- Zhan Shibang Lam Như Lan?
Tiêu Dương sửng sốt:
- Có ý gì?
Lâm Tiểu Thảo liếc nhìn Tiêu Dương, bộ dạng “biết rồi mà còn giả ngu”, cười hắc hắc:
- Tiêu ca, anh chưa từng nghe qua cái tên này, tại sao lại muốn đi tìm chú Lan?
Ánh mắt dâm đãng của Lâm Tiểu Thảo khiến Tiêu Dương sởn cả gai ốc.
Hắn nhịn không được lui về phía sau một bước.
Lâm Tiểu Thảo cao thấp đánh giá Tiêu Dương:
- Tiêu ca, anh thật sự không biết chú Lan?
Tiêu Dương lắc đầu.
- Đàn ông ở Phục Đại mà không biết chú Lan, cho dù có bỉ ổi cũng uổng công.
Lâm Tiểu Thảo cảm thán:
- Tuy thời gian tôi đến Phục Đại không dài, nhưng đối với đại danh của chú Lan thì như sấm rền bên tai.
- Nói nghe một chút đi.
Tiêu Dương lập tức cảm thấy húng thú, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu. Dựa theo ý của Bạch đại tỷ, người hợp tác với hắn hẳn phải là cảnh sát, nhưng không thể bạo lộ thân phận. Như vậy thì phải giấu mình mới đúng, sao có thể để thanh danh lan xa, mọi người đều biết như thế?
Lâm Tiểu Thảo nhìn lướt qua Tiêu Dương, giao quả bóng rổ lại cho bảo vệ cổng bên cạnh. Bốn người này liền cầm quả bóng đến sân bóng rổ trước.
- Tiêu ca, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Chú Lan ở bên kia sân bóng rổ.
Hai người sóng vai nhau cất bước ra ngoài. Lâm Tiểu Thảo vừa đi vừa nói chuyện.
- Chú Lan vốn tên là Lam Như Lan. À, Tiêu ca, nếu anh muốn tìm chú Lan lấy kinh, vạn lần đừng nhắc cái tên này trước mặt chú. Chú ấy thích người khác gọi mình là chú Lan, hoặc gọi tên tiếng Anh của chú, Zhan Shibang.
- Zhan Shibang, Lam Như Lan là có ý gì?
Ban đầu Tiêu Dương còn tưởng là hai người.
- Điều này phải nhớ cho kỹ.
Ánh mắt Lâm Tiểu Thảo hiện lên sự sùng bái.
- Chú Lan là truyền thuyết của quầy bán quà vặt ở Phục Đại. Quầy kinh doanh đồ ăn vặt của chú ấy đã phá vỡ quy luật thép nữ sinh mua đồ ăn vặt nhiều hơn nam sinh. Có thể nói, quầy ăn vặt của chú Lan thuần một sắc đều là nam sinh. Ít nhất, tôi chưa từng thấy qua nữ sinh nào dám chạy đến quầy bán đồ ăn vặt của chú ấy. Đây chính là một truyền kỳ bất hủ.
- Vì sao?
Tiêu Dương hỏi.
Lâm Tiểu Thảo không cần suy nghĩ, đáp ngay:
- Vì chú Lan rất bỉ ổi, rất rất bỉ ổi.
Cũng chung một hình dung.
Tiêu Dương cuối cùng cũng hiểu được đặc điểm đặc biệt mà Bạch Khanh Thành đã miêu tả về chú Lan. Xem ra, hèn mọn và bỉ ổi đã trở thành toàn bộ điểm đặc biệt của ông ấy.
Bảo một người thuần khiết như hắn đi hợp tác với một đại thúc hèn mọn, đúng thật là một khiêu chiến.
Tiêu Dương nhịn không được thở dài trong lòng, áp lực càng tăng lên.
- Hèn mọn bỉ ổi đạt đến một cảnh giới mà người bình thường không đạt đến được. Ánh mắt hèn mọn của chú ấy có thể làm cho một nữ sinh chạy thục mạng cả trăm mét.
Lâm Tiểu Thảo cảm thán.
- Đến rồi. Có nhìn thấy quầy bán quà vặt bên kia không?
Hai người đến bên cạnh sân bóng rổ. lúc này đang có khoảng hơn mười người đang chơi bóng rổ trên sân. Thanh âm bóng rổ phát ra rất có tiết tấu.
Tiêu Dương theo hướng Lâm Tiểu Thảo chỉ nhìn sang, thấy bên cạnh sân bóng có một gian nhà trệt. Chính giữa gian nhà có một tấm bảng lóng lánh hàng chữ to “Quầy bán quà vặt”.
Khí thế bàng bạc.
Một cảm giác chính khí đập vào mặt, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Chi địa ngọa hổ tàng long.
Cố gắng chính là cảm giác đầu tiên.
- Tiêu ca, tôi không dẫn anh đến đó. Mấy ngày trước tìm chú Lan lấy kinh, nhưng lại phải ăn bế môn canh.
Lâm Tiểu Thảo cười xấu hổ, ánh mắt cổ vũ nhìn Tiêu Dương:
- Tiêu ca, cố lên.
Khóe miệng Tiêu Dương nhẹ nhàng co lại.
Quầy bán quà vặt Phục Đại, chú Lan trong truyền thuyết.
Hắn ngược lại muốn đi xem một chút.
Lâm Tiểu Thảo chạy vào sân bóng, hét lớn nhận bóng, sau đó tại khu vực 3m nhảy lên, dùng động tác ném bóng cực kỳ chuẩn xác ném bóng lên. Quả bóng tạo thành một đường cong ưu mỹ trên không trung.
Bịch.
Nương theo tiếng quát nhẹ của Lâm Tiểu Thảo, quả bóng dứt khoát rơi xuống.
Phanh.
Không vào rổ.
Tiếng cười ha hả vang lên.
Lâm Tiểu Thảo cau mày, không cam lòng lắc đầu:
- Chẳng khoa học gì cả.
Tiêu Dương chạy đến trước quầy bán quà vặt. Đằng trước là một tủ kính, bên trong đặt các món ăn vặt, còn có nhãn hiệu và giá cả. Tiêu Dương nhìn lướt qua bố cục chỉnh thể của quầy, cũng không thấy nửa điểm khác thường, ngoại trừ một chỗ.
Ánh mắt Tiêu Dương rơi xuống một vách tường.
- Chuyên bán đồ nội y nữ sinh?
Tiêu Dương nhịn không được mở to hai mắt:
- Không phải nói không có nữ sinh đến mua đồ ăn vặt sao?
Nhìn đám nội y được treo đẹp mắt trên vách tường, ánh mắt Tiêu Dương lưu luyến không muốn rời đi, sau đó thầm nghĩ:
- Chú Lan đâu nhỉ?
Ánh sáng bên trong quầy có vẻ hơi tối. Tiêu Dương nhìn quét thêm vài lần, sau đó nhìn thấy đằng sau một tủ kính cách hắn không xa.
Một người đàn ông có mái tóc bù xù, quần áo màu xám nhạt, thân hình có vẻ hơi béo.
Người đàn ông đó đang ngồi trên một chiếc ghế cao khoảng hơn 10cm, một chân đang đặt trên bàn, ống quần kéo lên, lộ ra một đôi chân vừa thô vừa to vừa đen, lại còn đầy lông, một tay không ngừng xoa kẽ hở giữa các ngón chân. Một mùi vị khác thường tràn ngập khu vực xung quanh.
- Chú Lan?
Tiêu Dương nhẹ giọng lên tiếng.
Người đàn ông này không hề có chút phản ứng. Ông cúi đầu, tay trái chà xát ngón chân, tay phải cầm một tờ báo, hết sức chăm chú nghiên cứu.
- Tuy hành vi có chút hèn mọn, nhưng cũng là người có học.
Tiêu Dương âm thầm dựng ngón tay cái bước đến gần.
Lập tức, gương mặt xử nam của Tiêu Dương đỏ bừng lên.
Trên tờ tạp chí đăng hình những cô gái có dáng người nóng bỏng, hơn nữa chỉ mặc nội y, ánh mắt mang theo thần thái ma mị, khiến cho người xem phải xiêu hồn lạc phách. Tiêu Dương đã dời mắt đi, nhưng nhịn không được lại hiếu kỳ ném ánh mắt đến.
- Không được, eo thô quá.
Một thanh âm hèn mọn vang lên bên tai Tiêu Dương.
- Lan thúc.
Tiêu Dương lại lên tiếng lần nữa.
Người đang ngồi trên ghế hoàn toàn tập trung tinh thần vào quyển tạp chí, tay trái duỗi ra, thành thạo chuyển sang một trang khác, tiện tay cầm cái kính lúp, thông qua kính lúp chuyên chú quan sát bộ ngực được phóng đại gấp bội của một cô gái phương tây.
- Haiz, như thế nào lại không có?
Tay trái cầm kính lúp, tay phải nghiêng quyển tạp chí, dường như muốn đổi góc độ, từ khe hở nhìn vào bên trong.
Phanh, phanh, phanh.
Tiêu Dương nhịn không được gõ vài cái lên tủ kính, đồng thời lớn tiếng gọi:
- Lan thúc.
Cũng không để ý.
Có thể chuyên tâm đến trình độ này, mặc kệ ông ta đang làm cái gì, đều đáng cho người ta phải kính nể.
Tuy Tiêu Dương kính nể, nhưng cũng không thể không nghĩ biện pháp cắt ngang nghiên cứu của chú Lan. Hắn thở ra một hơi, sau đó tăng thêm âm lượng:
- Lan thúc, có mỹ nữ đến.
- Mỹ nữ?
Người đàn ông giống như phản xạ có điều kiện, nhét tờ tạp chí xuống dưới khe hở tủ kính với sàn nhà, đồng thời buông kính lúp trong tay, cầm một quyển sách thật nặng bên cạnh, đặt lên trên tủ kính, lập tức xoay người lại, lẩm bẩm:
- Nhân chi sơ tính bổn thiện...
Toàn bộ động tác đều rất thuần thục.
Tiêu Dương nhịn không được phải trợn mắt.
Rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được diện mạo của chú Lan.
Hèn mọn bỉ ổi.
Rất hèn mọn bỉ ổi.
Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ toát ra mấy chữ này.
Miêu tả của Bạch Khanh Thành và Lâm Tiểu Thảo quá chính xác rồi.
Khuôn mặt, ánh mắt, bờ môi...tất cả đều rất bỉ ổi.
Bộ râu phía trên môi suýt chút nữa không khắc thành mấy chữ hèn mọn, bỉ ổi.
Đệ nhất hèn mọn, bỉ ổ Phục Đại.
Hoàn toàn xứng đáng.
Tiêu Dương thậm chí có cảm giác, phóng mắt trên toàn thế giới, có người có thể chỉ dựa vào ánh mắt cũng nhìn ra được mấy chữ hèn mọn bỉ ổi, chắc chẳng có mấy người như chú Lan.
Lúc này, chú Lan phát hiện có chút không ổn, giương mắt nhìn Tiêu Dương, lập tức hừ một tiếng, đứng lên. Phần bụng béo phì, thân hình cũng có ba phần cao lớn, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Dương:
- Xú tiểu tử, cậu dám đùa nghịch A thúc?
Tiêu Dương vội vàng khoát tay:
- Chú Lan, chú Lan, đừng hiểu lầm. Tiểu tử ta chỉ là nhìn thúc nghiên cứu...nghiên cứu quá mức chuyên tâm, vả lại bản thân có việc tìm thúc. Cho nên mới không thể không ra hạ sách này. Mong Lan thúc tha thứ.
- Hừ.
Chú Lan lại hừ một tiếng, lui về sau vài bước, ngồi xuống ghế, giơ chân lên, một tay đưa vào khe hở giữa quầy và mặt đất.
- Mua thức ăn ngon cho A thúc, A thúc sẽ giảm giá 90% cho cậu. Nhiều lắm là không tính số lẻ.
Chú Lan mở miệng.
Tiêu Dương nhìn thêm vài lần, sau đó cẩn thận lên tiếng:
- Chú Lan, là Bạch đại tỷ bảo ta đến.
- Cái gì Bạch đại tỷ?
Chú Lan vội vàng đứng lên, nhìn Tiêu Dương:
- Chẳng lẽ là mỹ nhân?
Tiêu Dương hiểu ra, cái mà chú Lan cảm thấy hứng thú, vĩnh viễn chỉ là gái đẹp.
Nếu không phải Bạch Khanh Thành miêu tả chuẩn xác. Tiêu Dương thật cho rằng mình đã nhìn nhầm. Ai có thể nghĩ người này là cảnh sát chứ?
- Là mỹ nhân.
Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi khẳng định.
- Cô ấy ở đâu? Tên? Tuổi? Chiều cao? Ba vòng? Sở thích?
Chú Lan nói một hơi.
..........
Tiêu Dương có cảm giác mình bị chấn trụ, im lặng một hồi, sau đó tò mò lên tiếng:
- Lan thúc, nghe nói thúc rất có nghiên cứu với nữ nhân. Hơn nữa còn vô cùng...vô cùng...
- Rất hèn mọn, bỉ ổi đúng không?
Chú Lan thản nhiên tiếp lời.
Tiêu Dương gật đầu.
- Thôi đi, bọn họ không hiểu được nội tâm hồn nhiên của A thúc.
Ánh mắt Lam Như Lan hiện lên thần sắc yên tĩnh, một tay chống cằm, chẳng khác nào một ông lão đang suy tư về nhân sinh, một lát sau mới lên tiếng:
- Tôi kỳ thật chẳng hiểu về gái đẹp. Những bộ phim về gái đẹp lại càng ít xem qua. Trên cơ bản, tôi chỉ biết Okuyama, Shirakawa Minami, sakura Maria, Mochida Akane, Okita, Gary, Kawana, Otomo Rina, Shimada Chennai, Kyoko, Fukuyama Yoko Okamoto Natsuki, Takakura Rina, Takano....
Lam Như Lan dường như không cần nghĩ ngợi liệt kê ra một tràng các tên diễn viên. Hơn mười phút cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Ánh mắt Tiêu Dương mở càng lúc càng lớn.
- Kyoko, Serina Hayakawa, Asako Saito...Nói chung thì tôi xem ít lắm.
Lam Như Lan thở dài:
- Từng tuổi này như A thúc, tri thức còn quá nông cạn. Thật sự là hổ thẹn, hổ thẹn.
Nhìn vẻ mặt tự trách của Lam Như Lan, Tiêu Dương không nhịn được mà thổn thức theo, vỗ vai Lam Như Lan:
- Lan thúc, thúc cũng đã tốt lắm rồi. Những cái tên mà thúc nói, ta một người cũng chưa từng nghe qua.
Lam Như Lan lập tức nhướng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Tiêu Dương. Thấy bộ mặt vô cùng nghiêm túc của hắn, liền nở nụ cười:
- Xú tiểu tử, cậu còn giả bộ giỏi hơn A thúc đấy.
- Giả bộ?
Tiêu Dương khó hiểu. Chẳng lẽ chưa từng nghe qua thì lạ lắm sao?
- Ta thật sự chưa từng nghe qua mà.
Tiêu Dương nghiêm túc trả lời.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thán, Lan thúc là đệ nhất hèn mọn bỉ ổi của Phục Đại, còn hắn cũng được xem là đệ nhất thuần khiết Phục Đại.