Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 54: Chương 54: Qua cầu rút ván.






Vài phút sau Triệu Thanh Thanh kích động quay về phòng:

- Chị Tiểu Kiều, em đã làm xong.

- Nhanh vậy sao?

Kiều Tiểu Kiều có chút hiếu kỳ:

- Sao em có thể thu phục được bọn họ?

- Rất đơn giản, em gọi điện thoại để cảnh sát đến bắt cả bọn.

Triệu Thanh Thanh vội vàng nói.

Tôn Hinh Hinh không khỏi có chút buồn bực:

- Bọn họ bị đánh, sao lại bị cảnh sát bắt?

- Rất đơn giản, em nói bọn họ sàm sỡ với em, sau đó cảnh sát tin ngay.

Triệu Thanh Thanh có chút đắc ý.

Lúc này Liễu Vân Mạn cũng không nhịn được nữa, nàng nói:

- Lục Nhất Minh kia không phải là sư phụ của em sao? Em làm vậy không phải hại anh ta à?

- Bây giờ em có đại hiệp là sư phụ, tất nhiên sẽ không cần học Taekwondo.

Triệu Thanh Thanh cảm thấy điều này là đương nhiên:

- Hơn nữa người này cả ngày cũng chỉ muốn sàm sỡ em, nếu không phải em thông mình thì đã bị hắn chiếm tiện nghi từ lâu rồi.

Liễu Vân Mạn xem như đã rõ, thì ra nha đầu này chuyên gia chơi trò qua sông rút ván.

- Anh trở thành sư phụ của em từ khi nào?

Hạ Thiên không đồng ý.

- Vừa rồi chị Tiểu Kiều đã đồng ý.

Triệu Thanh Thanh thấy Hạ Thiên không thừa nhận thì lập tức nôn nóng:

- Anh cũng không thể mất uy tín như vậy được.

- Em nói Tiểu Kiều đồng ý, cũng không phải anh đồng ý. Hơn nữa năng lực của em có vấn đề, vừa rồi Tiểu Kiều cũng còn chưa đồng ý với em, chỉ là muốn em đuổi mấy tên kia ra ngoài mà thôi.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Em ngốc như vậy, tư chất lại kém, sao có thể học võ công?

Triệu Thanh Thanh suy xét lại cẩn thận thì lập tức tỉnh mộng, nàng quay đầu nhìn Tiểu Kiều, vẻ mặt cầu xin:

- Chị Tiểu Kiều, chị phải giúp em.

- Thanh Thanh, đừng vội, chị sẽ thuyết phục chồng, em nhất định sẽ được học võ.

Kiều Tiểu Kiều cười cười:

- Trước tiên ăn uống cái đã, học võ công cũng phải đúng thời điểm, vậy nhé?

- Chị Tiểu Kiều, chỉ có chị là tốt thôi.

Triệu Thanh Thanh lập tức trở nên vui vẻ, trở mặt cực nhanh.

Khi nhận được lời hứa hẹn của Kiều Tiểu Kiều thì Triệu Thanh Thanh rất vui sướng, sau đó bắt đầu lôi kéo làm quen với mọi người.

- Chị à, chị tên gì? Liễu Vân Mạn sao? À, em đã từng nghe qua rồi, là người đẹp bác sĩ của bệnh viện Phụ Nhất, em thường xuyên đến bệnh viện đó đi dạo... ....

- Còn chị? Sao, chị là bạn gái của đại hiệp? Không phải vợ đại hiệp là chị Tiểu Kiều sao? Đại hiệp đúng là lợi hại, thê thiếp thành đàn mà vẫn bình yên vô sự... ....

- Còn hai chị là? Phượng nhi, Hoàng nhi? Hai chị là chị em ruột sao? Không phải đấy chứ? Vậy các chị cũng là vợ của đại hiệp à? À, cũng không phải. Cái gì, các chị là bảo vệ của chị Tiểu Kiều? Vậy các chị nhất định phải biết võ công chứ?

Triệu Thanh Thanh giống như là một người có muôn vàn vấn đề, nàng liên tục đặt câu hỏi với các "chị", cuối cùng thì hứng thú của nàng mới rơi lên người Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi.

Sau đó cũng không ai đến quấy rầy mọi người dùng cơm, có một Triệu Thanh Thanh dở hơi cười đùa ầm ĩ, vì vậy mà không khí của bữa tối là rất tốt. Tất nhiên đối với Hạ Thiên thì Triệu Thanh Thanh là một kẻ phá bĩnh, nhưng Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng là như vậy, có thêm vài người nữa cũng không sao.

- Chị Tiểu Kiều, chúng ta đi hát nhé?

Sau khi cơm nước xong thì Triệu Thanh Thanh lại đề nghị với hào hứng bừng bừng, sau đó còn khoác lác:

- Em hát rất hay, người ta đều nói là Triệu Vũ Cơ thứ hai.

Hạ Thiên lại được nghe đến Triệu Vũ Cơ, hắn không khỏi nhìn Triệu Thanh Thanh, thầm nghĩ nếu Triệu Vũ Cơ giống Triệu Thanh Thanh thì đúng là thiệt thòi chết người.

- Chị còn có việc, không đi được.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:

- Chồng, chị Hinh, mọi người đi đi, mọi người dẫn chồng đi chơi đùa cho vui.

- Tôi cũng không thể đi được, tối còn phải trực ban ở bệnh viện.

Liễu Vân Mạn lắc đầu nói.

- Không ai đi được sao?

Triệu Thanh Thanh có chút thất vọng:

- Chỉ còn lại ba người, đúng là không có ý nghĩa.

- Hạ Thiên, cậu có đi không? Nếu muốn thì chúng ta có thể gọi Phương Hiểu Như và tên mập đến chung vui.

Tôn Hinh Hinh khẽ hỏi.

- Hát hò thú vị lắm sao?

Hạ Thiên rất quan tâm đến vấn đề này.

- Rất vui.

Triệu Thanh Thanh nhanh chóng tiếp lời:

- Đại hiệp, đi thôi, đã lâu rồi em chưa được hát.

- Vậy thì được, chúng ta đi hát.

Hạ Thiên xuống núi cũng chỉ vì Kiều Tiểu Kiều nói dưới núi rất vui, đáng tiếc là đến nhiều ngày nhưng vẫn chưa thấy gì vui, bây giờ nghe nói hát hò rất thú vị, như vậy phải đi xem thế nào.

- Được, em điện thoại đặt phòng trước.

Triệu Thanh Thanh rất hưng phấn, nàng lấy điện thoại ra:

- Em nghe nói Đêm Giai Nhân rất tốt, phải đến Đêm Giai Nhân mới được.

- Đừng đến đó, bây giờ nơi đó tạm đóng cửa rồi.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu.

- Sao? Đóng cửa à?

Triệu Thanh Thanh chợt sững sờ:

- Sao em không biết? Mà sao lại đóng cửa?

- Tối qua anh đã đập nát chỗ đó, tất nhiên phải đóng cửa.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Đúng rồi, lần trước anh có đến một quán karaoke tên là Thịnh Thế, chỗ đó rất rộng, vào đó cũng được.

- À, chỗ đó cũng rất tốt, em đặt phòng trước.

Triệu Thanh Thanh nhanh chóng gọi điện thoại, sau đó nàng hưng phấn nói với Hạ Thiên:

- Đại hiệp, đã có phòng, chúng ta đi thôi.

Kiều Tiểu Kiều hình như có việc gấp, nàng dẫn theo Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đi trước, mà Liễu Vân Mạn thì chủ động đề nghị dùng xe đưa Hạ Thiên đến quán Thịnh Thế, Tôn Hinh Hinh mượn điện thoại của Liễu Vân Mạn gọi cho Phương Hiểu Như, hẹn gặp nhau ở quán Thịnh Thế.

Khi Hạ Thiên mang theo Tôn Hinh Hinh và Triệu Thanh Thanh bước vào quán Thịnh Thế thì vẫn còn chưa tới tám giờ tối, vào thời điểm này thì cuộc sống về đêm vẫn còn chưa bắt đầu, tất nhiên quán Thịnh Thế cũng thưa khách, ít nhất cũng chưa ở vào tình trạng không còn phòng.

Vương Kiệt và Phương Hiểu Như còn chưa tới, Triệu Thanh Thanh đề nghị đi vào trong chờ, Hạ Thiên tất nhiên sẽ không có ý kiến.

Một vị nhân viên phục vụ mặc sườn xám dẫn ba người lên lầu hai, vì ít người nên Triệu Thanh Thanh chỉ đặt một phòng nhỏ ở cuối hành lang lầu hai.

Triệu Thanh Thanh đi vào vung tay lên rất đĩnh đạc:

- Cho hai két bia, một chút hạt dưa, không có gì đừng tiến vào.

- Thanh Thanh, chúng ta chỉ có năm người, uống nhiều như vậy làm gì?

Tôn Hinh Hinh càng hoảng sợ, đáng lý ra chỉ gọi vài chai, gọi hai két chia cho năm người, như vậy cũng không tính là ít.

- Không có gì, một mình em cũng uống được vài chai rồi.

Triệu Thanh Thanh ra vẻ không quan tâm, nàng kéo Tôn Hinh Hinh ngồi xuống:

- Chị Hinh, chúng ta chọn bài cùng hát nhé.

- Em chọn trước đi, chị đi vệ sinh đã.

Tôn Hinh Hinh cảm thấy có hơi đầy bụng, vì vậy đi ra ngoài trước.

- Đại hiệp, anh hát bài gì?

Triệu Thanh Thanh ở bên kia cầm lấy menu và hỏi thăm Hạ Thiên.

- Anh không biết hát.

Hạ Thiên rất thành thật.

Triệu Thanh Thanh có chút chóng mặt:

- Không phải đấy chứ? Chẳng lẽ đại hiệp chẳng biết hát bài nào cả sao/

- Đúng vậy, trước nay chưa từng hát hò gì cả.

Hạ Thiên cũng không sợ khi thừa nhận.

- Đại hiệp, đến đây là phải hát, anh không biết hát thì đến làm gì?

Triệu Thanh Thanh cảm thấy choáng váng.

- Là em nói nơi đây rất vui.

Hạ Thiên có chút mất hứng.

- À, được rồi, anh là đại hiệp, anh nói sao cũng được.

Triệu Thanh Thanh quyết định không cùng tranh chấp với Hạ Thiên:

- Không biết hát cũng chẳng sao, đại hiệp, chúng ta cùng uống.

Triệu Thanh Thanh bấm vài chục bài, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Hạ Thiên, mở vài chai bia.

- Đại hiệp, tuy anh không thu tôi làm đồ đệ nhưng vẫn phải uống rượu bái sư, ba ly, mọi người cùng uống.

Triệu Thanh Thanh nói có thể uống, điều này là không giả, nàng uống ba ly mà không chớp mắt.

Hạ Thiên cũng không từ chối, tuy hắn không biết hát nhưng uống bia thì chẳng là gì.

Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện cơn ác mộng kéo đến, Triệu Thanh Thanh uống bia, sau đó hát, tiếng hát thật sự đúng là... ....

"Triệu Vũ Cơ hát như bò rống thế này sao?"

Trước đó Hạ Thiên nghĩ rằng Triệu Vũ Cơ kia sẽ rất đẹp, vì hắn nghe nói đối phương là ngôi sao ca nhạc, nếu ca sĩ hát như Triệu Thanh Thanh mà nổi tiếng thì nhất định phải đẹp.

Triệu Thanh Thanh rõ ràng không ý thức được mình hát quá khó nghe, hơn nữa còn ví mình với Triệu Vũ Cơ, hát cực kỳ dõng dạc.

- Em đừng hát nữa được không?

Cuối cùng Hạ Thiên cũng không thể nhịn được nữa:

- Rất khó nghe.

- Khó nghe sao? Thế nào là khó nghe?

Triệu Thanh Thanh lập tức bất mãn:

- Đại hiệp, tuy là đại hiệp nhưng cũng không thể nói lời bịa đặt như vậy, em nổi tiếng là ngôi sao phòng karaoke, sao lại khó nghe cho được? Nhất định là trình độ thưởng thức của anh có vấn đề.

Triệu Thanh Thanh khẳng định như vậy làm Hạ Thiên cảm thấy có chút do dự, hắn rất ít khi nghe ca nhạc, mà đây cũng là lần đầu tiên đi hát. Hắn không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ trình độ của mình thật sự có vấn đề?

"Đối với em thì anh cảm thấy rất khó nghe!"

Hạ Thiên lầm bầm nói.

- Đại hiệp, nếu anh cảm thấy em hát khó nghe thì anh hát xem nào.

Triệu Thanh Thanh nói.

Hạ Thiên lập tức bó tay, đây đúng là giở trò, hắn không biết hát, dù Triệu Thanh Thanh hát khó nghe thì cũng chỉ biết nghe mà thôi.

- Đợi chị Hinh vào là được.

Hạ Thiên cảm thấy Tôn Hinh Hinh hát nhất định sẽ dễ nghe, nhưng hắn cảm thấy quái lạ, Tôn Hinh Hinh đi vệ sinh cũng quá lâu rồi.

- Này, chị Hinh sao còn chưa trở lại?

Triệu Thanh Thanh lúc này cũng cảm thấy không đúng, nàng buông micro nói:

- Để em vào nhà vệ sinh xem thế nào.

Triệu Thanh Thanh nhanh chóng chạy ra, một phút sau lại chạy về như gió:

- Đại hiệp, không xong rồi, chị Hinh đang đánh nhau với người ta.

- Cái gì?

Hạ Thiên chợt phóng ra cửa:

- Mang anh đi.

Lúc này ở phòng vệ sinh cách lầu hai không xa có một đám người, Tôn Hinh Hinh bị vây ở bên trong, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn tên khốn đứng đối diện với mình. Người này toàn thân toàn mùi rượu, thân thể chao đảo giống như khó thể đứng vững.

Bên cạnh người này còn có một tên cao lớn thô kệch, vẻ mặt hung tợn, đầu cạo bóng láng. Trên đầu tên này có một chiếc đèn chụp, ánh sáng chiếu lên đầu làm cái đầu bóng cực kỳ bắt mắt.

Lúc này kẻ mở miệng là tên đầu bóng:

- Người đẹp, em đụng vào làm Vương ca té ngã, bây giờ em phải cùng uống vài ly với Vương ca, nói lời xin lỗi là được. Bây giờ em không nể mặt, biết nói sao bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.