Nóng như có lửa đốt.
Tôn Tư Minh cảm giác gương mặt của mình bị người ta đánh còn đau hơn khi bị hai bạt tai ở nhà vệ sinh.
Trước đây, ông ta cho rằng Tiêu Dương chỉ là một bảo vệ cổng nho nhỏ, không có tư cách dự thính giờ học của ông ta. Sau đó đuổi Tiêu Dương ra ngoài. Không nghĩ đến, khi sắp tan học, Phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ đích thân đến mời Tiêu Dương làm sinh viên dự thính.
Đối với Tôn Tư Minh mà nói, đây chính là một sự mất mặt đến trần trụi.
Uy tín của Tô Thắng Kỷ trong giới thư pháp là không thể nghi ngờ, so với môn học Mác Lê Nin buồn tẻ của ông ta thì cao hơn không biết bao nhiêu lần. Điểm này, Tôn Tư Minh hiểu rõ hơn so với bất cứ ai khác.
Ánh mắt các sinh viên trong phòng học cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, lộ ra sự hâm mộ.
Phó hiệu trưởng Tô Thắng Kỷ đích thân mời hắn làm sinh viên dự thính. Đây là một sự vinh hạnh đến cỡ nào.
Con ngươi Quân Thiết Anh không khỏi hiện lên sự kinh ngạc.
Tiêu Dương nhìn Tôn Tư Minh, rồi lại nhìn Tô Thắng Kỷ, ánh mắt mang theo sự áy náy:
- Tô lão tiên sinh, không phải là ta không muốn. Chỉ là ta không phải sinh viên Phục Đại, không có tư cách dự thính.
Tô Thắng Kỷ cau mày, trầm giọng nói:
- Không phải sinh viên Phục Đại thì không có tư cách dự thính? Phục Đại chưa bao giờ có quy củ như vậy?
Một khắc này, sắc mặt Tôn Tư Minh lập tức từ màu đỏ chuyển sang màu đỏ tím, ánh mắt nhìn Tiêu Dương không che giấu được sự tức giận, nhưng trước mặt Tô Thắng Kỷ, ông ta không dám lỗ mãng.
- Chủ nhiệm Tôn nói.
Tiêu Dương thành thật nói một câu, khiến Tôn Tư Minh suýt chút nữa thổ huyết.
Tô Thắng Kỷ cau mày, nhìn Tôn Tư Minh:
- Chủ nhiệm Tôn, anh nói như vậy sao?
Tôn Tư Minh do dự cả nửa ngày, sau đó lên tiếng:
- Hiệu trưởng Tô, tôi chỉ cảm thấy Tiêu Dương nên làm tốt công tác bảo vệ cổng của mình. Huống hồ, cậu ta vừa mới gây họa, ẩu đả với Đại đội trưởng Hạ và một số huấn luyện viên. Tình huống nghiêm trọng. Cho nên, tôi cho rằng tùy tiện để Tiêu Dương vào lớp dự thính, chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định cho các sinh viên khác.
Tô Thắng Kỷ nhìn Tôn Tư Minh, giọng nói mang theo sự bất mãn:
- Ý của Chủ nhiệm Tôn là, tôi mời Tiêu Dương làm sinh viên dự thính là sai lầm?
- Đương nhiên không phải.
Tôn Tư Minh chần chừ một chút, dường như hạ quyết tâm, trầm giọng nói:
- Chỉ là, giờ học thư pháp của Hiệu trưởng Tô đều phải thông qua tuyển chọn sinh viên nghiêm ngặt mới có thể tham dự. Tiêu Dương…
Ý của Tôn Tư Minh rất rõ, Tiêu Dương…không có tư cách.
Tô Thắng Kỷ nhìn thoáng qua Tôn Tư Minh, thò tay ra hiệu với một vị lão sư trẻ tuổi bên cạnh. Vị lão sư này vội vàng đưa một quyển trục trong tay ra.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào quyển trục.
- Đây là bản kiểm điểm mà Tiêu Dương đã ghi.
Câu nói đầu tiên của Tô Thắng Kỷ vừa ra, lập tức đưa tới sự xôn xao không nhỏ.
Tô Thắng Kỷ xuất hiện nói mấy câu, mọi người còn tưởng rằng ông ấy đến là giữ thể diện cho Tiêu Dương, không nghĩ đến thậm chí ngay cả bản kiểm điểm của Tiêu Dương cũng lấy ra.
Không phải chủ tâm muốn làm Tiêu Dương xấu mặt chứ?
Lúc này, Tôn Tư Minh mặt heo cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Tô Thắng Kỷ dường như không quan tâm đến thần sắc của mọi người, trực tiếp quăng ánh mắt nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, có thấy phiền nếu như ta đem bản kiểm điểm này công bố ra ngoài không?
Suy nghĩ của Tô Thắng Kỷ tất nhiên khác nhau một trời một vực với mọi người.
Tiêu Dương cũng không thèm để ý, lạnh nhạt gật đầu.
- Được.
Tô Thắng Kỷ nhẹ gật đầu, giương mắt nhìn mọi người chung quanh, trầm giọng nói:
- Các em, sở dĩ tôi mời Tiêu Dương đến lớp học dự thính, tuyệt không phải vì tôi có mối quan hệ đặc biệt với Tiêu Dương. Mà là vì nó.
Quyển trục mà Tô Thắng Kỷ cầm trên tay lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người:
- Chỉ bằng bản kiểm điểm này, khả năng thư pháp của Tiêu Dương hoàn toàn không kém tôi.
Oành.
Mọi người một lần nữa ồ lên.
Không dưới Tô Thắng Kỷ?
Làm sao có thể?
Tô Thắng Kỷ là Hội trưởng Hiệp hội Thư pháp Thượng Hải, có thể thấy được độ sâu tạo nghệ thư pháp của ông bao nhiêu.
Bây giờ, ông ấy lại nói ra một câu như vậy.
Nếu lời này là do một người dân bình thường nói ra, tuyệt đối sẽ không ai chú ý. Nhưng người nói lại là Tô Thắng Kỷ, không ai là không bị chấn kinh.
Tất cả mọi người đều không thể chờ đợi được mà nhìn vào quyển trục trong tay Tô Thắng Kỷ. Một tác phẩm được Tô Thắng Kỷ khen ngợi, rốt cuộc nó có chỗ nào đặc biệt?
Sau đó, Tô Thắng Kỷ ra hiệu bảo hai lão sư trẻ tuổi cẩn thận mở bản kiểm điểm ra.
Bản kiểm điểm.
Ba chữ to đen kịt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Khí thế bàng bạc phát ra từ ba chữ trong khoảnh khắc gõ vào lòng mọi người.
Bút tích phát ra khí thế bức người.
Một lúc lâu, Tô Thắng Kỷ mới ra hiệu hai vị lão sư thu bức thư pháp lại.
Tất cả mọi người đều khôi phục tinh thần, vỗ tay khen ngợi, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Dương.
Bức thư pháp này là do Tiêu Dương viết?
Tuy không phải ai cũng hiểu được sự tinh diệu trong đó, nhưng cho dù là người bình thường nhất, cũng có thể cảm nhận được khí thế cường đại ẩn chứa đằng sau những con chữ.
Một bản kiểm điểm, nhưng lại có thể viết ra được khí tràng quân lâm thiên hạ. Người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
Ánh mắt Quân Thiết Anh cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, con ngươi gợn sóng.
Hắn rốt cuộc là người như thế nào?
Khi thì ôn thuần trung thực chẳng khác nào cừu non. Khi thì nóng nảy khiến người ta phải run rẩy. Khi thì triển lộ y thuật cao siêu. Lúc này lại thể hiện khả năng thư pháp tuyệt luân.
Trong suy nghĩ của Quân Thiết Anh, Tiêu Dương càng lúc càng thần bí. Cái tên gia hỏa cuống lên tìm bồn cầu trong nhà cô lúc trước rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.
- Bức thư pháp này đủ để đại diện hết thảy.
Tô Thắng Kỷ trầm giọng nói:
- Nếu Tiêu Dương nguyện ý, tôi chính thức mời cậu ấy gia nhập hiệp hội Thư pháp Thượng Hải, hơn nữa còn đảm nhiệm chức Phó hội trưởng.
Hâm mộ! Đố kỵ.
Vô số ánh mắt nhìn sang.
Thân phận này còn phong quang hơn cái chức bảo vệ cổng.
Không ngờ Tiêu Dương lại lạnh nhạt lắc đầu:
- Tô lão tiên sinh, tâm lĩnh.
Tô Thắng Kỷ nhìn thoáng qua Tiêu Dương, cũng không để ý. Sau khi trưng cầu ý kiến Tiêu Dương xong, liền công khai bản kiểm điểm, sau đó cùng với Tiêu Dương bước về phía phòng học của ông, lưu lại một đám sinh viên đố kỵ, còn có Tôn Tư Minh đang ngốc trệ đứng im. Một lát sau, khóe miệng Tôn Tư Minh nhếch lên, mặt mũi không cam lòng rời đi.
Một bản kiểm điểm ngang trời xuất thế xuất hiện ở Phục Đại.
Thông qua lớp 3 khoa Lịch sử, rất nhanh truyền khắp toàn bộ trường.
Bảng thông báo bắt mắt nhất trong sân trường đã được phủ một bản thư pháp.
Bản kiểm điểm của Tiêu Dương.
Toàn bộ trường học đều chấn động.
- Chỉ một bản kiểm điểm nhưng lại phát ra được khí thế bàng bạc, hơn nữa còn nhận được lời khen ngợi của Hiệu trưởng Tô. Đúng là quá thần kỳ.
- Thần nhân. Bảo vệ cổng Phục Đại không ngờ có ngọa hổ tàng long.
- Nếu tôi có thể viết ra được một phần thần thái của bản kiểm điểm này, tôi ngược lại muốn nhìn xem còn giáo sư nào muốn tôi viết kiểm điểm nữa không. Hahah…
………..
…………….
Không thể không nói, bản kiểm điểm này đã đốt lên một ngọn lửa, khiến cho mặt của không ít sinh viên trong trường phải nóng lên.
Luận thư pháp, không ai dám đứng ra so sánh. Luận văn phong, một bản kiểm điểm mang hơn một vạn chữ cổ. Văn phong như vậy khiến cho không ít người cảm thấy hổ thẹn.
Bản kiểm điểm liền được đăng trên diễn đàn của trường, đưa đến những trận bình luận nóng nảy.
Nhưng với tư cách là người trong cuộc, Tiêu Dương hoàn toàn không phát giác được gì, chỉ cẩn thận lắng nghe chương trình học thư pháp của Tô Thắng Kỷ. Sau khi nghe một số lời đề nghị bức thiết của Tô Thắng Kỷ, hắn cất bước trở về phòng học của Quân Thiết Anh.
Xuyên qua cửa sổ, lúc này Tô Tiểu San đang đứng trên bục giảng. Sắc mặt của cô so với tối hôm qua tốt hơn rất nhiều. Trong quá trình giảng bài, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười.
Khi nhìn thấy Tiêu Dương ngoài cửa sổ, cô có chút ngây người, sau đó bước ra bên ngoài.
- Tiêu Dương, mau vào đây ngồi đi.
Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, ánh mắt mang theo sự cảm kích. Nếu không nhờ Tiêu Dương, chỉ sợ cha của cô đã biến thành thi thể lạnh băng rồi.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, thân hình lưu loát tiến vào, ngồi xuống bên cạnh Quân Thiết Anh.
- Học ở lớp Hiệu trưởng Tô không gặp rắc rối gì chứ?
Quân Thiết Anh thấp giọng hỏi.
Tiêu Dương lập tức bày ra vẻ mặt vô tội, nhìn Quân Thiết Anh:
- Ta không phải là người tùy tiện gây rắc rối mà.
……
Quân Thiết Anh im lặng, cũng không còn tâm trạng lắng nghe bài giảng của Tô Tiểu San, nhịn không được mở miệng hỏi:
- Tiêu Dương, tại sao thư pháp của anh lại giỏi như vậy?
- Ơ…
Tiêu Dương suy nghĩ một chút, chỉ có thể trả lời hai chữ:
- Thiên phú.
……..
Chưa từng thấy qua người không biết khiêm tốn như hắn.
- Y thuật của anh…cũng là thiên phú?
Khi hỏi vấn đề này, tim Quân Thiết Anh không khỏi gia tốc vài phần.
Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, khóe miệng vểnh lên:
- Đại tiểu thư, chỉ cần thử thêm vài lần, có lẽ ta sẽ tìm được phương pháp trị liệu hai chân của nàng.
Con ngươi Quân Thiết Anh lại gợn sóng:
- Thử như thế nào?
- Sờ thêm vài lần.
………..
Kế tiếp, lớp sẽ bầu ra ban cán sự lớp. Dương Hoàn Nghị chính thức trở thành lớp trưởng thật sự. Còn cái ghế ủy viên học tập, bởi vì Quân Thiết Anh là thủ khoa kỳ thi vừa rồi, cũng không ai tự mình ứng cử. Cuối cùng, dưới sự đề cử của Tô Tiểu San, Quân Thiết Anh trở thành ủy viên học tập.
- Những tiết mục mà các em chuẩn bị cho bữa tiệc chào đón tân sinh viên, cô cũng đã xem qua rồi.
Tô Tiểu San mỉm cười nói:
- Nhưng trường học quy định mỗi một lớp không được quá năm tiết mục. Cho nên, bây giờ chúng ta bắt đầu chọn lựa.
- Các em chuẩn bị sẵn sàng tiết mục của mình. Mười phút nữa, các em lần lượt bước lên biểu diễn, cũng xem như là luyện tập luôn. Sau đó sẽ do tập thể bỏ phiếu quyết định, đưa ra danh sách cuối cùng.
Tô Tiểu San ngừng lại một chút rồi nói:
- Cô hy vọng, bất cứ tiết mục nào không được chọn, các em cũng đừng tức giận. Sân khấu cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi, trong tương lai vẫn còn có sân khấu khác rực rỡ hơn chờ đón các em thể hiện tài hoa của mình.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Tô Tiểu San bước về chỗ ngồi phía dưới của mình.
Một nam sinh cầm đàn ghi ta, tự tin bước lên.
Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Tiêu Dương tò mò nhìn ra ngoài.
- Tiêu ca, cuối cùng cũng tìm được anh rồi.
Lâm Tiểu Thảo thở hổn hển.
- Huynh tìm ta?
- Đúng, đang có việc gấp.
Lâm Tiểu Thảo vội vàng nói.