặt nói.

Lăng Thiên nhếch miệng, hắn có Arceus cùng với đám Pokemon, lễ vật gì có thể lọt vào mắt hắn được cơ chứ?

Đang khi Lăng Thiên định một phen chế giễu thì chợt một tiếng động vang lên.

“Choang!”

Đám người nhìn lại, âm thanh phát ra từ một tiểu la lị mặc một thân thị nữ vừa đánh rơi cốc nước. Mái tóc xanh lá kết thành 2 bím trông vô cùng dễ thương, nhưng vì mặc một thân quần áo bình dân cũng như gương mặt lấm lem lên che đi vẻ xinh đẹp hồn nhiên của nàng.

Không chỉ mái tóc, ngay cả đôi mắt cũng toát lên một màu sắc xanh. Tuy nhỏ tuổi, nhưng dần dần đã có những nét làm say lòng người khác...

- “Thanh Lân, đồ ngu xuẩn! ngươi có làm được việc không?” Tiêu Lệ nhìn về phía nàng gầm thét.

Tiểu la lị tên Thanh Lân đó run rẩy ngồi xuống ôm đầu, mặc cho đám người thi nhau chửi mắng mình.

Nhìn thấy một màn này, Lăng Thiên ánh mắt nheo lại, hắn nhìn về phía Tiêu Đỉnh đang ngây người ở đó nói:“Tiêu Đỉnh đoàn trưởng, lễ vật tạ lỗi của các ngươi, tạ nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.